Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1228 - Chương 1235: Điểm Mấu Chốt Căn Bản Nhất

Chương 1235: Điểm mấu chốt căn bản nhất Chương 1235: Điểm mấu chốt căn bản nhấtChương 1235: Điểm mấu chốt căn bản nhất

Trắng đen điên đảo.

Bịa đặt.

Sinh sự từ việc không đâu.

Một khắc này, Quân Thiết Anh có thể hiểu được đầy đủ dụng tâm vô sỉ của giới truyên thông.

Bọn họ chỉ vì sự nổi tiếng, vì lợi nhuận của tòa soạn mà e ngại thiên hạ bất loạn. Chuyện nháo càng lúc càng lớn, trở nên càng lúc càng loạn, đối với bọn họ mà nói thì càng có nhiều đề tài để viết. Huống hồ, sau lưng còn có một thế lực vô hình đang điều khiển. Hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này mà thêm dầu vào lửa.

Từng chữ như đao nhọn đâm vào.

Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh, nhưng lại phát huy sức mạnh không thể tưởng tượng, miêu tả tội trạng của Sơn Hà Thư Họa.

Thậm chí còn có một số tòa soạn còn đánh đồng việc này là sỉ nhục dân tộc.

Bây giờ đã là hơn 9h tối, nếu xảy ra bạo động, xuất hiện một hai trường hợp thương vong, hậu quả thiết tưởng càng thêm không chịu nổi.

Sắc mặt Quân Thiết Anh thoáng trắng bệch.

Tập trung.

Quân Thiết Anh mở tivi, trên màn hình là phát thanh viên đang tức giận huy động cánh tay, khiển trách điều gì. Phía sau phát thanh viên chính là người tài xế đang co quắp trên mặt đất, hai cánh tay chống đất.

Không ít người còn cầm theo bảng hiệu trong tay.

Thậm chí bộ đội đặc công canh gác trước cổng bệnh viện Hoàng gia cũng có chút giật mình khi nhìn thấy dân chúng tập trung ngày càng nhiều trên quảng trường.

Một hòn đá ném xuống, lập tức kích phát con sóng cao ngàn trượng.

Gió bão dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai mà nổi lên.

Có người còn vẽ hình vẽ lên trên mặt.

Nhìn qua cửa sổ thủy tinh xuống quảng trường đối diện, mọi người đã từ bốn phương tám hướng tập trung lại.

Mà hết thảy đều là một âm mưu. Tuyệt đối là một kích thấy máu.

Tây Môn Lãng có chút bế tắc.

Biểu tình! Thị uy.

- Gọi Linh nhi sang đây.

Khiến người khác không thể ứng phó.

- Tam tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây?

Tại một khách sạn khác, cửa sổ phòng được mở. Đèn bên trong không thắp, một đạo bóng đen đứng bên cạnh cửa sổ, quan sát cảnh tượng bên dưới.

Toàn bộ Amsterdam, lấy quảng trường bệnh viện Hoàng gia làm trung tâm, cơn sóng nhấc lên, khiến mọi việc càng lúc càng khó khăn.

- Haha, tôi nghĩ rằng, qua tối nay, chính phủ Hà Lan nhất định sẽ thúc đẩy việc xử lý sự kiện trúng độc vì tranh của Viêm Hoàng. Sự kiện lần này đã như cơn lốc lan tràn khắp Châu Âu. Gần như tất cả quầy chuyên doanh của Viêm Hoàng ở chi nhánh Âu Mặc Minh đều không ai hỏi tới. Thậm chí còn bị đập bể không ít. Sau khi sự kiện này phát sinh, quốc họa Viêm Hoàng muốn bước chân vào Châu Âu nửa bước còn khó hơn lên trời.

- Tiểu Hàm, phiền em liệt kê hết danh sách tòa soạn của những tờ báo này.

- Đáng thương cho kẻ chết thay Sơn Hà Thư Họa. Qua đêm nay, bất luận là chính phủ Hà Lan hay là Viêm Hoàng, để cấp cho dân chúng một công đạo, nhất định phải giao ra Sơn Hà Thư Họa.

Quân Thiết Anh vội nói. Sau khi Tây Môn Lãng rời khỏi, Quân Thiết Anh lại nhìn vào mấy tờ báo, trâm giọng nói:

- Yên tâm đi, sát thủ Hắc Phong đã xuất phát. Không bao lâu nữa, một mồi lửa sẽ được nhóm lên.

- Đúng rồi, còn Frank Solo...

- Lực lượng của Âu Mặc Minh tại Châu Âu, bọn họ có thể ngăn được sao?

Tiểu Hàm gật đầu.

- Không chỉ như vậy. Theo tin tức mà tôi nhận được, bên trong Viêm Hoàng, thị trường tranh thư pháp cũng đang bị đóng băng.

