Chương 1230: Nguy cơ đột nhiên xuất hiện
Chương 1230: Nguy cơ đột nhiên xuất hiệnChương 1230: Nguy cơ đột nhiên xuất hiện
Ba đống lửa.
Đường Chánh Bình nói xong, liền liếc nhìn Tiêu Dương.
Lúc này, thân sắc Tiêu Dương bình tĩnh đến một cách đáng sợ.
- Dịch Huyễn muốn chơi với lửa à?
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói.
Ý nghĩa của ba đống lửa này, Tiêu Dương hiểu rất rõ.
- Khó trách sau khi đến Thần Linh cảnh địa lại không thấy Dịch Huyễn. Thì ra đã chạy về địa cầu gây sóng gió.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên một tia sát khí rồi biến mất, nửa ngày sau mới khôi phục lại sự lạnh nhạt, hỏi:
- Chẳng lẽ Thánh Long Vương tiền bối đã thành công?
- Cho nên, tôi hoài nghi, tai nạn lần này của Sơn Hà Thư Họa, Dịch Huyễn khó trách khỏi việc mượn lực lượng của Dịch gia bỏ đá xuống giếng.
- Bạn người ngoại quốc?
Đường Chánh Bình nói:
Đường Chánh Bình nói ra những gì mình biết, cuối cùng bổ sung thêm một câu:
Nhiệt độ không khí rất vừa phải, trên đường ngựa xe như nước, đưa mắt nhìn lại gân như có thể nhìn thấy được những chiếc cối xay gió xoay tròn, trang điểm thêm cho sự xinh đẹp của thành phố.
- Sau đó thì sao?
- Y chơi với lửa vui thật.
- Hai mươi người kia kỳ thật là từ Kiếm Tông mà đến. Sau khi chuyện kết thúc không lâu, bọn họ cũng quay về quốc gia của mình.
- Có một đám gia tộc người ngoại quốc, tự xưng là bạn của tông chủ. Bọn họ đã liên thủ với nhau đuổi Dịch Huyễn ra khỏi Minh Châu.
- Tông chủ, kể từ đó Dịch Huyễn đã công khai kết oán với Sơn Hà Thư Họa.
Bên trong một khách sạn nằm trong thủ đô.
Tiêu Dương thì thào:
Một cô gái mặc quần áo màu lam, khuôn mặt điềm tĩnh đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn xuyên qua, nhìn về phía một tòa bệnh viện sang trọng nằm đằng sau một quảng trường rộng lớn.
Amsterdam, thủ đô Hà Lan, một thành phố hoa lệ.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa Tulip.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Nghĩ đến đây, Quân Thiết Anh không khỏi cảm thấy lo lắng. Sơn hà thư họa gặp chuyện không may, nếu một mình cô đứng ra gánh trách nhiệm thì không sao, nhưng điều mà cô sợ chính là hơn trăm nhân viên của Sơn Hà Thư Họa sẽ vì vậy mà liên lụy theo. Gương mặt Lam Hân Linh hiện lên sự ngưng trọng:
Quảng trường phía trước thỉnh thoảng có ký giả đảo qua, ý đồ điều tra tình huống bên trong, nhưng tất cả đều bị ngăn lại.
Quân Thiết Anh mỉm cười:
Đây là bệnh viện tốt nhất ở Amsterdam, bệnh viện hoàng gia. Lúc này, ngoài cổng bệnh viện đang đứng một hàng đặc công được trang bị vũ trang hạng nặng. Không khí rất nặng nề. Bởi vì bên trong bệnh viện đang có hơn năm mươi bệnh nhân đặc biệt, gân như tác động tâm tư toàn bộ người dân thành phố.
Đề cập đến Dịch Hưng Ngôn, sắc mặt Lam Hân Linh tối sâm, thay vào đó là sự tức tối. Dịch Hưng Ngôn là quan viên đại diện cho chính phủ Viêm Hoàng sang giải quyết chuyện lần này. Nếu Dịch Hưng Ngôn ra mặt, mặc kệ là bệnh viện hay là cảnh sát, muốn vào trong điều tra một chút cũng không khó. Nhưng điều làm cho cô tức giận chính là, sau khi Dịch Hưng Ngôn đến Amsterdam, gặp thị trưởng Amsterdam, lại nói một đống câu nói chẳng có dinh dưỡng rồi vào bên trong đại sứ quán của Viêm Hoàng, mấy ngày qua chẳng có tin tức gì.
- Thiết Anh, tại sao cô lại nói như vậy? Chúng ta là chị em tốt mà. Tôi không giúp cô thì ai giúp đây. Chẳng lẽ trông cậy vào cái tên gia hỏa Dịch Hưng Ngôn đang đi du lịch bằng phí công tác sao?
- Linh nhi, cô đã cố gắng hết sức mình rồi. Tôi cảm ơn cô rất nhiều.
