Chương 1237: Hóa giải
Chương 1237: Hóa giảiChương 1237: Hóa giải
Rúng động.
Quảng trường hoàng gia to như vậy, lại xuất hiện một sự im lặng đến tĩnh mịch.
Thần sắc ngốc trệ, ánh mắt rúng động nhìn lá cờ giương cao trong gió phía trước.
Chói mắt vô cùng.
Gió lớn thổi tung mái tóc và vạt áo màu lam, nhưng ánh mắt của Quân Thiết Anh vẫn kiên định.
Linh hồn dân tộc không thể bị diệt.
Bất luận gặp phải tình cảnh nào, mỗi một người dân Viêm Hoàng đều có lòng tự tôn dân tộc của mình.
Trái tim cường đại, bản thân tất nhiên cũng sẽ cường đại.
Bọn họ không thể tưởng tượng được trong tình huống này, một cô gái nhu nhược như vậy lại có thể kiên cường bảo vệ tôn nghiêm của dân tộc.
Bởi vì cô thủ vững không phải chỉ một người, một thế lực mà là cả một dân tộc.
Dưới không khí yên tĩnh, không ít người cảm giác như có một gáo nước lạnh dội xuống, có chút tỉnh táo lại.
Nhưng Quân Thiết Anh lại làm việc nghĩa không chùn bước.
Tôn nghiêm không thể lay động.
Trên một tòa khách sạn cách quảng trường không xa, bên trong căn phòng tối thui, một bóng đen đang đứng ngẩn cả người.
Máu trên mặt Quân Thiết Anh đã khô lại, chiếu vào tâm mắt của mọi người.
Tĩnh mịch.
Rất nhiều người biểu tình kỳ thật đều chỉ là nhất thời bị truyền thông khơi mào, che đậy sức phán đoán mới dẫn đến cơn lốc như ngày hôm nay.
Một người đối ngàn người.
Nhất là, từ lúc cơn bão nổi lên, Sơn Hà Thư Họa không hề nhận được sự ủng hộ hay giúp đỡ nào từ phía Viêm Hoàng.
- Mau liên lạc với người bên dưới, bảo bọn họ làm loạn lên, để tình huống càng hỗn loạn càng tốt.
Thậm chí trong đám người biểu tình có một số người Viêm Hoàng. Trong đợt kêu gào vừa nãy, bọn họ thậm chí còn lớn tiếng hơn người khác, hô to trừ hại cho dân. Nhưng khi dân tộc bị sỉ nhục, bọn họ đều không ai ra mặt. Bây giờ chỉ có thể cúi đầu xấu hổ.
Toàn trường yên tĩnh. Quân Thiết Anh lúc này mới trâm giọng nói:
Khảm Bá Lan đứng đằng sau nhìn Quân Thiết Anh chằm chằm, thật lâu sau vẫn không phát ra thanh âm.
- Làm cái gì vậy? Tại sao biểu tình lại dừng lại? Một người phụ nữ mà có thể ngăn cản được hoạt động biểu tình? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
- Chân tướng tuyệt đối không như báo chí đã viết. Tôi chưa từng uy hiếp người nhà của bệnh nhân.
- Tôi xin lặp lại một lần.
Một giọng nói truyền đến. Rất nhanh, mọi người nhanh chóng tách ra hai bên. Một bóng người bước nhanh lên.
- Cho cô ba ngày để cô uy hiếp người nhà chúng tôi sao?
Bởi vậy, rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào Frank Solo.
- Sự kiện trúng độc lần này đột phát, tôi so với bất luận người nào còn lo lắng hơn, cũng như muốn biết được đáp án cuối cùng. Nhưng tôi xin mọi người hãy cho tôi ba ngày. Tôi xin đảm bảo, trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng. Bây giờ, tôi xin mọi người rời đi có được không? Tôi nghĩ, thân nhân các người cũng đang chờ các người ở nhà, cũng không muốn các người gây chuyện.
Tây Môn Lãng hô to một tiếng, vội vàng chạy đến.
- Tam tiểu thư.
Frank Solo nhìn Quân Thiết Anh, trong lòng cực kỳ chấn động, đồng thời cũng kiên định với quyết định của mình.
Một giọng nói bén nhọn vang lên.
Đây chính là "người bị hại", diễn viên chính trong các tờ báo, Frank Solo.
Y xuất hiện nhất thời dẫn đến tiếng xôn xao thật lớn.
Không ai có lời nói trọng lượng bằng Frank Solo lúc này.
Quân Thiết Anh nhấn mạnh từng chữ mội:
- Tôi chính là chứng cứ.
Thanh âm rít gào vang lên.
- Hừ, cô có chứng cứ gì chứ?
