Chương 1229: Đến đất nước của cối xay gió
Chương 1229: Đến đất nước của cối xay gióChương 1229: Đến đất nước của cối xay gió
Hà Lan là một quốc gia nằm ở vùng trũng phía Tây Bắc, Châu Âu.
Là nơi mà hoa Tulip nở rộ.
Quốc gia của cối xay gió.
Đây chính là ấn tượng ban đầu của Tiêu Dương về Hà Lan. Khi còn trong giai đoạn điên cuồng bổ sung kiến thức ở nhà trọ Thu Tâm, Tiêu Dương đã tìm hiểu qua khá nhiều tư liệu của mỗi nước. Chỉ là hắn nghĩ không ra quốc gia này lại có liên quan gì đến mình.
Khi nhìn thấy thân sắc mơ hồ của Tiêu Dương, Đường Chánh Bình không khỏi nghỉ hoặc:
- Tông chủ thật sự không biết?
Tôi mới từ Thần Linh cảnh địa trở về, nửa năm qua địa cầu phát sinh chuyện gì, tôi tuyệt đối không biết. Nhưng Tiêu Dương lại không thể giải thích như vậy, chỉ trâm giọng nói:
- Trong thời gian tôi bế quan nửa năm, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Đường Chánh Bình không che giấu được sự kích động:
- Người hâm mộ Âu Mặc Minh? Chỉ sợ bên trong che giấu không ít chuyện.
- Âu Mặc Minh muốn hủy ước?
Tiêu Dương nheo mắt:
- Tông chủ còn nhớ người khiêu chiến chúng ta trong cuộc thi thư họa ở Viêm Hoàng, Âu Mặc Minh hay không?
- Một tuần trước, Hà Lan đã xảy ra một sự kiện lớn. Bên trong một chi nhánh của Âu Mặc Minh, đột nhiên có hơn năm mươi người bị trúng độc hôn mê. Trong đó có một vị quý tộc quyền quý của Hà Lan. Kết quả chẩn đoán nguyên nhân gây ra sự việc trúng độc là do mùi mực nồng nặc phát ra từ quây chuyên doanh của thư họa Viêm Hoàng.
- Nửa năm?
- Nói vậy là tông chủ cũng đã đoán ra được. Kỳ thật sau lưng đã có người âm thầm thúc đẩy hết thảy hành động, ngăn cản thư họa Viêm Hoàng phát triển sang Châu Âu.
Nghe xong, Tiêu Dương giật mình, ánh mắt xẹt qua một đạo tinh mang:
Đường Chánh Bình cả kinh, vội vàng gật đầu:
- Âu Mặc Minh đương nhiên là không dám hủy ước. Nhưng, thư họa Viêm Hoàng muốn thiết kế quầy hàng chuyên doanh 10m2 ở tất cả các chỉ nhánh của Âu Mặc Minh. Hành động này khiến cho không ít người hâm mộ Âu Mặc Minh cảm thấy bị sỉ nhục. Nửa năm qua, mặc dù quầy hàng chuyên doanh đã xuất hiện tại các chi nhánh của Âu Mặc Minh, nhưng thường xuyên xảy ra sự cố bị đập bể quầy. Có người nói, việc này đều do những người hâm mộ Âu Mặc Minh gây ra.
- Sau khi tin tức lan ra, lấy Âu Mặc Minh dẫn đầu, thư họa Hà Lan đã nhấc lên một cơn sóng phản đối Viêm Hoàng.
- Trận đại chiến lúc đó mọi người đều nhìn vào.
Thần sắc Đường Chánh Bình ngưng trọng:
Đường Chánh Bình nói: Sắc mặt Tiêu Dương đột nhiên thay đổi. Hơn năm mươi người trúng độc, lại còn có người có thân phận tôn quý. Sợ rằng sự việc này sẽ không được bỏ qua.
Nếu đây là một âm mưu cố tình bày ra, sợ rằng cơn lốc sẽ càng thêm mãnh liệt.
Nghe xong, ánh mắt Tiêu Dương chấn động, hít một hơi khí lạnh.
Đường Chánh Bình nói:
Đường Chánh Bình ngừng lại một chút rồi nói:
Sơn Hà có tội, chẳng khác nào Đại tiểu thư có tội.
- Một tuần lễ trôi qua, rất nhiều cuộc biểu tình lớn nhỏ phát sinh, đẩy sự việc càng lúc càng náo. Một số kẻ cố tình đẩy sự việc lên cao, còn có một số dân chúng cố ý gia nhập vào cuộc biểu tình, công khai lên án Viêm Hoàng. Hơn nữa còn muốn trừng trị hung thủ.
- Nếu trong vòng mười ngày vẫn không cách nào xử lý được, như vậy hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.