- Qua vài ngày nữa, chính là lúc Âu Mặc Minh xuất kích, dùng hai bàn tay của chúng ta sáng tạo ra thế giới.

- Thư pháp thế giới sẽ là của Âu Mặc Minh.

Trên đường, mọi người tốp năm tốp ba chạy đến quảng trường bệnh viện Hoàng gia.

- Tại sao tôi lại cảm thấy rượu đêm nay đặc biệt ngon.

Bên trong bóng tối, ánh sáng của chiếc ly thủy tinh lóe lên. Một ánh mắt âm lãnh liếc nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang:

- Đúng là hình ảnh khiến máu huyết người ta phải sôi trào.

Tiếng cười vang lên trong màn đêm.

- Tam tiểu thư, không thấy Linh nhi tiểu thư đâu.

Tây Môn Lãng vội vàng chạy qua, lo lắng nói:

- Tôi gõ cửa thật lâu mà không thấy trả lời. Nhân viên tiếp tân của khách sạn nói đã thấy Linh nhỉ tiểu thư rời khách sạn cách đây một giờ.

Nghe xong, sắc mặt Quân Thiết Anh liền trầm xuống:

- Cô ấy đi đâu nhỉ?

Quân Thiết Anh cau mày.

Lúc này, quảng trường bệnh viện Hoàng gia nổi lên thanh âm vang tận trời.

- Tiểu Hàm, bọn họ hô gì vậy?

- Không được, Tam tiểu thư, cô tuyệt đối không thể đi ra.

Tây Môn Lãng la lên: - Nhưng bây giờ cô xuống sẽ rất nguy hiểm.

- Cho dù bọn họ nổi điên, cũng là do người khác che mắt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ xuất hiện hai tình huống. Một, dân chúng thương vong. Hai, tôn nghiêm Viêm Hoàng bị chà đạp. Hết thảy đều là thứ mà thế lực đang ẩn núp trong bóng tối kia muốn nhìn thấy.

Quân Thiết Anh khoát tay, lãnh đạm nói:

- Cô muốn xuống sao? Tuyệt đối đừng mà. Bây giờ người bên dưới đều điên rồi.

Nhưng lúc này, Viêm Hoàng bởi vì cô mà được tặng thêm hai chữ "bạo đồ”.

Đây là một sự chà đạp lên tôn nghiêm dân tộc.

Dân số tập trung trên quảng trường đã gần một ngàn, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng lên.

Không biết là ai đã hô khẩu hiệu này, nhưng bốn chữ "bạo đồ Viêm Hoàng" đã vọt thẳng tận trời.

Dân tình mãnh liệt.

Không ít cảnh sát chạy đến, cố gắng duy trì trật tự, nhưng rất khó, chỉ có thể thỉnh cầu sự trợ giúp.

Quân Thiết Anh đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn thấu qua màn đêm, nhìn quảng trường giống như được phủ một lớp hỏa dược. Một lát sau, Quân Thiết Anh đột nhiên xoay người đi về phía cửa.

- Tam tiểu thư...

Tây Môn Lãng kinh hô lên:

Bất luận chân tướng như thế nào, bất luận cô tin tưởng Sơn Hà Thư Họa trong sạch như thế nào.

Sắc mặt Quân Thiết Anh không khỏi trầm xuống thêm vài phần, trong đầu không tự chủ được hiện lên bốn chữ "tội nhân dân tộc".

Bạo đồ Viêm Hoàng.

- Bọn họ nói phải giao ra bạo đồ Viêm Hoàng.

Tiểu Hàm do dự một chút rồi nói:

Quân Thiết Anh bước đến cửa sổ, hỏi một câu.

- Mặt mũi của tôi có là gì?

Quân Thiết Anh nhìn Tây Môn Lãng:

- Chẳng lẽ tôi lại không quan tâm đến mặt mũi của đất nước tôi sao?

Dịch Hưng Ngôn lúc nào cũng luôn miệng đại nghĩa, Quân Thiết Anh chẳng thèm chú ý.

Nhưng trong lòng cô luôn tuân thủ đại nghĩa. Đó chính là mấu chốt.

Đây chính là điểm mấu chốt nhất của một cô gái đang tha hương nơi xứ người.

"Bạo đồ Viêm Hoàng" đã đánh sâu vào Quân Thiết Anh, khiến cô không cách nào tiếp nhận.

Tôn nghiêm của Viêm Hoàng bị chà đạp, nhất định không được lùi bước.

Một khắc này, Tây Môn Lãng bị ánh mắt cùa Quân Thiết Anh chấn trụ. Y không tưởng tượng được một cô gái thoạt nhìn nhu nhược như vậy lại có được dũng khí như thế. Nếu đổi lại là y, bị ngàn người chửi rủi, không sợ đến hai chân phát run đã là tốt lắm rồi, nào có dũng khí bước ra ngoài chứ?

