Chương 1238: Thấy tôi ngu ngốc?
Chương 1238: Thấy tôi ngu ngốc?Chương 1238: Thấy tôi ngu ngốc?
Khảm Bá Lan nói xong, Quân Thiết Anh lập tức vui vẻ, vội vàng gật đầu cảm ơn.
Tuy nói không có cơ hội nhìn thấy đống tranh bị nhiễm độc, nhưng Khảm Bá Lan có thể đáp ứng cô hai điều kiện kia đã là quý lắm rồi. Nên biết rằng, đêm hôm qua, Quân Thiết Anh đã thử rất nhiều cách nhưng không thành công.
Nhất là khi Quân Thiết Anh nghe được sự kiện này được giao cho tổ Úc Kim xử lý, trong lòng lại càng không dám hy vọng. Dù sao Khảm Bá Lan cũng không thể làm chủ.
Lập tức, Quân Thiết Anh đi theo Khảm Bá Lan bước vào bệnh viện Hoàng gia.
Loảng xoảng.
Bên trong căn phòng tối của khách sạn, tiếng đập bể đồ đạc vang lên.
Tiếng rít gào quanh quẩn trong không gian.
- Thế cục đang tốt như vậy, lại bị con đàn bà đó phá hư. Đúng thật là sỉ nhục mà.
- Trưởng quan Khảm Bá Lan, bây giờ có thể mang tôi đi xem người bị trúng độc không?
- Có thể đứng đây để quan sát.
Hành lang hoàn toàn yên tĩnh. Các bác sĩ thỉnh thoảng vội vàng qua lại.
Ba người bước đến một phòng bệnh.
- Ba ngày này cũng đừng để cô ta thoải mái. Chúng ta thương lượng kế hoạch kế tiếp.
- Bác sĩ, tình huống của bọn họ như thế nào? Không phải có tin tức nói rằng đã có mười mấy người đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng sao?
- Quân Thiết Anh đúng là làm cho chúng ta phải ngạc nhiên. Nhưng đáng hận nhất là sát thủ Hắc Phong lại thất bại. Có lẽ Quân Thiết Anh đã đoán được chuyện này.
Vị bác sĩ trung niên chỉ vào cửa sổ thủy tinh.
Trán Quân Thiết Anh dán một miếng băng màu trắng. Có Tiểu Hàm đi cùng, Quân Thiết Anh không thể chờ đợi được mà vọt lên lầu hai. Hai bên hành lang đứng đầy đặc công, nhưng vì đã có mệnh lệnh, cũng không ai ngăn cản Quân Thiết Anh. Quân Thiết Anh trực tiếp lên đến tâng sáu. Toàn bộ năm mươi sáu người trúng độc đều được an bài ở tâng này.
- Bất luận thế nào, đêm nay xem như cô ta hòa một ván. Nhưng cô ta muốn thay đổi càn khôn, quả thật si tâm vọng tưởng. Người có thể cười đến cuối cùng cũng chỉ có chúng ta.
Khảm Bá Lan gật đầu. Bên cạnh ông đang có một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng.
Đợi Tiểu Hàm phiên dịch xong, vị bác sĩ trung niên liên nói:
Quân Thiết Anh nhìn thấy Khảm Bá Lan, liền hỏi:
- Trên thực tế, năm mươi sáu người trúng độc hoàn toàn chưa vượt qua nguy hiểm. Bọn họ trúng phải loại độc chúng tôi chưa từng nhìn thấy qua. Hiện tại chúng tôi vẫn còn đang nghĩ biện pháp.
Quân Thiết Anh giật mình, ánh mắt nhìn xuyên qua cánh cửa, nhìn thấy người trúng độc đang bị hôn mê trên giường, mày liên cau lại:
- Bệnh viện chúng tôi chưa từng công bố chuyện này.
Đối với Trương Trình Quốc, Dịch Hưng Ngôn chỉ có thể xem như vãn bối. Trên ghế salon là một người đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi, gương mặt ảm đạm, mũi cao, tóc hoa râm. Lúc này ông đang ngồi trên ghế salon nhưng sống lưng thẳng tắp. Người này là một người Châu Á, nhưng lại có địa vị khá cao ở Hà Lan. Ông ở Amsterdam đã ba mươi năm. Có thể nói, ở Amsterdam này, không ai là không biết ông, Trương Trình Quốc.
Trương Trình Quốc mỉm cười:
Thời gian bắt đầu chuyển dần đến rạng sáng.
Dịch Hưng Ngôn nói:
Sắc mặt Quân Thiết Anh khẽ biến.
Trương Trình Quốc mỉm cười:
- Vậy là tốt rồi.
- Việc này chỉ là việc nhỏ. Qua hai ba ngày nữa, sóng gió có lẽ sẽ dừng lại.
Bên trong đại sứ quán, đèn vẫn sáng rực.