Ba ngày qua, chuyện chẳng những không có gì thay đổi, ngược lại còn trầm trọng thêm.
- Tình huống cụ thể, bởi vì họ phong tỏa mọi mặt, căn bản không cách nào điều tra. Về phần số tranh bị nhiễm độc, theo tôi được biết thì nó đang nằm trong một gian mật thất, nhưng chính phủ Hà Lan không cho chúng ta bất luận cơ hội điều tra chân tướng nào.
Lam Hân Linh ảo nảo nói tiếp:
- Đáng tiếc, bây giờ tôi không thể dùng thân phận Thiên Tử Các. Nếu không, có lẽ...
Với khả năng của Quân Thiết Anh, cho dù mười ngày không ngủ, tinh thân vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi. Nhưng hôm nay, hai mắt của cô lại hiện lên sự ủ rũ, có thể nhìn thấy ba ngày qua, Quân Thiết Anh không lúc nào là không lo lắng.
- Căn cứ tin tức mới nhất mà tôi điều tra được, trong danh sách năm mươi sáu người bị trúng độc lần này, có mười tám người đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng. Những người còn lại, bao gồm vị quý tộc người Hà Lan, Frank Savi tiên sinh đều vẫn còn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt.
Quân Thiết Anh thu hồi ánh mắt, xoay người lại. Một cô gái có gương mặt phong tư trác tuyệt, mặc một bộ quần áo màu đỏ dễ khiến người ta chú ý. Khi bước đi không hề có nhu tình nữ tử mà nhiều hơn là khí tức đại hiệp, linh khí bức người.
- Mời vào.
Lam Hân Linh ở đây trợ giúp Quân Thiết Anh tìm kiếm tài liệu có liên quan, đều dùng danh nghĩa cá nhân.
- Bệnh viện phong tỏa tin tức, việc bị trúng độc thư họa bị che giấu. Quây chuyên doanh của Sơn Hà Thư Họa cũng bị tháo dỡ.
Quân Thiết Anh cau mày nói. Cô có cảm giác có một sức mạnh vô hình đang ngăn cản cô điều tra chân tướng. Thậm chí lực lượng này căn bản khó phản kháng.
Lam Hân Linh mở tivi, bên trong xuất hiện hình ảnh một đám người biểu tình, trong tay cầm đủ loại bảng hiệu. - Sự việc càng lúc càng căng thẳng.
Lam Hân Linh cau mày nói:
- Số lượng dân chúng tham gia biểu tình dường như tăng lên hơn so với ngày hôm qua. Thật đáng chết. Đây đích thật là đám người che giấu chân tướng, âm mưu lừa gạt. Nhìn xem mấy bài báo mấy ngày hôm qua, tất cả đều trực chỉ chúng ta. Truyên thông các quốc gia đều tập trung vào, cứ như sợ thiên hạ không loạn, hận không thể làm cho bầu không khí càng thêm căng thẳng. Muốn bức người ta vào bước đường cùng mà.
Lam Hân Linh tức giận nhìn màn hình tivi. Nửa ngày sau, cô quay sang nhìn Quân Thiết Anh:
- Thiết Anh, xin lỗi.
Tây Môn Lãng gật đầu, rồi xoay người rời khỏi.
- Hãy đi chuẩn bị hết mọi tài liệu. Một tiếng sau, xuất phát đến khách sạn Nhan Kim.
Quân Thiết Anh gật đầu, quay sang nhìn Tây Môn Lãng:
Trương Trình Quốc, người phụ trách cao cấp nhất của đại sứ quán Viêm Hoàng ở Amsterdam.
- Thiết Anh, có cơ hội rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng thuyết phục Trương Trình Quốc. Chỉ cần ông ta đồng ý giúp đỡ, với địa vị của ông ta ở Hà Lan, nhất định có thể giúp được chúng ta.
Lam Hân Linh hỏi, sắc mặt phấn chấn:
- Nghiêm trị hung thủ, cấp cho dân chúng một công đạo.
- Giao ra tên đầu sỏ, phản đối thư họa Viêm Hoàng.
Lam Hân Linh tắt tivi, xoa nhẹ đầu mày.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Người bước vào chính là Tây Môn Lãng.
- Tam tiểu thư, tin tức tốt.
Giọng nói Tây Môn Lãng có chút dồn dập:
- Bên phía đại sứ quán rốt cuộc có tin tức truyên đến, hẹn tôi 3h chiều nay gặp mặt ở khách sạn Nhan Kim.
- Thật sao?
Ánh mắt nhìn về phía màn hình tivi, những hàng chữ trên bảng biểu tình trong thật chói mắt.
