Chương 1232: Tội nhân dân tộc
Chương 1232: Tội nhân dân tộcChương 1232: Tội nhân dân tộc
Nhìn người đàn ông ngồi dưới đất gào khóc, tất cả mọi người cảm thấy không đành lòng.
Những gì mà anh ta làm cũng chỉ vì em trai của mình.
Có thể nhìn ra được, anh ta rất thương yêu em trai của mình. Thậm chí không tiếc vì em trai mà phát cuồng.
Quân Thiết Anh lại càng thêm đau xót. Không hề nghi ngờ, sự việc lân này chính là một âm mưu. Có lẽ nhằm vào thư họa Viêm Hoàng, cũng có lẽ nhằm vào Sơn Hà Thư Họa, nhưng năm mươi người kia tuyệt đối vô tội. Bọn họ lại vì chuyện này mà đứng bên bờ sinh tử.
Quân Thiết Anh có dũng khí đứng ra gánh chịu trách nhiệm, nhất định sẽ không do dự.
Cho dù con dao người đàn ông có hạ xuống, cô cũng không dao động.
Lúc này, bên trong đám người đang đứng xem cũng truyền đến tiếng bàn tán.
Bọn họ không nghe rõ cuộc đối thoại giữa Quân Thiết Anh và người đàn ông, nhưng nhìn qua cảnh tượng trước mặt, cũng không nhịn được mà chỉ trỏ.
Lam Hân Linh nhìn thoáng qua đồng hồ, đột nhiên kinh hô.
Nhìn gã tài xế đang ngồi trên mặt đất, Quân Thiết Anh thở dài, xoay người rời khỏi.
- Anh cũng biết khách sạn mà tôi đang ở. Hãy cho chúng tôi thời gian bảy ngày. Sau bảy ngày, chúng tôi nhất định sẽ cấp cho các người một công đạo. Trong bảy ngày này, nếu các người cần giúp cái gì, có thể đến khách sạn tìm tôi. Tôi tên Quân Thiết Anh, người Viêm Hoàng.
Lâm Tiểu Thảo lập tức lên tiếng.
- Chúng tôi vẫn ở lại Hà Lan. Sự việc một ngày còn chưa được giải quyết, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Thế cục càng lúc càng nghiêm trọng, sự việc không thể kéo dài.
Đám ký giả lại càng giống như ruồi thấy mật, không khỏi bấm nút chụp hình lia lịa.
Chiếc xe lao thẳng đến khách sạn Nhan Kim.
Quân Thiết Anh nói với gã tài xế:
Trong đầu đã bắt đầu phác thảo nội dung cần đăng.
- Các người muốn đi đâu? Lên xe tôi đi. Chiếc xe này tôi bao, lái xe cũng là người nhà, tuyệt đối an toàn.
Lam Hân Linh mỉm cười:
- Nguy rồi, Thiết Anh, chúng ta đến trễ mất thôi.
- Chuyện phát sinh đột ngột vừa nãy, cô gặp biến không kinh. Nếu đổi ngược lại là tôi, khẳng định sẽ không làm được. Cho nên, chỉ cân Trương Trình Quốc tiên sinh đồng ý giúp đỡ, tôi tin rằng cô nhất định có thể thông qua manh mối, điều tra được chân tướng.
Không khí bên trong xe cực kỳ yên tĩnh. Một là vì chuyện phát sinh vừa nấy, hai là tất cả mọi người không biết sẽ gặp phải tình huống gì trong khách sạn Nhan Kim nữa.
- Thiết Anh, tôi tin cô nhất định có thể xử lý thỏa đáng chuyện này.
Chiếc xe từ từ ngừng lại. Sáu người bước vào trong đại sảnh. Hơn nữa còn nói với nhân viên lễ tân số phòng đã được dặn trước. Lâm Tiểu Thảo vội gật đầu.
Tiểu Hàm dịch lại lời nói của cô nhân viên lễ tân. Quân Thiết Anh liền trâm xuống, liếc mắt nhìn Lam Hân Linh bên cạnh. Đây chính là một tín hiệu không tốt. Đối phương chỉ sợ đang phủ đầu mọi người.
Lâm Tiểu Thảo nói. Quân Thiết Anh quay sang nhìn Lâm Tiểu Thảo:
Lâm Tiểu Thảo giận giữ nói:
- Nếu anh ta không giúp, tôi sẽ giúp.
Quân Thiết Anh nói.
- Chờ thêm một chút đi.
- Chờ cả nửa tiếng đồng hồ, bọn họ một chút cũng không có ý định gặp chúng ta. Không phải cô nói bọn họ hẹn chúng ta 3h sao?
- Trong sự kiện lần này, nếu tôi không ra lệnh, các người tuyệt đối không được tự tiện chủ trương.
Nhưng để tìm kiếm cơ hội, Quân Thiết Anh không thể bỏ cuộc, liên gật đầu.
Chờ hơn cả nửa tiếng.