Đường Chánh Bình đáp:
- Theo tin tức truyền đến, sau khi Sơn Hà trải qua rất nhiêu cuộc thương lượng, cuối cùng cũng có được mười ngày.
- Một số quầy chuyên doanh thư họa là đến từ Sơn Hà.
- Với tình thế trước mắt, sợ rằng Sơn Hà sẽ bị nguy hiểm.
- Ý của anh là, dưới áp lực quốc tế, Sơn Hà khẳng định phải đứng ra chịu trách nhiệm?
Gương mặt Tiêu Dương triệt để trâm xuống.
Lúc này, căn bản khó có thể tưởng tượng được tình huống bên Hà Lan rồi.
- Tạm thời chưa nghe nói. Bệnh viện tiếp nhận người trúng độc suốt một tuần cũng triệt để phong tỏa tin tức. Nếu để đám ký giả nhúng tay vào, e rằng sự việc này sẽ trở thành sự kiện mang tính ngoại giao.
Tiêu Dương cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng, lên tiếng hỏi.
- Hơn năm mươi người trúng độc có ai tử vong không?
Với lực lượng của Thiên Thính, đương nhiên cũng biết được mối quan hệ giữa Tiêu Dương và Quân Thiết Anh. Thậm chí, Tiêu Dương còn là khách khanh của Sơn Hà Thư Họa. Nếu Sơn Hà Thư Họa có việc, nói không chừng hắn cũng phải chịu trách nhiệm chung.
- Kỳ hạn mười ngày đã qua ba ngày rồi.
Đường Chánh Bình nghiêm mặt nói:
- Ba ngày trước, Quân tam tiểu thư đã bay đến Hà Lan.
Trong lòng Tiêu Dương nhấc lên một con sóng.
Lập tức nói:
- Tôi muốn bằng tốc độ nhanh nhất bay đến Hà Lan, có vấn đề gì không?
Lúc này, hắn thật sự rất lo lắng.
Thế cục bên phía Hà Lan rất phức tạp. Sự việc sợ rằng sẽ không đơn thuần chỉ là trúng độc mà thôi. Việc trúng độc bất quá chỉ là một mồi dẫn.
- Sao? - Chánh Bình, anh có thể đi theo tôi.
Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt tán thưởng nhìn Đường Chánh Bình. Phương thức làm việc của chàng thanh niên này quả thật nhanh chóng, không hề có chút kéo dài. Hơn nữa, phong cách luôn chú ý đến mọi thứ khiến cho Tiêu Dương rất hài lòng. Hắn nghĩ, hành trình đến Hà Lan lần này, Đường Chánh Bình nhất định sẽ trợ giúp được cho hắn:
- Xe đã đậu sẵn bên ngoài, có thể đưa tông chủ đến phi trường ngay bây giờ. À, thời gian gần đây Thiên Thính có thu thập được tư liệu về sự kiện trúng độc thư họa. Tông chủ có thể xem qua.
Ánh mắt Đường Chánh Bình nhịn không được tò mò nhìn thoáng qua đứa bé được đeo sau lưng Tiêu Dương, nhưng không dám hỏi nhiều:
- Những thứ trong này đều là chứng minh thư, hộ chiếu... còn có giấy khai sinh của đứa bé.
Chuyện càng lớn, Bộ Ngoại giao đối mặt với nó, chỉ sợ cũng đau đầu. Để dàn xếp ổn thỏa, trấn an dư luận quốc tế, rất có khả năng mười ngày sau sẽ giao ra "thủ lãnh đầu sỏ' của Sơn Hà Thư Họa. Bởi vì hết thảy mọi chứng cứ hiện tại đều bất lợi cho Sơn Hà Thư Họa.
Sự việc lần này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tiêu Dương nắm chặt nắm tay, không kêm chế được sự sốt ruột trong lòng.
Tâm trạng tốt vừa rồi lập tức tan biến.
Biến cố lần này khiến cho Tiêu Dương cảm nhận được tính nghiêm trọng của nó, tuyệt đối không thể dùng vũ lực để giải quyết.
Hết thảy chỉ chờ đến Hà Lan rồi mới nghĩ biện pháp xử lý.
Một tiếng sau, Đường Chánh Bình trở lại, trong tay cầm một xấp tư liệu thật dày.
- Tông chủ, đã an bài xong rồi.
Đường Chánh Bình nói:
Tiêu Dương vốn muốn liên lạc với Thiên Tử Các, nhưng do dự một lát liền thôi. Bất luận thế nào, Thiên Tử Các cũng là đại diện cho chính phủ một phương của Viêm Hoàng. Sự việc lần này, sợ rằng hắn không thể dựa vào chính phủ Viêm Hoàng trợ giúp. Điều này từ kỳ hạn mười ngày là có thể nhìn ra được.
