Chương 1233: Quả đào có độc
Chương 1233: Quả đào có độcChương 1233: Quả đào có độc
Hành động của Lâm Tiểu Thảo khiến mọi người chấn kinh.
Bên trong căn phòng phát ra tiếng kêu thảm của Lâm Tiểu Thảo.
Ông ta là người của Dịch gia nhưng không phải là người luyện võ.
Khi Quân Thiết Anh quay đầu lại. Dịch Hưng Ngôn đã ngã trên mặt đất, bị mưa quyền của Lâm Tiểu Thảo trút xuống.
- Dừng tay.
Quân Thiết Anh cả kinh, vội vàng lên tiếng:
- Lý Bái Thiên, các người mau kéo Tiểu Thảo về.
Hai người Lý Bái Thiên bước lên phía trước. Một chân của Chu Mạt "không cẩn thận" vấp vào người Dịch Hưng Ngôn, đồng thời kéo Lâm Tiểu Thảo:
- Bộ trưởng Dịch, ngài sao rồi? Ngài không sao chứ?
- Cũng may bọn họ đi sớm, bằng không tôi dẹp đẹp bọn họ rồi.
- Không phải, ý của tôi là đừng có làm dơ tay của Tiểu Thảo.
Gã thanh niên tên Tiểu Bân khiển trách một câu, nhìn vê phía cửa, oán hận nói:
- Thiết Anh, cô cảm thấy ông ta không đáng đánh?
Dịch Hưng Ngôn nghiến răng:
- Tiểu Thảo, đừng vọng đọng, đừng vọng động.
Mọi người luống cuống lau vết máu trên mặt Dịch Hưng Ngôn. Mặc dù quyền cước của Lâm Tiểu Thảo không làm Dịch Hưng Ngôn bị thương nặng, nhưng vẫn phải đau đớn, làm cho Dịch Hưng Ngôn cảm giác mũi mình như bị gãy.
Lam Hân Linh cau mày. Cô cũng không chịu đựng được sự ngông cuồng của Dịch Hưng Ngôn.
Khi hai người kéo được Lâm Tiểu Thảo trở về, trên người Dịch Hưng Ngôn mơ hồ dính thêm mấy cước nữa.
- Đúng là đám người dã man.
- Bộ trưởng Dịch nói đúng. Những người này đúng là tai họa vạn năm, sớm phải diệt trừ.
Quân Thiết Anh không thèm liếc nhìn Dịch Hưng Ngôn đang rên rỉ trên mặt đất, bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng. Đám người Lâm Tiểu Thảo vội đi theo đằng sau. Khi tất cả biến mất sau cánh cửa, những người đang ngây ngốc bên trong căn phòng mới tỉnh lại, vội vàng vọt đến đỡ Dịch Hưng Ngôn dậy:
Cửa thang máy mở ra, đám người Quân Thiết Anh bước ra ngoài.
- Quân... Thiết... Anh.
- Lúc này cho dù thiếu gia không phân phó, tôi cũng phải cho cô đẹp mắt. Vì tư lợi, coi trời bằng vung. Trong mắt bọn họ còn có quốc gia sao? Còn có dân tộc sao?
- Nói tóm lại, bắt đầu từ bây giờ, không có lệnh của tôi, các người không được ra tay.
- Nếu tôi không đánh ông ta, sợ rằng không đợi được đến sau này, tôi sẽ phải nghẹn mà chết mất.
Lâm Tiểu Thảo ưỡn ngực nói, sau đó ngượng ngùng nói: Quân Thiết Anh lắc đầu:
Bước ra khỏi khách sạn, Tây Môn Lãng đã chờ sẵn. Khi xuất phát đến khách sạn Nhan Kim, đám người Quân Thiết Anh và Tây Môn Lãng không đi cùng nhau. Cho nên xe của Tây Môn Lãng thuận lợi đến khách sạn. Nhưng bởi vì Quân Thiết Anh có đám người Lâm Tiểu Thảo bảo vệ, cho nên bọn họ chờ ở bên dưới.
- Tiểu Thảo, vừa nãy anh quá vọng động rồi.
- Đập.
Tây Môn Lãng không chờ đợi được, vọt lên hỏi.
- Tam tiểu thư, mọi chuyện sao rồi?
- Thân phận Dịch Hưng Ngôn không đơn giản. Anh đánh người ta, sợ rằng sau này sẽ gặp không ít phiên phức.
- Có phải là tôi đã làm hỏng chuyện rồi không?
Quân Thiết Anh lắc đầu nói:
- Không sao. Dù sao hôm nay cũng đã nhìn thấy rõ thái độ của Dịch Hưng Ngôn. Ông ta sẽ không giúp chúng ta đâu. Hôm nay đắc tội ông ta, tối đa thì ông ta sẽ nghĩ cách thêm dầu vào lửa mà thôi.
Lâm Tiểu Thảo lên tiếng.
- Biết rồi.
- Bằng không, các người quay về đi.