- Mẹ kiếp, tôi thấy là bọn họ cố tình làm khó dễ.
- Đến khách sạn Nhan Kim rồi.
- Xin lỗi, tiên sinh phòng số 10 bảo mọi người chờ một chút.
Lam Hân Linh thở ra một hơi.
- Vừa lúc 3h, cũng may là đến kịp.
Khi đến gần 4h, rốt cuộc có nhân viên phục vụ đến, lịch sự nói với mọi người vài câu.
Tiểu Hàm vui vẻ dịch lại:
- Bọn họ nói chúng ta có thể vào rồi.
Quân Thiết Anh gật đầu. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân, bọn họ đến phòng số 10. Nhân viên phục vụ mở cửa phòng rồi rời đi.
Bên trong căn phòng bốc mùi rượu thơm ngát. Năm sáu người đàn ông mặc tây trang ngồi quanh một chiếc bàn, ánh mắt nhìn sang. Một người đàn ông trung niên hói đầu đứng lên, bưng ly rượu mỉm cười bước đến:
- Thì ra là Quân tam tiểu thư. Các người đến trễ rồi đấy.
Nghe xong, gương mặt Lâm Tiểu Thảo nhất thời phát ra lửa giận. Nhưng Quân Thiết Anh đã sớm dặn dò trước, y cũng không thể phát tác, chỉ có thể nhìn người đàn ông trung niên chằm chằm.
Ánh mắt Quân Thiết Anh nhanh chóng lướt qua người đàn ông trung niên. Người đàn ông này cũng không xa lạ, chính là Dịch Hưng Ngôn, đặc phái viên Viêm Hoàng phái đến Hà Lan. Ánh mắt đảo qua, Quân Thiết Anh cũng không phát hiện ra thân ảnh của Trương Trình Quốc.
Quân Thiết Anh miễn cưỡng gật đầu:
Lam Hân Linh cau mày nói.
- Rượu đã uống xong, có cái gì thì cứ nói thẳng.
- Quả nhiên không thua đấng mày râu. Không tệ, không tệ.
Dịch Hưng Ngôn có chút sửng sốt, nửa ngày sau liên khôi phục lại bình thường, mỉm cười gật đầu: Lam Hân Linh cau mày nói. Quân Thiết Anh liền khoát tay chặn lại. Một bình Mao Đài, đích thật là làm khó dễ một cô gái bình thường. Nhưng Quân Thiết Anh là người tu hành, vận khí hóa giải chút rượu này cũng không thành vấn đề, liền cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống cạn. Quân Thiết Anh chưa bao giờ uống rượu mạnh, nhưng lúc này vẫn phải thử, cố gắng ức chế cảm giác nóng rát nơi cổ họng, dùng tốc độ nhanh nhất uống hết bình Mao Đài.
- Dịch Hưng Ngôn, ông đừng nên quá đáng.
Dịch Hưng Ngôn nhìn Lam Hân Linh, cười ha hả:
- Thì ra là Lam tiểu thư của Thiên Tử Các. Quả nhiên là nữ trung hào kiệt, nói chuyện rất sảng khoái. Dịch mỗi cũng không nói nhiều.
Ngừng một chút, Dịch Hưng Ngôn ý vị thâm trường, nói:
- Lần này, là tôi hẹn các người đến đây, chỉ muốn thương lượng với Quân tam tiểu thư một việc. Ồ, xin lỗi, căn phòng này nhỏ quá, khó có thể tiếp đón chu đáo, không thể để mọi người ngồi xuống nói chuyện được. Mong mọi người thông cảm. Haiz, đúng là không bằng Viêm Hoàng của chúng ta.
- Dịch tiên sinh cứ nói, đừng ngại.
Quân Thiết Anh lãnh đạm nói.
- Không vội, mặc dù mọi người không thể ngồi xuống được, nhưng một chút rượu là phải có.
Dịch Hưng Ngôn cầm chai rượu Mao Đài trên bàn đưa cho Quân Thiết Anh, nói:
- Đây coi như là trừng phạt Quân tam tiểu thư đến muộn. Cô uống trước đi, chúng ta sẽ nói tiếp.
- Dịch Hưng Ngôn, có gì thì cứ nói thẳng đi.
Gương mặt Lam Hân Linh trâm xuống:
- Tiểu Bân, không được vô lễ với Quân tam tiểu thư. Quân tam tiểu thư là nữ trung hào kiệt, một tay gây dựng lại Sơn Hà Thư Họa, khiến Sơn Hà Thư Họa chưa đầy một năm đã trở thành cự đầu trong giới thư họa, giúp cho thư họa Viêm Hoàng bán chạy ở các nước Châu Âu. Chỉ tiếc là gần đây phát sinh mấy vấn đề nho nhỏ.
Một thanh âm vang lên. Dịch Hưng Ngôn quay đầu lại quát lớn:
- Trương đại sứ ngày kiếm bạc tỷ, như thế nào lại rảnh rỗi tiếp các người chứ?
