Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1233 - Chương 1240: Một Gốc Cây Cỏ, Một Mệnh Tỉ Tiện

Chương 1240: Một gốc cây cỏ, một mệnh tỉ tiện Chương 1240: Một gốc cây cỏ, một mệnh tỉ tiệnChương 1240: Một gốc cây cỏ, một mệnh tỉ tiện

Giọng nói đó vẫn cứ quanh quẩn trong mộng.

Một khắc này, cả người Quân Thiết Anh giống như bị kích điện, ánh mắt mở to.

Nửa ngày sau, đôi môi đỏ mấp máy, dường như không tin được vào lỗ tai của mình. Xuất hiện trong tâm mắt của cô là một nụ cười quen thuộc.

Một nụ cười lúc nào cũng lãnh đạm, giống như bất cứ chuyện gì trên thế gian này cũng không làm khó được hắn.

Một tiếng "đại tiểu thư” cũng chỉ có một mình hắn gọi mà thôi.

Không ai thay thế.

Bất luận hắn đứng ở độ cao nào, hắn vẫn luôn là tiểu thư đồng bên cạnh đại tiểu thư.

Quân Thiết Anh bước nhẹ, đột nhiên mất khống chế, lao thẳng vào lòng Tiêu Dương.

Cô đã làm được.

Sự nhu nhược của cô chỉ bộc lộ trước mặt một người.

Đặt mình trong cơn lốc, đối mặt ngàn quân, cô không khóc.

Nhưng có ai biết Quân Thiết Anh đang phải gánh chịu áp lực rất lớn như thế nào. Rốt cuộc giờ phút này cô đã có thể thổ lộ ra ngoài.

Sơn Hà Thư Họa gặp chuyện không may, cô cũng không khóc.

Không biết qua bao lâu, hai người tách nhau ra.

Nước mắt rơi xuống.

Ôm nhau thật chặt, Tiêu Dương vẫn có thể cảm nhận được cơ thể Quân Thiết Anh đang run lên.

Trên vai gánh trách nhiệm, khó khăn bao nhiêu, cô cũng không khóc.

Một khắc này, tựa như có một hòn đá ngàn cân rơi khỏi người cô.

Đêm nay, cô đã dựa vào sức lực bản thân mà hóa giải được một tai nạn.

- Còn đau không?

Bởi vì cô biết, Tiêu Dương không có ở đây, bản thân cô phải kiên cường đối mặt hết thảy.

Quân Thiết Anh nhanh chóng lau nước mắt, mỉm cười nói:

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lam Hân Linh hiện lên sự phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ khép cửa lại.

Tiêu Dương nhìn trán Quân Thiết Anh, không khỏi đau lòng:

Khi nhìn thấy cánh tay nhỏ bé trên vai Tiêu Dương, Quân Thiết Anh không khỏi ngạc nhiên, sau đó liên nhìn thấy tiểu thần long đằng sau hắn.

Một thần quang bảy màu đột nhiên bắn ra, rơi trúng đầu Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh chưa từng nhìn thấy một đứa bé có thể nói chuyện rõ ràng như vậy, lại còn có thần quang bảy màu vừa rồi?

-Êê...

Tiêu Dương nói: - Một chút cũng không đau.

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương. Đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.

Tiêu Dương đã có bài học của Lam Hân Linh trước đó, trịnh trọng lên tiếng.

- Ăn là bản tính của nó. Nhưng bây giờ xem ra, dọa nạt người khác đã là niềm vui mới của nó. Mà nó không phải do anh sinh ra đâu nhé.

Lúc này, một giọng nói vang lên đằng sau Tiêu Dương, một cánh tay xuất hiện trên vai hắn, nhẹ nhàng chuyển động.

Quân Thiết Anh dường như phát hiện vết thương trên trán mình không còn, liền giơ tay lên sờ. Miếng băng rơi xuống, và vết thương đã biến mất.

Quân Thiết Anh ngẩn ra nhìn Tiêu Dương.

- Nó không phải là một đứa bé bình thường đâu.

Quân Thiết Anh cả kinh, nhưng khi cô phản ứng lại, thần quang bảy màu đã biến mất.

- Đây là quà gặp mặt đại ca tặng cho cô.

Bởi lúc này tiểu thần long đã chắp tay nói với cô:

Quân Thiết Anh che miệng.

Tiêu Dương...

Nếu giải thích thân phận của tiểu thần long, quả thật là kinh thế hãi tục.

Quân Thiết Anh cũng không hỏi nhiều. Đối với cô mà nói, việc Tiêu Dương xuất hiện quan trọng hơn hết thảy.