Quân Thiết Anh trâm giọng nói:
Lam Hân Linh nói:
- Về khách sạn rồi nói tiếp.
Mọi người cùng nhau lên xe.
- Xem ra, đoạn đường này không thuận lợi rồi.
Lam Hân Linh cau mày nói:
- Nếu không cách nào dựa vào lực lượng khác, mà chúng ta lại không cách nào khơi thông được chính phủ Hà Lan, chi bằng...
Ánh mắt Lam Hân Linh xẹt qua một đạo tinh mang:
- Đêm nay tôi sẽ tự mình đi một chuyến.
- Cô muốn dò xét sở cảnh sát sao?
Quân Thiết Anh gật đầu.
- Dịch Hưng Ngôn cũng đang ở đại sứ quán, có thể ông ta đang giở trò.
Lam Hân Linh lạnh lùng nói:
- Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
- Ý của cô là...
- Tôi vốn cho rằng ông ta có ý định đùn đẩy chúng ta, nhưng sau khi đọc qua tài liệu của ông ấy, tôi có cảm giác, có thể ông ấy không biết chúng ta đang trăm phương ngàn kế muốn gặp ông ấy.
- Ông ta? Lam Hân Linh cau mày:
- Tôi đã gửi thư xin gặp mặt, ông ta cũng không có bất cứ phản ứng nào. Tình huống tối nay cô cũng thấy rồi đấy, còn có thể trông cậy vào Trương Trình Quốc sao?
- Dịch Hưng Ngôn là quan viên Viêm Hoàng phái đến chứ không phải là đại sứ Trương. Tôi đã điều tra qua tư liệu của đại sứ Trương, ông ta đã sống ở Amsterdam mấy chục năm, năng lượng tuyệt đối còn muốn lớn hơn so với Dịch Hưng Ngôn. Quan trọng là, tôi đã đọc qua những câu chuyện về ông. Ông ta tuyệt đối là một đại sứ vì dân, một trưởng bối có thể trông cậy vào.
Quân Thiết Anh nói:
- Chỉ cần có thể gặp được ông ta, nhất định sẽ có cơ hội.
- Nhưng ông ta...
- Tôi nghe nói mấy ngày qua đại sứ Trương gặp chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày rồi cũng không bước ra khỏi đại sứ quán nửa bước.
Quân Thiết Anh nghĩ đến một ai đó:
- Trương... Trình... Quốc, đại sứ Trương.
Quân Thiết Anh gằn từng chữ một:
- Không, vẫn còn một biện pháp.
- Sự việc cho đến nước này, chỉ có thể thử một chút mà thôi.
- Linh nhi, lá gan của cô không nhỏ nhỉ. Sự việc càng lúc càng lớn, cô cảm thấy có thể vô thanh vô tức đột nhập vào sở cảnh sát trộm đống tranh bị nhiễm độc ra sao?
Quân Thiết Anh ngẩn ra, lập tức cười khổ lắc đầu:
- Đúng là tiểu nhân hèn hạ.
Lâm Tiểu Thảo nhịn không được mắng một câu:
- Vừa rồi nên đánh ông ta gãy thêm vài cái răng nữa.
- Tiểu Thảo, anh có biết đại sứ quán nằm đâu không?
- Chị dâu muốn đến đại sứ quán?
Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo sáng lên.
Khóe miệng Quân Thiết Anh nhếch lên:
- Đại sứ quán chính là đại diện cho tôn nghiêm của một quốc gia. Nếu tự tiện xông vào, anh có biết tội như thế nào không? Tôi nghĩ, sau khi trở lại khách sạn, tôi sẽ viết một phong thư, anh và hai anh em Lý Bái Thiên hãy nghĩ biện pháp giao thư này cho đại sứ Trương. Tôi biết nhiệm vụ này rất khó khăn...
- Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Tiểu Thảo mỉm cười tự tin:
- Mặc dù đại sứ quán thủ vệ sâm nghiêm, nhưng truyền nhân Thiên Cơ Môn như tôi cũng không phải ngồi không.
Trên máy bay, Tiêu Dương rốt cuộc cũng đã xem xong tư liệu, ánh mắt nhắm lại, tiêu hóa hết số tư liệu về sự kiện trúng độc ở Hà Lan.
Có một việc cần được giải quyết nhanh chóng, chính là cứu lấy năm mươi tính mạng vô tội. - Rốt cuộc là độc gì lại khiến cho bác sĩ của bệnh viện hoàng gia Hà Lan phải thúc thủ vô sách? Tính mạng của năm mươi người vô tội, nhất định phải bảo vệ.
Tiêu Dương nắm chặt tay nói:
- Nếu xuất hiện ca tử vong nào, sợ rằng sẽ không đợi được mười ngày, một trận đại hồng thủy sẽ nuốt chửng Sơn Hà Thư Họa hoàn toàn.
- Còn nữa, đống tranh bị nhiễm độc...
