Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1232 - Chương 1239: Đại Tiểu Thư

Chương 1239: Đại tiểu thư Chương 1239: Đại tiểu thưChương 1239: Đại tiểu thư

- Là thật.

Tiêu Dương thở dài:

- Là ấp từ trong một quả trứng.

- Tiêu Dương, nửa năm không xuất hiện, vừa xuất hiện lại sỉ nhục trí thông minh của tôi.

Lam Hân Linh trừng mắt nhìn Tiêu Dương. Sự vui mừng lâu ngày gặp lại liền biến mất.

Tiêu Dương giang tay:

- Được rồi, là tôi nhặt được ngoài đường.

Ánh mắt Lam Hân Linh nhất thời hiện lên sự nhu hòa, nhìn tiểu thần long béo mập đằng sau lưng Tiêu Dương:

- Đại ca.

- Tại sao tôi cảm thấy, nửa năm không gặp, trí thông minh của anh giảm đi không ít nhỉ?

Lam Hân Linh hỏi:

Lam Hân Linh sửng sốt, cau mày:

Tiêu Dương càng thêm bị tổn thương.

- Đại ca?

- Cậu bé thật đáng yêu.

Tiêu Dương muốn khóc:

- Nó ngủ ngon quá nhỉ.

Một cái lý do trời ơi thì lại tin.

Tiêu Dương trả lời.

- Ai lại đặt cho nó cái tên não tàn như vậy?

- Nó tên gì vậy?

Tiêu Dương quyết định đổi chủ đề:

- Tên của nó là đại ca mà.

Lam Hân Linh bán tin bán nghi nhìn Tiêu Dương:

Tiêu Dương bình luận.

Lam Hân Linh cau mày đem hành động của cô đêm nay nói qua một lần. Hành động đêm nay của cô thất bại, nói rõ khả năng của cô không đủ, ánh mắt có chút không yên nhìn Tiêu Dương.

Một giây này, khoảng cách giữa hai người vô cùng nhỏ. Một luồng khí tức quen thuộc đập vào mũi, khiến trống ngực Lam Hân Linh trong khoảnh khắc gia tăng.

Tiêu Dương mới đến Amsterdam, cũng không rõ tình huống, nên vừa rồi đã dùng hình thức bảo thủ nhất để cứu Lam Hân Linh ra.

Khi Lam Hân Linh gọi một tiếng tiểu bảo bối, tiểu thần long lập tức xoay đầu đi chỗ khác.

- Linh nhi, tại sao cô lại bị người ta truy sát? - Nếu cô gọi tôi là Tiểu Tiêu Dương, tôi cũng chẳng thèm để ý cô.

- Hình như nó không thích tôi.

Thấy vậy, Lam Hân Linh bất đắc dĩ nói;

- Người của tổ Úc Kim Hà Lan tương đương với người của Thiên Tử Các.

Từ xa có mấy thân ảnh vọt đến, sau khi tìm không thấy Lam Hân Linh, liên bay đi chỗ khác.

- Ôi, tiểu bảo bối bị anh đánh thức rồi kìa.

Khi hai người đứng dậy, Lam Hân Linh nhìn tiểu thân long đằng sau Tiêu Dương. Lúc này, tiểu thần long đã ngủ đủ, mở hai mắt tròn xoe tò mò nhìn Lam Hân Linh.

- Dũng khí thì có mà năng lực không đủ.

Tiêu Dương đột nhiên bước lên, tay phải khoác lên vai Lam Hân Linh, dùng sức nhấn một cái, hai thân ảnh biến vào trong biển hoa.

- Cẩn thận.

- Anh...

Tiêu Dương nói.

Lam Hân Linh sửng sốt, cẩn thận gọi một tiếng:

- Đại ca?

Tiểu thần long lập tức chuyển sắc mặt, mỉm cười vươn một tay.

- Nó...

Lam Hân Linh há to miệng.

- Dù sao thì cô cũng đừng coi nó là người mà đối đãi.

Tiêu Dương thốt.

- Anh giỏi.

Đường Chánh Bình đưa cho Tiêu Dương.

- Ở đây có một số ảnh chụp.

- Tại sao lại như vậy? Thiết Anh bị thương như thế nào?

Lam Hân Linh kinh hô lên:

- Cái gì?

- Hoạt động biểu tình lần này đã làm tam tiểu thư bị thương.

- Tiêu Dương, bây giờ Thiết Anh đang ở khách sạn Hoàng gia đối diện với bệnh viện Hoàng gia.