Số điện thoại của những người còn lại thì hắn không nhớ. Nhất thời không nhớ nổi một ai.
Đường Chánh Bình dẫn Tiêu Dương thuê một căn phòng trọ bình thường, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Lúc này, Tiêu Dương có chút đứng ngồi không yên. Ở trong phòng có điện thoại, Tiêu Dương liền gọi cho Quân Thiết Anh, nhưng điện thoại của cô đang trong tình trạng tắt máy.
- Mời tông chủ theo tôi.
Đường Chánh Bình hiểu được tâm trạng của Tiêu Dương, nhanh chóng gật đầu:
- Để tôi đi an bài.
Đường Chánh Bình khiếp sợ.
- Anh không muốn đi?
- Không phải, tôi đồng ý. Tôi trăm lần đồng ý.
Đường Chánh Bình mừng như điên, vội vàng gật đầu, ánh mắt không che giấu được sự vui mừng.
Một câu nói của tông chủ chính là một cơ hội cho y.
Y nhất định phải nắm chắc cơ hội này, vì tông chủ mà làm việc. Có lẽ sau này sẽ có cơ hội được ở bên cạnh tông chủ.
Đường Chánh Bình nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên sự kiên quyết.
Chiếc xe lướt như gió đi vê phía sân bay.
Ở sân bay trải qua một phen kiểm tra an ninh, thần sắc Tiêu Dương vẫn bình tĩnh, nhưng tâm trạng không khỏi có chút khó chịu. Nói cho cùng, mấy thứ giấy tờ trong tay hắn đều là tạm thời xử lý, có thể được xem là đồ giả. Nếu như bị phát hiện, sợ rằng sẽ không tránh khỏi phiên phức. Nhưng thần sắc Đường Chánh Bình vẫn tỏ ra rất tự tin. Quả nhiên, vô kinh vô hiểm, Tiêu Dương đã lên được máy bay một cái an toàn. Khi máy bay cất cánh, tảng đá trong lòng Tiêu Dương rốt cuộc cũng rơi xuống, khiến cả người thoải mái không ít.
Máy bay từ từ bay lên.
Bay đến đất nước của cối xay gió.
Một đất nước xinh đẹp với những chiếc cối xay gió và những cánh đồng hoa Tulip bạt ngàn, nhưng đối với Tiêu Dương lúc này mà nói, ở quốc gia đó đang có một cơn bão. Thậm chí còn là cơn bão lớn, tùy thời có thể nhấc lên sóng biển vạn trượng, triệt để nhấn chìm quốc gia nằm ở vùng trũng này.
Tiêu Dương lật xem tài liệu trong tay, không bỏ qua bất cứ một chỉ tiết nào, ý định tìm được chỗ đột phá, trợ giúp Sơn Hà Thư Họa vượt qua tai kiếp lần này.
- Chính phủ Viêm Hoàng cũng phái người đến?
Ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống một cái tên, Dịch Hưng Ngôn. Người này là người phụ trách Viêm Hoàng đặc phái đến Hà Lan.
Họ Dịch.
Khiến Tiêu Dương không khỏi liên tưởng đến Dịch gia.
Nếu thật sự có liên quan đến Dịch gia, hắn lại càng không có hy vọng xa vời nhờ chính phủ Viêm Hoàng trợ giúp.
- Dịch Hưng Ngôn là người của Dịch gia.
Đường Chánh Bình lên tiếng:
- Sau khi sự việc phát sinh, y liên bay đến Amsterdam ngay, nhưng không hề có bất cứ động thái nào. Lúc trước Dịch Huyễn của Dịch gia hỏa thiêu Sơn Hà Thư Họa bị đuổi ra khỏi Minh Châu, lần này khó tránh Dịch Hưng Ngôn sẽ không báo thù riêng.
- Anh nói cái gì? Hỏa thiêu Sơn Hà Thư Họa?
Gương mặt Tiêu Dương trâm xuống:
- Dịch Huyễn là Thái tử giả?
- Quên mất, tông chủ bế quan nửa năm, nên không biết sự việc này.
Đường Chánh Bình nghiêm mặt nói:
- Thái tử giả của Dịch gia Dịch Huyễn sau khi có được kỳ ngộ, thực lực tăng mạnh. Vào thời điểm tết Âm lịch, y trở thành người phụ trách chủ yếu của Thiên Tử Các ở Minh Châu. Nhưng sau khi y đến Minh Châu, chuyện đầu tiên mà y làm chính là đốt lên ba đống lửa.
- Đống lửa thứ nhất là hỏa thiêu công ty Sơn Hà Thư Họa.
- Đống lửa thứ hai là hỏa thiêu quán café Túy Vũ.
- Đống lửa thứ ba là đốt nhà trọ Thu Tâm.