Chương 1236: Một màu đỏ tươi! Một lá cờ xí
Chương 1236: Một màu đỏ tươi! Một lá cờ xíChương 1236: Một màu đỏ tươi! Một lá cờ xí
Từng tiếng kêu la phô thiên cái địa mà đến. Một khắc này, Quân Thiết Anh giống như một con thuyên độc mộc trên vùng biển rộng lớn, tùy thời có thể bị nhấn chìm.
Quân Thiết Anh đứng đằng sau đám người. Lúc này không ai phát hiện ra cô, chỉ lo la hét. Thậm chí có một số người nhìn thấy Quân Thiết Anh, nhất thời cũng không nhớ nổi là ai. Bởi vì không ai có thể nghĩ đến trong tình huống này, Quân Thiết Anh lại có dũng khí đứng ra một mình.
Đám người thì hung dữ, còi cảnh sát thì không ngừng vang lên bên tai.
Quảng trường trước bệnh viện Hoàng gia càng lúc càng đông. Thanh âm cứ như nước thủy triều, lan tràn mênh mồng.
Đẳng trước nhất có một hàng dài cảnh sát được trang bị vũ trang, tránh không để cho bất cứ người nào có thể xông vào bệnh viện.
Có người cố tình, bầu không khí càng lúc càng nóng. Thậm chí có không ít người cởi trân, vẽ lên trên ngực mình một chữ "giết".
Bọn họ yêu cầu giao ra bạo đồ Viêm Hoàng.
Bọn họ yêu cầu chính phủ phải cấp một công đạo.
Xung quanh đại sứ quán có không ít quân đội súng thật đạn thật đang đi tuần tra. Nhờ bóng đem che chắn, thần sắc của đám bảo vệ đều rất trang nghiêm, kiên thủ cương vị.
Lý Bái Thiên cau mày, trầm giọng nói:
Sau khi Quân Thiết Anh đi không bao lâu, Tiểu Hàm cũng bước ra theo, sắc mặt có chút hoảng loạn, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên sự kiên định.
- Tiểu Thảo, nhìn qua có chút không ổn rồi.
Một người dân đột nhiên xông vào phòng tuyến cảnh sát.
Chu Mạt nắm chặt nắm đấm, lên tiếng.
Bọn họ yêu cầu tôn nghiêm của dân tộc Hà Lan không được xâm phạm.
- Xung quanh đại sứ quán, chúng ta qua lại cũng mười mấy lần, căn bản không có góc chết. Nếu muốn đột nhập vào mà không ai phát hiện, trên cơ bản là không có khả năng.
Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua con đường, quyết định đi bằng một hướng khác đến đầu bên kia của bệnh viện. Chỉ có như vậy mới có thể đối mặt với người dân.
Theo như những gì Quân Thiết Anh đã liệu, kỳ thật bọn họ đang bị một thế lực hắc ám che mắt, bị lợi dụng mà thôi.
Cách đại sứ quán không xa, bên trong một chiếc xe, ba người Lâm Tiểu Thảo đang thương lượng đối sách.
Lâm Tiểu Thảo liếc nhìn Lý Bái Thiên, bĩu môi:
Amsterdam, đại sứ quán Viêm Hoàng.
- Thực lực của chị dâu còn cao hơn cả tôi. Đây là đại sứ quán Viêm Hoàng, là nơi thần thánh nhất của đất nước ta ở nước ngoài. Nếu xông vào, truyền ra ngoài, mất thể hiện chính là quốc gia của mình. Chị dâu tuyệt đối không đồng ý cho chúng ta làm chuyện này. - Nếu không thì chúng ta xông vào.
- Nếu như có thể xông vào, chúng ta còn chờ ở đây sao?
Lâm Tiểu Thảo nhìn chằm chú vào chiếc xe, đột nhiên vỗ bắp đùi thật mạnh:
- Cứ tập trung, rồi sẽ có cơ hội.
- Biện pháp gì? Nói mau đi.
- Dùng trí.
- Chờ có xe nào tiến vào đại sứ quán. Hai người ra ngoài thu hút sự chú ý của đối phương. Tôi sẽ nghĩ biện pháp tiến vào trong xe. Với thực lực của tôi, cộng thêm sử dụng thuật ẩn thân của Thiên Cơ Môn, có thể tàng hình được mười giây. Nếu vận dụng hợp lý, trời sẽ giúp chúng ta.
- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Tiểu Thảo nhanh chóng nói:
- Có thể chui vào gầm xe.
Lâm Tiểu Thảo nhìn một chiếc xe tải cỡ trung đang chạy đến, ánh mắt sáng lên. Trên xe có lá cờ của Viêm Hoàng, phỏng chừng là xe của đại sứ quán.
Lâm Tiểu Thảo nói:
Lý Bái Thiên vội dò hỏi.
- Chúng ta có thể chia thành hai đường.