- Thật ngại quá. Đợt bệnh này khiến tôi nằm mất vài ngày, cũng không thể lười biếng được nữa. Được rồi, Hưng Ngôn, sự kiện trúng độc do tranh xử lý như thế nào rồi?
Trương Trình Quốc đương nhiên biết nhiệm vụ của Dịch Hưng Ngôn khi đến Amsterdam, chỉ là không ý thức được nó đã phát triển đến tình huống nghiêm trọng.
- Làm phiền Trương đại sứ quan tâm.
Đối diện với Trương Trình Quốc là Dịch Hưng Ngôn.
- Trong khoảng thời gian này, mọi việc của đại sứ quán đều giao cho người bên dưới đi làm. Dù sao cũng không có chuyện gì lớn. Sức khỏe của ngài có vấn đề, chính là tổn thất của quốc gia chúng ta.
Dịch Hưng Ngôn mỉm cười:
- Trương đại sứ, ngài bệnh nặng mới khỏi, phải nên nghỉ ngơi thật tốt.
- Hưng Ngôn, năng lực của cậu, tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Nói chuyện một lúc, Dịch Hưng Ngôn liên đứng dậy cáo từ vê phòng nghỉ ngơi. Trương Trình Quốc vẫn ngồi trên ghế salon, trâm ngâm một hồi, sau đó bảo cảnh vệ bên cạnh mở tivi. Nhưng tivi chỉ là những lằn sọc, căn bản nhìn không thấy hình ảnh.
- Tại sao tivi lại bị hư?
Trương Trình Quốc đứng lên, lắc đầu thở dài:
- Mấy ngày qua sức khỏe của tôi không được tốt. Ngay cả tivi cũng bị hư theo. Cũng không cần trùng hợp như vậy chứ?
- Đây không phải là trùng hợp, mà là có người cố ý không muốn cho ông nhìn thấy những gì không nên thấy.
Một giọng nói đột nhiên vang lên đằng sau. Một thân ảnh bước ra.
Lâm Tiểu Thảo.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả các cảnh vệ đều cảnh giác, giơ súng chỉ về phía Lâm Tiểu Thảo.
Mặc dù Lam Hân Linh không biết đối phương đang nói gì, nhưng cô biết mình đã rơi vào bẫy.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên. - Tôi đã đoán được kẻ hạ độc nhất định sẽ quay lại để hủy diệt chứng cứ.
Đồng thời bốn phía Lam Hân Linh đều có người xuất hiện. Hơn nữa còn là thuộc tính giả thực lực không kém.
Vù vù vù.
Lam Hân Linh cả kinh, cước bộ tránh sang bên cạnh, thoát khỏi công kích.
Cô rời khỏi khách sạn quốc tế, đến gân sở cảnh sát. Sau khi lên kế hoạch thật kỹ, liên thay trang phục dạ hành, khoanh chân tĩnh tọa trên thân cây chờ đêm khuya đến.
Ánh đèn từ nhiều ngôi nhà bắt đầu tắt đi.
Chuyến đi này của Lam Hân Linh chỉ có một mục đích, lấy được số tranh nhiễm độc của Viêm Hoàng.
Cô thậm chí còn không biết chuyện xảy ra ở quảng trường bệnh viện Hoàng gia. Cô cảm giác mình phải làm chuyện gì đó, cho dù là mạo hiểm.
Nương nhờ bóng đêm, thân ảnh Lam Hân Linh khẽ động, lặng yên đến gần sở cảnh sát. Trong màn đêm bay lượn như chim, không khiến bất cứ kẻ nào phải chú ý.
Vô thanh vô tức lẻn vào sở cảnh sát.
Với thực lực của Lam Hân Linh, cảnh sát bình thường muốn phát hiện hành tung của cô quả thật không dễ dàng.
Nhưng Lam Hân Linh không biết, sự kiện trúng độc tranh Viêm Hoàng đã được giao cho tổ Úc Kim quản lý. Lúc này, canh gác sở cảnh sát đều là những thuộc tính giả thực lực cường đại. Khi cô ý thức được thì thân ảnh đã bị bại lộ.
Một tiếng hét lớn từ trên trời giáng xuống, vang vọng bên tai Lam Hân Linh, đồng thời một luồng kình phong đằng sau đâm thẳng đến.
Tiếng nói này là của Lam Hân Linh.
- Thời gian cũng đã đến rồi.
Cách sở cảnh sát chừng ngàn thước là một gốc cây đại thụ xum xuê, trên thân cây đang có một người mặc trang phục dạ hành khoanh chân ngồi chờ, ánh mắt đột nhiên mở ra, hiện lên một đạo tinh mang.
Đêm tối, bên trong sở cảnh sát phát ra ánh đèn le lói. Hiện tại đang trong thời khắc mẫn cảm, cảnh sát vẫn chưa thể thả lỏng tinh thần.
Cơn gió lốc phát sinh hai ba tiếng trước ở quảng trường bệnh viện Hoàng gia đã được dẹp yên. Cả thành phố trở nên yên tĩnh.