- Tại sao anh lại đưa Frank Solo đến đây?
Quân Thiết Anh cau mày. Tình huống của Frank Solo hiện nay rất nguy hiểm.
- Chính anh ta muốn tôi đưa đến đây.
Tây Môn Lãng nói:
- Tam tiểu thư, cô hãy mau vào bệnh viện băng bó vết thương đi.
Lúc này, Frank Solo bước đến bên cạnh Quân Thiết Anh, sau đó chắp tay chào một cái.
Lập tức xoay người, nhìn dân chúng biểu tình, hô lớn:
- Các anh em, mọi người hãy bình tĩnh lại. Đây là một cái bẫy. Mọi người bị lừa rồi.
Nói xong, toàn trường đều khó hiểu nhìn Frank Solo.
Trước sau rời đi.
Dần dần có người cúi đầu với Quân Thiết Anh, sau đó lặng yên rời khỏi quảng trường.
Nhìn gương mặt dính máu của Quân Thiết Anh, một số người liên cảm thấy hổ thẹn.
Lời nói của Frank khiến cho không ít người bừng tỉnh.
Cả quảng trường hoàn toàn yên tĩnh.
Gió lớn thổi qua, truyền thanh âm của Frank Solo đi.
- Tôi xin trưởng quan Khảm Bá Lan.
Frank Solo quay sang nhìn Khảm Bá Lan: - Tôi cảm thấy tính mạng của thân nhân năm mươi sáu người bị hại đang bị uy hiếp nghiêm trọng. Tôi yêu cầu cảnh sát bảo vệ gia đình chúng tôi được an toàn.
Thần sắc Khảm Bá Lan nghiêm lại. Nếu như những gì Frank Solo nói là đúng, đây tuyệt đối là thất trách của cảnh sát thành phố.
Ông ta không chút do dự mà gật đầu:
- Đương nhiên, bảo vệ tính mạng của người dân là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi.
- Hết thảy đều là hiểu lâm. Hết thảy đều là âm mưu.
Frank Solo quay người, rống to với đám người biểu tình:
- Tôi xin các người hãy bỏ qua cho một cô gái kiên cường, lương thiện. Chẳng lẽ những gì cô ấy làm đêm nay không đủ nói cho các người biết cô ấy là loại người nào sao? Tôi tin rằng, cô ấy nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, cấp cho nhân dân Hà Lan một công đạo.
- Các người có biết nó đại diện cho cái gì không? Bởi vì chân tướng của sự việc không như báo chí đã nói. Chuyện phát sinh ban ngày là Frank tôi nhất thời hồ đồ, muốn giết Quân Thiết Anh tiểu thư. Cô ấy chẳng những không truy cứu trách nhiệm, còn xin lỗi tôi, đảm bảo với tôi sẽ điều tra chân tướng sự việc. Sự việc lần này đã bị người ta lợi dụng nhân tâm làm loạn, lại còn có người muốn giết tôi diệt khẩu. Các bạn, là có người cố ý muốn khơi mào lửa giận của mọi người, để mọi người làm việc cho họ. Các người đang bị lợi dụng đấy.
- Tôi nói cho các người biết, nửa tiếng trước, tôi đã gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng. Có người muốn giết tôi, là tiểu thư Quân Thiết Anh đã phái người đến cứu tôi. Frank Solo tôi nợ cô ấy một tính mạng.
Frank Solo la lớn:
- Cô ấy uy hiếp tôi? Là cô ấy đã cứu tôi một mạng.
Có người lớn tiếng hỏi.
- Frank Solo, là cô ta uy hiếp anh phải không? Cho nên anh mới nói chuyện giúp cô ta?
Rất nhanh, đám người hung hăng tại quảng trường trước bệnh viện Hoàng gia đã được giải tán.
Cơn gió lốc được hóa giải trong vô hình.
Không khí trở lại như cũ, giống như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng một màu đỏ tươi vẫn khắc sâu trong trái tim người Hà Lan.
- Chị Anh.
Tiểu Hàm vọt nhanh đến, lo lắng lau sạch vết máu trên mặt Quân Thiết Anh.
- Quân tiểu thư, rất cảm ơn cô.
Frank Solo một lần nữa khom người, thần sắc kích động:
- Nếu không nhờ cô, một nhà năm người của tôi đêm nay đã bị giết rồi.
Lúc này, có Tiểu Hàm bên cạnh, Quân Thiết Anh hiển nhiên không cần phải nghe qua điện thoại nữa.
Lắc đầu mỉm cười:
- Nếu anh muốn cảm ơn, hãy cảm ơn Tây Môn Lãng đã kịp thời đến cứu anh.