Lâm Tiểu Thảo nói:
Lại một chiếc xe chạy đến. Sau khi được bảo vệ canh gác dừng lại, trải qua một phen kiểm tra, chiếc xe mới được lái tiếp.
- Tại sao anh lại vỗ vào bắp đùi của tôi?
Chu Mạt thầm kêu:
- Có biện pháp rồi.
- Xuất phát.
Lý Bái Thiên đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đến đại sứ quán.
Chiếc xe tải dừng lại để chuẩn bị kiểm tra. Khi lái xe đến bên cạnh chiếc xe tải, Chu Mạt đột nhiên thi triển sức mạnh thuộc tính, ầm một tiếng làm nổ lốp xe. Chiếc xe thắng gấp, suýt chút nữa là lao thẳng vào chiếc xe tải. Lúc này, Lâm Tiểu Thảo như thiểm điện chui tọt xuống dưới gầm chiếc xe tải.
Vùi! Vùi! Vùi
Một phút này, tất cả cảnh sát canh gác đều nhanh chóng lao đến.
- Thưa đồng chí, xe của tôi bị nổ lốp. Đừng hiểu lâm, tôi cũng là người Viêm Hoàng.
Lý Bái Thiên hô lớn, thần sắc những người cảnh sát xung quanh liền thả lỏng, nhưng vẫn có người tiến lên kiểm tra xe của Lý Bái Thiên. Sau khi thấy không phát hiện điều gì bất thường, liền cười nói:
- Anh bạn, anh cũng thật xui xẻo.
- Còn không phải sao?
Đám người biểu tình liều mạng chạy về phía trước. Đặc công đang ngăn cản có cảm giác giống như bị một làn sóng biển hất tung. Nếu không phải đặc công đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, sợ rằng sẽ không ngăn cản được đám người biểu tình.
Quân Thiết Anh đến Amsterdam ba ngày. Trong ba ngày qua, báo giấy xuất hiện không ít gương mặt của Quân Thiết Anh. Khảm Bá Lan như thế nào lại không nhận ra cô?
Khảm Bá Lan hô to, đồng thời lao nhanh đến chỗ Quân Thiết Anh.
- Cô gái Viêm Hoàng này điên rồi? Cô ta có biết đám người biểu tình điên loạn tối nay là vì cô ta không? Bây giờ cô ta lại còn xuất hiện? Nhanh, mau ngăn đám người biểu tình lại.
Khảm Bá Lan bừng tỉnh, biến sắc, nhảy dựng lên:
- Quân Thiết Anh?
- Tiếp theo phái người trợ giúp, chuẩn bị bom hơi cay và súng bắn nước, không thể để cho người biểu tình vọt vào trong bệnh viện được. Nếu không, hậu quả lại càng nghiêm trọng.
Giọng nói Khảm Bá Lan trầm xuống:
- Còn nữa, phát tin tức xuống đại sứ quán Viêm Hoàng. Đêm nay, bọn họ cũng không thể thả lỏng được.
- Hừ, sự việc lần này là do Viêm Hoàng gây nên.
Oành.
Lúc này, một thanh âm cao hơn tất cả mọi thanh âm khác vang lên, chấn triệt trời xanh.
Mọi người đều cả kinh, giống như bị người ta đốt lên một quả bom, lúc này đều giương nanh múa vuốt rít gào nhìn vê một phía.
Ánh mắt Khảm Bá Lan cũng nhìn sang, tinh thần chấn động.
Trong tâm mắt, một cô gái Đông phương mặc bộ quần áo màu lam nhạt, từng bước một đi về phía đám người biểu tình, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh, không hề có một gợn sóng.
Một số viên chức quân hàm cấp cao đứng vây quanh Khảm Bá Lan. Khảm Bá Lan thân cao 1m95, thần sắc nghiêm nghị nhìn thẳng đám người phía trước, có cảm giác thúc thủ vô sách.
- Trưởng quan Khảm Bá Lan, đám người biểu tình càng lúc càng nhiều, chúng ta cần phải nghĩ ra đối sách.
Lúc này, trước quảng trường bệnh viện Hoàng gia, dải phân tuyến màu vàng cũng đã được kéo, cảnh sát đặc công xếp thành bức tường người. Tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, trực tiếp kinh động đến quan chức cảnh sát cấp cao.
Tiếng người la hét vẫn rung trời.
- Tiểu Thảo, tiếp theo phải xem cậu rồi.
Lý Bái Thiên thở dài. Khi có người cúi đầu kiểm tra gầm xe tải, tim Lý Bái Thiên nhất thời căng lên. Nhưng người kia cũng không phát hiện bất cứ điều gì, liên hạ tay, chiếc xe nhanh chóng đi vào bên trong.
Quân Thiết Anh đứng tại một nơi cao hơn, ánh mắt nhìn thoáng qua, môi chuyển động, vận khí nói lớn:
- Tôi biết tất cả mọi người vì cái gì mà đến đây.