- Cô xem bây giờ là mấy giờ rồi?

Tiêu Dương nói:

- Ngày mai sẽ gặp cô ấy sau. Hơn nữa, dựa theo những gì mà cô nói, người đứng sau lưng mọi chuyện rất có thể là thế lực ngoại quốc nhằm vào Viêm Hoàng, hoặc cũng có thể là thư pháp thế giới Âu Mặc Minh. Nhưng mặc kệ là ai, bọn chúng vẫn đang núp trong bóng tối. Nếu chúng ta đang ở ngoài sáng, rất dễ dàng khiến cho đối phương có thể đề phòng. Cho nên, mấy ngày này, tôi tạm thời không xuất hiện. Trừ cô và Thiết Anh ra, tôi không để cho bất cứ ai biết tôi đã đến Hà Lan. Lam Hân Linh gật đầu. Tiêu Dương đến khiến cho cô cảm thấy áp lực trên vai giảm hơn phân nửa.

Tuy nói phụ nữ vẫn có thể gánh cả nửa bầu trời, nhưng nếu có đàn ông bên cạnh, vẫn yên tâm hơn.

- Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, vận dụng tất cả mọi lực lượng điều tra ra chân tướng sự việc. Đến lúc đó, sẽ đâm cho bọn họ một kích.

- Tông chủ, theo tin tức mới nhất, đêm qua tại quảng trường bệnh viện Hoàng gia đã xảy ra sự kiện biểu tình.

Ngồi ở ghế trước, Đường Chánh Bình quay đầu lại, nghiêm túc nói:

Lam Hân Linh đột nhiên phát hiện hướng đi không phải quay về khách sạn quốc tế, vội hỏi;

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Lam Hân Linh tỉnh lại. Khi ánh mắt rơi xuống người tiểu thần long, nhịn không được có chút nổi da gà. Tiểu tử này thoạt nhìn rất khả ái, nhưng lại biết chủ động nói chuyện. Đúng là yêu quái mà. Nhưng khi nhìn thấy tiểu thần long mỉm cười với mình, Lam Hân Linh vẫn không ngăn được bản tính hiền lành của cô.

Chiếc xe dần dần lái đi.

Hai mắt Lam Hân Linh tối sâm.

Tiểu thần long mỉm cười, lộ ra hai cái răng nho nhỏ.

Tiêu Dương nhìn xuống, nhất thời giật mình.

Tấm ảnh thứ nhất, phía trước một làn sóng người là một cô gái mặc áo màu lam, thân hình sừng sững, không hề nhúc nhích, trên trán đã có máu chảy ra.

Tấm ảnh thứ hai, máu đã chảy xuống mặt, chói mắt vô cùng.

Tấm ảnh thứ ba, Quân Thiết Anh cầm lá cờ trong tay, ánh mắt kiên định nhìn phía trước.

Một khắc này, Tiêu Dương cảm thấy tim mình nhói đau.

Giống như máu kia là chảy ra từ tim của hắn.

- Tại sao lại như vậy?

Nhìn tấm ảnh chụp, Lam Hân Linh như bật khóc, không ngừng lắc đầu:

- Đều tại tôi. Tại sao tôi lại không ở bên cạnh Thiết Anh. Lúc đó, Thiết Anh chắc hẳn bất lực lắm. Nhưng tôi lại để cho cô ấy đối mặt hết thảy.

- Điều này cũng không thể trách cô.

Tiêu Dương nắm tay Lam Hân Linh, để tâm trạng của cô bình tĩnh lại:

- Đến khách sạn quốc tế trước.

Chuyện đã như vậy, hắn cũng chẳng còn tâm trạng đi làm chuyện khác. Cho dù bây giờ đêm đã khuya, nhưng hắn vẫn muốn đi gặp Quân Thiết Anh.

Chiếc xe chạy nhanh trên quốc lộ.

Rất nhanh, Đường Chánh Bình liền đem nguyên nhân của cuộc biểu tình ra nói cho Tiêu Dương biết.

- Chính là đám truyền thông đã tạo nên cơn lốc này.

Ánh mắt Tiêu Dương càng lúc càng lạnh.

Ở đó, Quân Thiết Anh đã chịu biết bao nhiêu ủy khuất.

Nhưng cô vẫn không chịu khuất nhục. Cô kiên định bảo vệ tôn nghiêm của đất nước, hơn nữa còn thành công để đám người biểu tình giải tán.