- Tam tiểu thư, tôi không dám tranh công.
Tây Môn Lãng vội vàng lên tiếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi:
- Nghe nói trong tay sát thủ kia có súng, còn tôi thì chỉ biết cầm bút, bảo tôi đi đối phó với sát thủ cầm súng, làm sao mà tôi có thể làm được. Frank Solo nói cho tôi biết, sát thủ đã bị người của tam tiểu thư phái đến chế phục rồi.
- Người tôi phái đi?
Quân Thiết Anh nhất thời ngây ra.
Chuyện đêm nay xảy ra quá đột ngột, bên cạnh cô cũng chỉ có Tây Môn Lãng, nên chỉ có thể phái Tây Môn Lãng đi mà thôi.
- Mặc kệ thế nào, đêm nay cũng là hữu kinh vô hiểm. Chỉ là, chị Anh, chị hãy đi băng bó vết thương đi.
Tiểu Hàm dường như vẫn chưa bình tĩnh. Cơn gió lốc vừa nãy không phải nhắm vào cô, nhưng một khắc Tiểu Hàm hòa mình vào, cũng có thể cảm nhận được áp lực phô thiên cái địa. Lúc này, trong lòng Tiểu Hàm càng thêm kính nể Quân Thiết Anh.
- Quân Thiết Anh tiểu thư, Khảm Bá Lan tôi xin đại diện cho cảnh sát cảm ơn cô.
Lúc này, Khảm Bá Lan cùng các cảnh sát khác bước lại. Ông ta hướng Quân Thiết Anh chào nghiêm một cái. Một câu nói này của ông là phát ra tự đáy lòng. Bạo động đêm nay, nếu kéo dài, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Ông thân cảnh sát trưởng, nhất định phải chịu trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này.
Quân Thiết Anh có thể nói là đã giúp cho ông ta một đại ân.
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy biểu hiện của Quân Thiết Anh tối nay, Khảm Bá Lan lại càng kính nể hơn.
- Trưởng quan Khảm Bá Lan quá khách sáo rồi.
Quân Thiết Anh nói:
- Sự thật tôi cũng chỉ là giải thoát cho bản thân mà thôi, cũng không tính là đang giúp ông.
Khảm Bá Lan cười ha hả, giơ cao ngón tay cái:
- Tôi là người thẳng thắn, mặc kệ thế nào, tôi vẫn nợ cô một đại ân. Tôi xin đại diện cho dân chúng Amsterdam, cảm ơn cô.
- Tam tiểu thư.
Lúc này, Tây Môn Lãng nhịn không được nhắc nhở một câu.
Quân Thiết Anh do dự một chút rồi lên tiếng:
- Trưởng quan Khảm Bá Lan, sự kiện trúng độc do tranh của Viêm Hoàng, tôi tin rằng đây tuyệt đối là một âm mưu. Tôi muốn được xem số tranh trúng độc, không biết có được không?
- Xin lỗi.
Khảm Bá Lan trực tiếp lắc đầu:
- Tôi cũng không giấu cô, kỳ thật sự việc này đã không còn do sở cảnh sát chúng tôi phụ trách, sớm đã giao tổ Úc Kim phụ trách.
Tổ Úc Kim.
Quân Thiết Anh ngẩn ra.
Cô có nghe qua cái tên này, tương đương với Thiên Tử Các của Viêm Hoàng.
- Tôi biết Quân tiểu thư đang gặp áp lực rất lớn, cũng nôn nóng muốn tìm được đáp án. Nhưng việc này đã được chuyển sang cho tổ úc Kim.
Khảm Bá Lan nhìn Quân Thiết Anh, cười nói: - Tin rằng lực lượng của tổ Úc Kim sẽ tìm ra được đáp án trong vòng ba ngày,
Tim Quân Thiết Anh có chút chùng xuống.
Mặc dù nguy cơ đêm nay đã được hóa giải, nhưng muốn điều tra được chân tướng trong vòng ba ngày, thời gian quá cấp bách. Nếu ký thác hết thảy hy vọng lên người người khác, vậy thì ngồi đó chờ chết đi.
Nếu qua ba ngày mà tổ Úc Kim vẫn không phát hiện được gì thì sao?
- Tôi muốn đi xem hiện trường xảy ra vụ việc, đồng thời an ủi động viên những người bị trúng độc, không biết có thể hay không?
Quân Thiết Anh không muốn bỏ cuộc, một lần nữa đưa ra yêu cầu.
Khảm Bá Lan nhìn Quân Thiết Anh một lát, sau đó lắc đầu:
- Khảm Bá Lan tôi rất khâm phục cô. Được rồi, hai việc này, Khảm Bá Lan tôi thật ra có thể làm được.