Quân Thiết Anh nói chính là tiếng Hà Lan. Cô đã đem lời mình muốn nói, nói trước cho Tiểu Hàm. Đầu dây bên kia Tiểu Hàm dịch lại cho cô. Mặc dù nói không đúng lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phân biệt được.
Đám người phía trước vẫn liên tục rít gào. Thanh âm vận khí của Quân Thiết Anh giống như bị sóng âm của những người này nhấn chìm. Đám người Khảm Bá Lan đứng đằng sau Quân Thiết Anh cũng ngây ra.
Khảm Bá Lan cười khổ:
- Cô gái này thật là...
Khảm Bá Lan không biết hình dung Quân Thiết Anh như thế nào. Theo như ông ta nghĩ, Quân Thiết Anh chính là tận lực muốn làm cho dân chúng bình tĩnh lại. Nhưng trong tình huống này, đám người biểu tình làm sao mà nghe lời Quân Thiết Anh nói. Cô có nói bao nhiêu đạo lý, đưa ra bao nhiêu lời đảm bảo cũng vô dụng thôi. Nhưng lúc này, Khảm Bá Lan không thể không kính nể dũng khí của Quân Thiết Anh. Gặp phải áp lực như thủy triều này, nhưng cô vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh.
Lưng vẫn thẳng thể hiện một dũng khí tinh thần cực kỳ khó có được.
Bất luận kết cục như thế nào, cô ấy vẫn thủy chung đối mặt.
- Đánh chết bạo đồ Viêm Hoàng.
Đột nhiên trong đám người vang lên tiếng quát lớn. Chợt một số đồ vật bay lên. Đại đa số đều là khăn tay, nhưng cũng có một số vật cứng.
Đồng tử Khảm Bá Lan đột nhiên co rút lại.
Ông rút súng, bắn một phát cảnh cáo lên trời.
Đám người lập tức bị chấn nhiếp.
Nhìn lại Quân Thiết Anh, không ít người chấn động.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Quân Thiết Anh vẫn bình tĩnh đến cực điểm. Đối mặt với nhiều thứ đồ vật công kích, cô cũng không tránh. Trên trán của cô đã trúng một vật nặng và đang chảy máu.
Máu chảy xuống khóe mặt, trượt dài xuống mặt.
Chói mắt vô cùng.
Thân hình không động đậy, thậm chí mày cũng không cau lại. Thân hình nhìn qua rất mảnh mai, nhưng lại không bị khí thế phô thiên cái địa áp đảo.
Trong đám người lại vang lên tiếng quát tháo. Một lá cờ đỏ sao vàng trong nháy mắt được ném ra.
Lá cờ bị lôi kéo rơi xuống đất, sau đó bị không ít người giẫãm đạp lên.
Một khắc này, ánh mắt Quân Thiết Anh đột nhiên bắn ra tinh quang.
- Dừng tay.
Thanh âm chấn triệt trời cao.
Cô nhìn chằm chằm đám người biểu tình đằng trước, gần từng chữ một:
- Các người có thể trút bất mãn lên người Quân Thiết Anh tôi, có thể chất vấn tôi hết thảy, nhưng xin đừng sỉ nhục tổ quốc của tôi.
Một câu nói cuối cùng, Quân Thiết Anh dùng ngôn ngữ Viêm Hoàng mà nói.
Đám người vẫn la hét, nhưng cũng có không ít người bị Quân Thiết Anh chấn trụ.
Quân Thiết Anh bước từng bước một về phía trước, tiến về phía lá cờ bị giãm.
Khảm Bá Lan đứng đằng xa, muốn lên tiếng gọi Quân Thiết Anh trở về. Nhưng lời đến bên miệng lại không cách nào phát ra được. Nếu lá cờ của tổ quốc ông bị giãm đạp, liệu ông có nguyện ý trở vê không?
Khảm Bá Lan chính là một người lính. Nhưng điều khiến cho ông rúng động chính là Quân Thiết Anh chỉ là một cô gái nhu nhược.
Mỗi một bước đi của Quân Thiết Anh giống như sấm sét giáng xuống, đánh thẳng vào linh hồn của đám người biểu tình.
Gương mặt nghiêm trang, một bên đã dính đây máu, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Thanh âm la hét bất chợt giảm xuống.
Cả người Quân Thiết Anh thẳng tắp, bước từng bước một tiến lên, đám người biểu tình lại quỷ dị lui về sau một bước.
Một người địch ngàn người.
Nhưng không hề động võ.
Đám người biểu tình rất nhanh đã rút khỏi phạm vi lá cờ, thậm chí còn lui vể sau chừng năm thước.
Quân Thiết Anh bước đến bên cạnh lá cờ, cúi đầu ngồi xổm xuống, cẩn thận chùi sạch vết bẩn trên lá cờ, sau đó cầm lên.
Giương mắt nhìn thoáng qua đám người biểu tình, khi cả người đứng dậy, lá cờ trong tay cũng bay theo gió.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