Tiêu Dương đau lòng, nhưng cảm thấy kiêu ngạo vì cô.

- Bất luận kẻ địch là ai, Tiêu Dương tôi xin thê.

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

- Y nhất định sẽ trả giá gấp ngàn vạn lần.

Tiêu Dương gật đầu thật mạnh. Ở nước ngoài lúc này, Thiên Thính và Cừu Ưng là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Cứ điểm của Thiên Thính ở nước ngoài không nhiều, nhưng kết hợp với Cừu Ưng lại vô cùng hoàn mỹ. Bởi vì Cừu Ưng phát triển chủ yếu là ở nước ngoài. Thế lực của Cừu Ưng bên ngoài mạnh hơn trong nước rất nhiều.

- Bịa đặt, khơi mào thị phi, chế tạo hỗn loạn, giết người diệt khẩu.

Ánh mắt Lam Hân Linh hiện lên hận ý:

- Người sau lưng quả thật muốn dồn chúng ta đến chết mà.

- Tôi lại nghĩ, người chết chính là bọn chúng.

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

- Đây là loại người vô cùng giảo hoạt. Xem ra, tôi lựa chọn núp trong bóng tối là cách tốt nhất. Để tôi cho bọn họ cười một lần cuối rồi chết.

- Chánh Bình, bắt đầu từ đêm nay, tăng tốc, hơn nữa chuẩn bị tất cả tư liệu cho tôi. Sáng mai tôi sẽ gọi lại.

Chiếc xe dừng lại.

- Cách một trăm thước là khách sạn Quốc tế.

Đường Chánh Bình nói:

- Hiện nay, thân phận của Quân tam tiểu thư khá mẫn cảm, sợ rằng có không ít người đang chú ý vào. Nếu tông chủ muốn che giấu thân phận, tuyệt đối không thể chính diện đi vào.

Tiêu Dương gật đầu:

- Linh nhi, mọi người ở tầng mấy?

- Tầng năm.

- Được, cô hãy vào trước đi, chúng ta gặp nhau ở tâng năm.

Tiêu Dương nói.

Lam Hân Linh gật đầu:

- Anh hãy cẩn thận, có cần tôi giúp anh mang cậu bé không?

Lam Hân Linh nhìn tiểu thần long.

- Không cần đâu. Nó không cho cô ôm đâu.

Tiêu Dương còn không biết đức hạnh của tiểu thân long sao, cho nên lắc đầu từ chối ý tốt của Lam Hân Linh.

Sau khi Lam Hân Linh bước xuống xe, chiếc xe từ từ lao nhanh về phía trước.

Khi Lam Hân Linh đến cửa khách sạn, liền cảm nhận được có không ít ánh mắt đang nhìn mình, thậm chí còn có ký giả đang chụp lén.

Lam Hân Linh cũng không thèm để ý, bình tĩnh bước vào khách sạn, bước đến thang máy lên tâng năm.

Khi cửa thang máy mở ra, Lam Hân Linh liền cả kinh:

- Tại sao anh lại nhanh như vậy?

Lúc này, Tiêu Dương đã bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.

- Cô ấy ở phòng nào?

Bên trong phòng, đèn vẫn sáng.

Trán Quân Thiết Anh được dán băng, đang ngôi trên ghế xem tài liệu.

Chuông cửa vang lên.

Quân Thiết Anh đang xem đến chỗ quan trọng, mắt không rời khỏi tài liệu, lên tiếng hỏi:

- Ai vậy?

- Là tôi.

Lam Hân Linh lên tiếng.

- Linh nhi?

Quân Thiết Anh lập tức bước đến cửa, trong tay vẫn cầm tài liệu, hỏi:

- Linh nhi, đêm nay cô đi đâu vậy? Tôi cho người tìm cô mấy lần. Đêm nay ở quảng trường bệnh viện Hoàng gia phát sinh biến cố nhỏ, cũng may mà đã kịp thời xử lý. Tôi cũng báo cho cô biết một tin tức tốt lành, trưởng quan Khảm Bá Lan đã đáp ứng ngày mai cho tôi đến xem hiện trường xảy ra vụ việc. Tư liệu mà tôi đang xem là do ông ấy cho tôi. Tôi đang nghiên cứu, nói không chừng ngày mai...

- Đại tiểu thư.

Một giọng nói vang lên.

Như sét đánh ngang tai.

Bịch.

Xấp tài liệu rơi xuống đất.

Cả người giống như bị điện giật.
Bình Luận (0)
Comment