Đương nhiên, sau khi biết được tên của tiểu thần long là đại ca, Quân Thiết Anh không khỏi che miệng cười:

- Người đặt tên cho nó quả thật biết trêu chọc mà.

Tiêu Dương...

Tiêu Dương đặt tiểu thần long lên ghế sofa, mặc cho nó lăn qua lộn lại. Mặc dù tiểu thần long cảm thấy bị vắng vẻ, nhưng dường như nó cũng ý thức được mối quan hệ giữa Tiêu Dương và Quân Thiết Anh không tâm thường, cho dù có lớn tiếng kháng nghị, nhưng sau khi bị Tiêu Dương một hơi đập vào mặt mười quả Ngưng Thần, đại ca rốt cuộc cũng im lặng, chép miệng chèm chẹp cắn vào quả Ngưng Thần.

- Không cần lấy làm lạ đâu. Anh đã bảo nó là đồ tham ăn mà.

Tiêu Dương nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Quân Thiết Anh, nhún vai nói:

- Câu nói vừa nãy của cậu là có ý gì?

Lâm Tiểu Thảo trả lời.

- Đúng vậy.

- Người Viêm Hoàng?

Trương Trình Quốc mỉm cười lắc đầu, đứng dậy từ ghế sofa, nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Đại sứ Trương, lần này do Mục Dung Hoa thất trách.

Đêm khuya, không khí bên trong đại sảnh yên tĩnh đến cực điểm.

Súng ống xung quanh chỉ vào một người. Dưới ánh đèn, Lâm Tiểu Thảo mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn Trương Trình Quốc, cả người thẳng tắp. Giằng co một lát với Trương Trình Quốc, Lâm Tiểu Thảo liền chậm rãi giơ hai tay lên, vẻ mặt như nhà có tang:

- Đại sứ Trương, không thể nói chuyện bình yên được sao? Dù gì cũng người một nhà mà.

Bịch.

Toàn bộ người có mặt đều tan nát cõi lòng.

Ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo không khỏi quái dị. Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Vốn tưởng rằng là sát thủ nào đó đến ám sát đại sứ Trương, bây giờ mới phát hiện không phải.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Một cô gái mặc quân trang tiến vào, hai đầu lông mày toát ra khí chất khôn khéo, thậm chí cả người còn mang lại cảm giác đã từng chinh chiến sa trường.

Cô gái trẻ tuổi bước đến sau lưng Trương Trình Quốc, sau khi hành lễ, liền nghiêm mặt nói:

Đại sứ quán Viêm Hoàng.

- Đừng mà...

Sắc mặt Tiêu Dương biến đổi, thống khổ kêu lên:

Bỗng nhiên tiểu thần long lên tiếng.

- Baba, ta muốn đi tiểu.

- Trị không được.

Trương Trình Quốc tiến lên, Mục Dung Hoa lập tức đi theo.

- Tôi không phải là người biết thuyết phục người khác. Nhưng sau khi Trương đại sứ đọc xong phong thư này, hết thảy sẽ rõ ràng.

Lâm Tiểu Thảo đưa tay vào túi, đột nhiên, thanh âm súng lên nòng vang lên, khiến Lâm Tiểu Thảo nhất thời sửng sốt.

Mục Dung Hoa vọt lên, ra tay như gió, bất ngờ cho tay vào túi Lâm Tiểu Thảo.

Lâm Tiểu Thảo há miệng, một tiếng "mẹ kiếp" còn chưa phát ra, công kích của Mục Dung Hoa đã lao đến. Bất đắc dĩ, Lâm Tiểu Thảo chỉ có thể lui về phía sau, nhưng thực lực của Mục Dung Hoa không phải người bình thường có thể sánh bằng, chẳng khác nào một cổ võ giả. Nhìn thấy bộ pháp lui về của Lâm Tiểu Thảo ẩn chứa võ học, thần sắc Mục Dung Hoa càng thêm cảnh giác, ra tay càng thêm mãnh liệt.

Nhất thời trong đại sảnh, hai đạo thân ảnh một chạy một đuổi, khiến cho cảnh vệ nhìn thấy mà hoa mắt.

Cuối cùng Lâm Tiểu Thảo vẫn bị Mục Dung Hoa đánh trúng, kêu thảm một tiếng.

- Đại tỷ, cô làm gì vậy?

Lâm Tiểu Thảo kêu lên, thâm nói người phụ nữ này không phải đến thời mãn kinh rồi chứ.

Mục Dung Hoa trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Ban đêm xông vào đại sứ quán, rõ ràng mưu đồ làm loạn.

- Tôi chỉ đưa một phong thư thôi mà.

Lâm Tiểu Thảo chỉ vào túi của mình, nói:

- Nếu không tin thì cô lấy đi.