- Thì ra là Dịch tiên sinh. Chúng tôi thất lễ, không biết Trương tiên sinh...
- Đương nhiên.
Dịch Hưng Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn Quân Thiết Anh, đột nhiên nói:
- Quân tam tiểu thư, cô cảm thấy thế cục trước mắt như thế nào?
- Tất cả chứng cứ trước mắt đều bất lợi cho chúng tôi. Nếu chúng tôi không tìm được chỗ đột phá, tra ra manh mối, số phận chúng tôi xem như đã định.
Quân Thiết Anh nói:
- Cho nên tôi hy vọng Dịch tiên sinh có thể giúp chúng tôi điều tra sự việc một chút. Hơn nữa, giúp chúng tôi tận mắt nhìn thấy đống tranh bị nhiễm độc.
- Việc này tôi đã tính rôi nhưng không được.
Dịch Hưng Ngôn khoát tay, lắc đầu nói:
- Hiện tại dư luận quốc tế đang căng thẳng, tính chất cực kỳ khủng khiếp. Quân Thiết Anh liền cau mày.
Dịch Hưng Ngôn nói tiếp:
- Sự việc lần này, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nếu xét vê mặt ngoại giao, cô nghĩ lại xem, tranh của Viêm Hoàng làm cho hơn năm mươi dân chúng vô tội của Hà Lan phải trúng độc bỏ mình. Điều này đã khiến cho danh tự của Viêm Hoàng chúng ta bị tổn thất. Không gạt cô, gân đây Viêm Hoàng chúng ta đang thương lượng với chính phủ Hà Lan một hạng mục. Bây giờ, vì sự kiện lân này, hạng mục được thảo luận cũng phải tạm dừng lại. Đây thật sự là một tổn thất rất lớn đối với Viêm Hoàng chúng ta.
- Tôi không hiểu ý của Dịch tiên sinh lắm.
- Quân tam tiểu thư là người thông minh, nhất định là hiểu rõ.
Dịch Hưng Ngôn cười ha hả:
- Bởi vậy tôi mới nói chuyện này nhỏ không nhỏ mà lớn cũng không lớn. Nếu có người chịu đứng ra gánh chịu mọi trách nhiệm, như vậy...
- Nằm mơ đi.
Nghe xong, Lam Hân Linh lập tức nổi giận, nhìn chằm chằm Dịch Hưng Ngôn:
- Sự việc lần này vốn là một âm mưu. Bây giờ ông lại bảo Thiết Anh trực tiếp đứng ra gánh trách nhiệm.
- Vì lợi ích dân tộc, hy sinh cái tôi của mình thì có là gì.
- Chỉ sợ là vì lợi ích của cá nhân ông thì có.
Lam Hân Linh lạnh lùng lên tiếng, đồng thời kéo Quân Thiết Anh:
- Thiết Anh, chúng ta đi. Lão hồ ly này căn bản không muốn giúp chúng ta. Tôi nghĩ chúng ta không cần lãng phí thời gian ở đây.
Sắc mặt Quân Thiết Anh thoáng lạnh lại, gật đầu, xoay người định rời đi.
- Các người đúng là ngu xuẩn. Rõ ràng tranh của các người xảy ra vấn đề, lại còn nói như thể không có chuyện gì. Chẳng lẽ các người phạm sai lầm, lại bắt quốc gia đứng ra gánh chịu cho các người? Quân Thiết Anh, cô đúng là tội nhân của dân tộc.
Dịch Hưng Ngôn gầm lên.
Cả người Quân Thiết Anh chấn động, thở ra một hơi:
- Tôi chẳng phải anh hùng hay tội nhân gì cả. Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho Sơn Hà mà thôi. Tôi sẽ chứng minh hết thảy.
Quân Thiết Anh đẩy cửa bước ra ngoài.
- Lam tiểu thư, có phải người này không cho chúng ta bất cứ một cơ hội thương lượng nào?
Lâm Tiểu Thảo kéo góc áo của Lam Hân Linh hỏi một câu. Lam Hân Linh ngẩn ra, nhẹ gật đầu.
- Mẹ nó.
Lâm Tiểu Thảo quay đầu vọt đến, đánh ra một quyền, đánh thẳng vào mũi của Dịch Hưng Ngôn.
Bịch một tiếng, máu mũi phun ra ngoài.
Dịch Hưng Ngôn thậm chí ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, một quyền của Lâm Tiểu Thảo đã đánh gãy răng của ông ta.
Nên Dịch Hưng Ngôn té xuống đất. Lâm Tiểu Thảo vọt đến, rống to: - Mẹ mày, dám bảo chị dâu tao là tội nhân dân tộc. Thế mày là cái gì? Hôm nay tao đánh mày thì sao? Nếu như đánh mày mà bị quy là bán nước, sau khi xong mọi việc, tao sẽ quay về nhận tội. Mẹ nó, mẹ nó.