Lam Hân Linh yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp đang chăm chú xem tư liệu trước mặt mình, trong lòng không khỏi thở dài. Chuyện tình phát triển đến nước này, Lam Hân Linh hiểu rất rõ, là người phụ trách Sơn Hà Thư Họa, trên vai Quân Thiết Anh đang có hòn đá nặng ngàn cân đè xuống.
- Bây giờ cũng chỉ mới có ba ngày thôi. Tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ tìm được chỗ đột phá. Sơn Hà Thư Họa sẽ không có vấn đề gì đâu.
Quân Thiết Anh cầm xấp tư liệu ít ỏi bên cạnh lên:
- Không sao.
Quân Thiết Anh miễn cưỡng cười, nói:
- Sợ rằng cơ hội lần này sẽ không nắm bắt được.
Quân Thiết Anh cau mày nói. Khi cô đến đại sứ quán ở Amsterdam, thông qua đủ loại con đường, cố gắng mất ba ngày, mới có được lời đáp lại của đại sứ quán.
- Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Ánh mắt Lam Hân Linh hiện lên sự kiên định.
Một tiếng sau, Quân Thiết Anh, Lam Hân Linh, Tây Môn Lãng cùng nhau đến khách sạn Nhan Kim.
Chiếc xe chạy trên đường lớn, cảnh vật hai bên đều thụt lùi.
Chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, chạy vào một con đường nhỏ.
Quân Thiết Anh giật mình, vội hỏi;
- Chỗ này đến khách sạn Nhan Kim sao? Tôi nhớ không phải hướng này mà. Tiểu Hàm, em hỏi anh ta thử xem.
Quân Thiết Anh đã có nghiên cứu qua bản đồ ở Amsterdam, bên cạnh lại có một cô sinh viên du học ở Hà Lan làm phiên dịch giùm. Cô sinh viên lập tức hỏi tài xế.
Rất nhanh nhận được câu trả lời.
Nghe xong, cô nữ sinh tên Tiểu Hàm quay sang nói với Quân Thiết Anh:
- Anh ta bảo con đường này cũng dẫn đến khách sạn Nhan Kim.
Tiểu Hàm do dự một chút rồi nói:
- Nhưng theo sự hiểu biết của em, con đường này đến khách sạn Nhan Kim, ít nhất phải tốn hơn một giờ.
- Bảo anh ta quay đầu lại.
Lam Hân Linh tức giận nói:
- Anh ta rõ ràng muốn lừa chúng ta mà.
Tiểu Hàm lập tức quát lớn với gã lái xe:
- Anh hãy lập tức quay xe lại. Chúng tôi biết đường đến khách sạn Nhan Kim.
Nghe xong, gã lái xe chẳng những không quay đầu, ngược lại còn nhấn mạnh ga. Chiếc xe như tên lửa vọt thẳng về phía trước.
Bên trong xe đồng thời cũng lung lay một chút.
- Anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lam Hân Linh cau mày, bắt đầu tức giận.
- Dừng lại. Mau dừng xe lại.
Nhìn thấy chiếc xe càng lúc càng chạy nhanh, có thể gây ra tai nạn bất cứ lúc nào, sắc mặt Tiểu Hàm tái nhợt, không ngừng hô to:
- Dừng xe lại.
Nhưng gã lái xe giống như mất khống chế, cười lạnh, phương hướng lái xe cũng không ổn.
Đột nhiên gã rống to lên.
Sắc mặt Tiểu Hàm càng trắng bệch.
- Anh ta nói cái gì?
Quân Thiết Anh dò hỏi Tiểu Hàm, đồng thời ra hiệu Lam Hân Linh dùng thêm sức đánh vỡ tấm lưới chắn phía trên. Ba cô gái đều ngồi đằng sau, rất khó ngăn cản gã tài xế này. Két.
Chiếc xe trên đường quốc lộ không ngừng phát ra thanh âm chói tai, vài lần suýt đâm vào những chiếc xe khác.
- Anh ta nói.
Tiểu Hàm run rẩy:
- Anh ta nói chúng ta đều là ác ma. Anh ta muốn đồng quy vu tận với chúng ta.
Sắc mặt Lam Hân Linh biến đổi:
- Lại gặp phải tên điên.
- Không, anh ta không phải tên điên.
Gương mặt Tiểu Hàm trắng bệch, run rẩy nói:
- Anh ta nói anh ta nhận ra chúng ta, nói chúng ta là đầu sỏ giết người. Em trai của anh ta nằm trong số năm mươi người bị trúng độc. Bây giờ sống chết còn chưa biết. Anh ta muốn trả thù cho em trai của mình.
Quân Thiết Anh giật mình.
Gã tài xế phía trước vẫn điên cuồng gào rú, càng lúc càng tăng tốc. Chiếc xe vọt ra một ngã tư đường, chạy nhanh như tia chớp lao về phía trước.
- ÁI
Tiểu Hàm hét lên chói tai. Chiếc xe lúc này đang lao đến một con đê.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