Mục Dung Hoa vẫn không tin. - Giơ hai tay lên.

Mục Dung Hoa hét to.

Một đại tỷ đến thời mãn kinh, xung quanh đều là súng ống, còn y thì cũng không phải đến đây gây chuyện. Vì vậy liền rất có phong phạm của một vị đại tướng mà giơ hai tay lên.

Mục Dung Hoa cảnh giác bước đến trước mặt Lâm Tiểu Thảo, vừa mới đưa tay đến, Lâm Tiểu Thảo đã nói:

- Đại tỷ, túi của tôi rất sâu. Cô ra tay dứt khoát nhé, đừng thừa dịp lợi dụng người ta. Tôi đã giữ cơ thể ngà ngọc này mấy chục năm rồi đấy.

- lm miệng.

Mục Dung Hoa trừng mắt:

- Nếu còn dám nói bậy thêm một câu, tôi sẽ dùng súng bắn trứng của anh đấy.

Lâm Tiểu Thảo trợn mắt há mồm.

Đúng là đại tỷ này không dễ chọc.

Nhìn Mục Dung Hoa hùng hổ trước mặt mình, Lâm Tiểu Thảo thức thời ngậm miệng, mặc cho người ta "chà đạp”.

Nhưng khi tay Mục Dung Hoa thò tay vào túi, Lâm Tiểu Thảo không tự chủ được mà hừ một tiếng.

Mục Dung Hoa cau mày nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Thảo, rút tay ra, mang theo một tờ giấy, đưa đến trước mặt Lâm Tiểu Thảo:

- Cái này sao?

- Chẳng lẽ tôi còn có một túi khác?

Lâm Tiểu Thảo hỏi lại.

- Giám sát anh ta chặt chẽ.

Mục Dung Hoa cũng không thèm ngó đến Lâm Tiểu Thảo. Sau khi dặn dò một câu, liền xoay người câm tờ giấy đến bên cạnh Trương Trình Quốc. Mục Dung Hoa nhắm mắt mở tờ giấy ra, phát hiện không thấy điều gì bất thường, mới giao cho Trương Trình Quốc.

Trương Trình Quốc mỉm cười lắc đầu:

- Mục Dung Hoa, không cần tốn công như vậy đâu.

- Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Trương đại sứ an toàn.

Mục Dung Hoa lên tiếng.

Trương Trình Quốc tiếp nhận tờ giấy, đọc được một nửa, thần sắc liền trở nên ngưng trọng.

Rất lâu sau, Trương Trình Quốc mới nhìn Lâm Tiểu Thảo, rồi lại nhìn ra ngoài đại sảnh. Lúc này có vài đạo thân ảnh đang chạy đến.

Trương Trình Quốc vội cất tờ giấy, sau đó quát:

- Đừng có nói bậy.

Sau đó khoát tay:

- Mau đuổi anh ta ra khỏi đại sứ quán.

Nghe xong, Lâm Tiểu Thảo nhất thời cả kinh, nói lớn: - Trương đại sứ, tất cả những gì trên đó đều là thật. Chẳng lẽ ngài thật sự không quan tâm sao? Tại sao ngài lại như vậy...

- Nói ít thôi. Đi ra ngoài.

Mục Dung Hoa bước lên, quát lớn:

- Trương đại sứ không truy cứu việc anh nửa đêm lén lút vào đại sứ quán đã là rộng lượng với anh lắm rồi. Anh lại còn la lối?

Quật cường trong lòng Lâm Tiểu Thảo đột nhiên kích phát. Chi dâu tin tưởng y như vậy, nếu lúc này mà trở về, làm sao đối mặt với ánh mắt thất vọng của chị dâu? Lâm Tiểu Thảo nắm chặt tay, cắn răng nói:

- Không có được câu trả lời của Trương đại sứ, tôi sẽ không ra ngoài.

- Anh còn không đi?

Mục Dung Hoa nhướng mày:

- Anh có biết hậu quả như thế nào không?

- Có hậu quả nào mà tôi không gánh nổi chứ?

Mục Dung Hoa vọt đến, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, hàn quang lóe ra, đặt ngay bên cổ Lâm Tiểu Thảo.

Hàn ý xâm nhập vào cổ họng.

- Là chết.

Mục Dung Hoa lạnh lùng nói.

Lâm Tiểu Thảo nhìn sắc mặt Mục Dung Hoa gần trong gang tấc, ngạc nhiên cười:

- Đại tỷ, cô có biết tên tôi là gì không?

Mục Dung Hoa sửng sốt.

- Tôi tên Lâm Tiểu Thảo, một gốc cây cỏ, một mệnh tỉ tiện.
Bình Luận (0)
Comment