Tiêu Dương mở mắt, hàn ý xẹt qua:
- Chứng cứ quan trọng nhất này không thể bị thiêu hủy. Muốn tìm được chứng cứ chứng minh vô tội, nhất định phải thấy được đống tranh đó.
Tiêu Dương cảm giác thời gian vô cùng cấp bách.
Thậm chí còn cảm thấy sao máy bay bay chậm quá.
- Chánh Bình, phải bao lâu nữa mới đến Amsterdam?
Tiêu Dương hỏi.
Đường Chánh Bình sửng sốt, vội vàng trả lời:
- Thưa tông chủ, khi lên máy bay ở sân bay Tokyo là 6h. Nếu đến Amsterdam, có thể là 1h sáng theo giờ địa phương.
Tiêu Dương lòng nóng như lửa đốt.
Tiểu thần long đang ngồi trong lòng Tiêu Dương, dường như đã ăn uống no đủ, còn làm bộ làm tịch cầm tư liệu lên nhìn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, miệng Đường Chánh Bình nhất thời há to như quả trứng gà.
- Mẹ, đứa bé kia dễ thương quá, lại còn biết xem báo.
Bên cạnh vang lên thanh âm.
Tiêu Dương quay mặt nhìn sang, nhìn thấy một cô bé với hai bím tóc đang nhìn tiểu thần long trong lòng Tiêu Dương. Thấy Tiêu Dương nhìn mình, cô bé liên nở nụ cười thật dễ thương. Tiêu Dương hiểu ý mỉm cười đáp lại, hai bên cô bé là một nam một nữ, nhìn qua chắc là vợ chồng. Cô gái ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, mỉm cười xin lỗi:
- Thật ngại quá.
- Không sao.
Tiêu Dương lắc đầu.
- Ồ, anh cũng là người Viêm Hoàng?
Giọng bé gái có chút ngạc nhiên.
- Hinh nhi, gọi là chú.
Cô gái quay sang nhắc nhở. Người đàn ông ngồi cách Tiêu Dương một hàng ghế nhìn sang, đưa tay qua, nhàn nhạt nói:
- Trương Thiên Bảo.
- Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười bắt tay lại. Khi chạm vào tay Trương Thiên Bảo, Tiêu Dương liên cảm nhận có một loại khí tức kỳ lạ. Trương Thiên Bảo cũng là người luyện võ, thực lực không hề kém. Đương nhiên, vẫn còn chưa bằng Tiêu Dương. Vì thế y không cách nào phát hiện được sức mạnh trên người Tiêu Dương.
Tiêu Dương?
Trương Thiên Bảo ngẩn ra, mơ hồ có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là ở chỗ nào.
- Cháu tên Trương Hinh Nhi.
Cô bé mỉm cười nói:
- Chú Tiêu, tại sao chú lại đến Hà Lan? Hinh nhi và mẹ đến Tokyo tìm ba. Sau đó cùng ba đến Hà Lan thăm ông. Ông Hinh nhi...
- Hình nhi, con nói nhiều quá. Chú sẽ phiên đấy.
Trương Thiên Bảo nhéo mũi con gái, mỉm cười sủng ái. Trương Hinh Nhi thè lưỡi, không nói chuyện nữa, cầm lấy bao đồ ăn vặt lên ăn.
- Mèo con tham ăn, đừng ăn nhiều quá.
Trương Thiên Bảo lập tức quay sang nói chuyện với Tiêu Dương. Mặc dù hai người đều che giấu thân phận tu hành của mình, nhưng nói chuyện cũng khá hợp ý. Tiêu Dương biết, Trương Thiên Bảo năm nay ba mươi mốt tuổi, đứa con gái sáu tuổi dễ thương kia là kết tinh tình yêu của y và vợ tên Liễu Như. Chuyến đi này đến Amsterdam là muốn thăm người thân.
- Mẹ, con đau bụng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Hinh nhi đột nhiên ôm bụng, mày cau lại.
- Đau bụng?
Liễu Như quýnh lên, vội vàng cúi đầu kiểm tra, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Lúc này, sắc mặt Trương Hinh Nhi trở nên trắng bệch, môi có chút tái xanh, cả người run lên như bị rét. Trong tay cô bé vẫn còn nửa quả táo ăn dở.
- Hinh nhi, con làm sao vậy?
Lưu Như sợ hãi, kêu to:
- Người đâu? Có ai không?
Tiếng kinh hô nhất thời kinh động đến người trên máy bay.
Trương Thiên Bảo cũng lo lắng không ít, một tay đặt lên mạch con gái, gương mặt đột nhiên biến đổi.
- Thiên Bảo, Hinh nhi làm sao vậy?
Liễu Như thấy con gái đau đến rơi nước mắt, hơn nữa ý thức dân dần mơ hồ, liền cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lúc này, Tiêu Dương cũng quay sang nhìn, ánh mắt rơi vào nửa quả táo mà Hinh Nhi cầm, đột nhiên nói:
- Quả táo có độc.