Màn đêm, yên tĩnh không một tiếng động.
Không chút do dự, thân ảnh bay vút, bay qua một cửa sổ.
Bịch.
Nơi cửa sổ đột nhiên xuất hiện một người đối chưởng với Lam Hân Linh.
Lam Hân Linh thoáng lui về phía sau. Thần sắc người kia càng thêm khiếp sợ, bật thốt:
- Mọi người cẩn thận. Thực lực của người thần bí không kém.
Âm ầm ầm.
Trong khoảnh khắc, công kích dày đặc lập tức lao vê phía Lam Hân Linh.
Vù. Lam Hân Linh xuất kiếm, thân ảnh bay thẳng lên.
- Đuổi theo, không được để y chạy thoát.
Vù vù.
Một cuộc truy đuổi bắt đầu.
Tại phi trường Amsterdam, máy bay từ từ đáp xuống, trượt trên đường băng một hồi mới dừng lại.
Vợ con Trương Thiên Bảo ôm Hinh nhi nói lời tạm biệt Tiêu Dương, luôn miệng cảm ơn rồi thay phiên nhau xuống máy bay.
- Rốt cuộc cũng đến rồi.
Tảng đá như rơi xuống trong lòng Tiêu Dương. Hành trình từ đảo quốc đến Hà Lan, hắn cảm thấy sao mà dài quá.
Đến phi trường thì cũng quá nửa đêm, người xung quanh không nhiều. Đường Chánh Bình đã sớm an bài tốt. Sau khi hai người ra ngoài, lập tức có thành viên Thiên Thính đến đón, nhanh chóng leo lên một chiếc xe bình thường, chạy về phía trước.
Tiểu thần long trong lòng đã ngủ say, Tiêu Dương cũng chẳng có tâm tư để nhìn cảnh đêm, nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời dặn dò:
- Chánh Bình, tôi muốn bản báo cáo tình huống mới nhất.
- Vâng, tông chủ, tôi đã thông báo cho huynh đệ Thiên Thính. Bọn họ...
- Dừng xe.
Bỗng nhiên Tiêu Dương mở mắt, quát lớn một tiếng.
Chiếc xe vội thắng gấp.
- Các người dừng lại ở phía trước chờ tôi.
Tiêu Dương nói một câu rồi đẩy cửa bước xuống.
Vù vù vù.
Thân ảnh lướt nhanh như gió trong bóng đêm.
Địch nhân phía sau đuổi theo không bỏ.
Lúc này, Lam Hân Linh đã biết thân phận của người truy kích phía sau.
- Cường giả tổ Úc Kim, tại sao lại xuất hiện trong sở cảnh sát?
Lam Hân Linh cau mày. Mặc kệ thế nào, thân phận của cô tuyệt đối không thể bạo lộ. Một khi bị người của tổ Úc Kim phát hiện, nhất định sẽ liên hệ với Quân Thiết Anh. Nói không chừng còn cho rằng cô đến là để hủy diệt chứng cứ. Như vậy Sơn Hà Thư Họa lại càng nguy hiểm.
Hành động của cô đêm nay đã quá xúc động rồi.
Thần sắc Lam Hân Linh cực kỳ ngưng trọng, dùng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn không thoát khỏi truy đuổi phía sau. Đối phương dường như là thuộc tính phong, tốc độ chiếm cứ ưu thế.
Vù.
Khi Lam Hân Linh xẹt qua một khu rừng, đột nhiên một đạo bạch quang chợt lóe.
Một tay ôm lấy thắt lưng Lam Hân Linh.
Lam Hân Linh kinh hãi, đang muốn phản kháng, bên tai đã truyên đến thanh âm khiến cho cô chấn động. - Là tôi.
Lam Hân Linh đột nhiên quay đầu, ánh mắt rung động, kích động đến đôi môi run rẩy.
Là hắn?
Là hắn?
Là hắn?
Chuyện mà Lam Hân Linh nằm mơ cũng không dám mơ đến lại xuất hiện vào lúc này.
Tiêu Dương một tay ôm Lam Hân Linh, thân ảnh trong nháy mắt biến mất trong hư không.
Một lát sau, bên cạnh một biển hoa tràn ngập hương thơm, Tiêu Dương dừng lại, buông lỏng Lam Hân Linh ra.
Lam Hân Linh nhìn sang, vừa định lên tiếng, ánh mắt đột nhiên nhìn vào sau lưng Tiêu Dương, nhìn thấy một đứa bé mới sinh béo mập.
Lam Hân Linh há to miệng.
- Có phải cảm thấy rất đáng yêu không?
Tiêu Dương mỉm cười:
- Là tôi sinh ra đấy.
Mặt Lam Hân Linh tối sâm.
- Có phải lâu rồi không gặp, anh cảm thấy tôi đã trở thành ngu ngốc?