Tây Môn Lãng thở ra một hơi, ánh mắt hiện lên sự kiên định, cắn răng nói:

- Tam tiểu thư, để tôi xuống cùng với cô. - Không được.

Quân Thiết Anh lắc đầu:

- Anh còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.

Quân Thiết Anh chỉ vào người đàn ông trong tấm ảnh chụp:

- Người đàn ông này là nhân vật quan trọng nhất của sự việc lần này. Tên của anh ta là Frank Solo, ở bên trên cũng có địa chỉ của anh ta. Anh phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà của anh ta.

- Thuyết phục anh ta đến đây làm sáng tỏ tình huống?

- Không, quan trọng nhất là dẫn anh ta đến một nơi an toàn để trốn.

Quân Thiết Anh nói:

- Nếu như thật sự có người đứng đẳng sau, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện giết người diệt khẩu.

Giết người diệt khẩu.

Nghe xong, Tây Môn Lãng liền giật mình.

- Tây Môn Lãng, nhiệm vụ lần này nhất định sẽ rất nguy hiểm.

- Tam tiểu thư, tôi đảm bảo nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Tây Môn Lãng trịnh trọng gật đầu, rồi xoay người rời khỏi khách sạn.

Loạn cục hết sức căng thẳng.

Ba người Lâm Tiểu Thảo đến đại sứ quán, Lam Hân Linh đột nhiên mất tích. Lúc này, người có thể xử lý giúp cô cũng chỉ có Tây Môn Lãng.

Quân Thiết Anh thở ra một hơi.

Tiểu Hàm đứng sau có chút do dự. Cô bất quá chỉ là một du học sinh bình thường. Rảnh thì đi làm thêm, tham gia một số hoạt động xã hội, chưa bao giờ lâm vào tình huống như thế này. Lúc này cô nghiến chặt răng, rất muốn đứng lên, nhưng hai chân vẫn cứng ngắc.

- Chị Anh.

Rốt cuộc, khi Quân Thiết Anh đã bước ra gần đến cánh cửa, Tiểu Hàm rốt cuộc lấy được chút dũng khí cuối cùng, đứng dậy nói:

- Em đi cùng với chị.

Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên sự rúng động.

Cô mới quen Tiểu Hàm có ba ngày.

Một cô gái dung mạo bình thường, nhưng lại khiến Quân Thiết Anh cảm thấy cô bé đó còn trân quý hơn vàng.

Nhưng càng như vậy, cô lại càng không để cho Tiểu Hàm gặp nguy hiểm.

Quân Thiết Anh lắc đầu:

- Tiểu Hàm, chị cảm ơn ý tốt của em. Nhưng sự việc lần này, em không nên tham dự. Đêm nay quảng trường bệnh viện Hoàng gia sẽ bị người ta chú ý. Nếu như em xuất hiện, em nghĩ lại đi, trường của em sẽ xử lý em như thế nào?

Nghe xong, sắc mặt Tiểu Hàm không khỏi biến đổi, hai bàn tay trở nên lạnh giá. Trình độ thấp nhất chính là bị đuổi học.

Bởi vì Quân Thiết Anh đang là kẻ địch của toàn bộ Amsterdam.

- Nhưng...

Ánh mắt Tiểu Hàm hiện lên sự do dự:

- Chị Anh, nếu chị đi một mình, làm sao mà trao đổi với bọn họ?

Quân Thiết Anh ngẩn ra, suy nghĩ một lát rồi trở về phòng, lấy một tai nghe điện thoại.

- Tiểu Hàm, chúng ta sẽ giữ liên lạc với nhau. Em không cần đi theo chị, mỗi một lần có tiếng Hà Lan vang lên, em có thể thông qua điện thoại dịch lại cho chị.

- Quyết định như vậy đi.

Quân Thiết Anh bấm số Tiểu Hàm:

- Tiểu Hàm, làm phiền em rồi.

Nói xong, Quân Thiết Anh liền bước nhanh ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Quân Thiết Anh xuất hiện tại cầu thang, nhân viên phục vụ cũng ngẩn ra, liền dùng tiếng Anh trao đổi với cô, bảo cô ngàn vạn lân không nên ra ngoài.

Đây là một khách sạn quốc tế, khách phục vụ không phải chỉ có người Hà Lan. Huống hồ, Quân Thiết Anh là khách của bọn họ. Bọn họ hoàn toàn không có ác ý với cô.

Quân Thiết Anh cảm tạ ý tốt của đối phương nhưng vẫn bước ra ngoài, nhất thời dẫn đến tiếng gầm rú bên ngoài.

Tiếng la hét phô thiên cái địa.

Trên một con đường lớn, giống như có một trận đại hồng thủy lao về phía Quân Thiết Anh.
Bình Luận (0)
Comment