Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1234 - Chương 1241: Tiêu Ca Đến Rồi

Chương 1241: Tiêu ca đến rồi Chương 1241: Tiêu ca đến rồiChương 1241: Tiêu ca đến rồi

Một gốc cây cỏ, một mệnh tỉ tiện.

Giọng nói bình tĩnh nhưng thanh âm lại giống như sấm sét đánh xuống màng tai Mục Dung Hoa. Từ lúc cô bước vào đại sảnh, ấn tượng đối với Lâm Tiểu Thảo đã chẳng có gì tốt. Nửa đêm lẻn vào đại sứ quán, tuyệt đối có âm mưu. Khi Lâm Tiểu Thảo sợ đến mức run rẩy dưới họng súng, Mục Dung Hoa lại càng thêm giễu cợt.

Nhưng lúc này cô lại bị chấn kinh.

Dao nhọn đặt ngay trên cổ họng, nhưng lại vẫn cứ cười.

Trong lòng có bao nhiêu quyết tâm chứ?

- Anh không sợ chết?

Mục Dung Hoa nhướng mày.

- Rất sợ.

- Cậu hãy mau chóng rời khỏi đại sứ quán.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Mục Dung Hoa, thả cậu ta ra.

Lâm Tiểu Thảo không chịu lùi bước.

Một chút cảm động liền biến mất, có chút nhịn không được muốn đâm cho Lâm Tiểu Thảo một đao.

Trương Trình Quốc lắc đầu:

Lâm Tiểu Thảo nhìn chằm chằm Mục Dung Hoa, thở ra một hơi:

Lúc này, đám người ngoài đại sảnh đã bước vào, chính là đám người Dịch Hưng Ngôn. Động tĩnh ở đại sảnh đã kinh động đến bọn họ. Khi Dịch Hưng Ngôn nhìn thấy Lâm Tiểu Thảo, sắc mặt đại biến, gần như lui về sau một bước, ánh mắt lóe lên sát khí rồi biến mất. Một người bên cạnh liền vỗ vai Dịch Hưng Ngôn, dùng ánh mắt ra hiệu, cho nên Dịch Hưng Ngôn mới không phát tác.

Không có Trương Trình Quốc ra lệnh, cô đương nhiên sẽ không giết người. Cô bất quá chỉ dọa cho tên trước mắt này sợ mà thôi, không nghĩ đến y không bị dọa, ngược lại còn trêu đùa cô.

- Thì ra cô cũng thơm như vậy. Có thể chết trong tay đại tỷ, tôi đây cũng cảm thấy vinh hạnh.

- Tôi chỉ muốn một câu trả lời thuyết phục của Trương đại sứ.

Dịch Hưng Ngôn biến sắc:

Trương Trình Quốc vung tay, lạnh lùng nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Trương đại sứ...

- Hưng Ngôn, làm phiền đến anh rồi.

- Cũng không có chuyện gì đâu. Chỉ là một tên gia hỏa nói bậy nói bạ, nói trong sự kiện trúng độc do tranh lần này, Hưng Ngôn anh trung gian kiếm tiền riêng, lấy quyền mưu tư.

Dịch Hưng Ngôn cảm giác mũi của mình truyền đến cơn đau, sắc mặt giận dữ, đồng thời trong lòng thất kinh. Ông ta không nghĩ đến Quân Thiết Anh lại thành công cho người lẻn vào đại sứ quán. Cũng may là Trương Trình Quốc không tin, lập tức lạnh lùng trừng mắt với Lâm Tiểu Thảo, sau đó quay sang nói với Trương Trình Quốc: - Dịch Hưng Ngôn, ông dám thề trước mặt mọi người ông trong sạch không?

Trương Trình Quốc mỉm cười lắc đầu:

Trương Trình Quốc cười nói:

Lâm Tiểu Thảo giật mình nhìn Trương Trình Quốc, một lát sau liền bi phẫn nói:

- Tôi đương nhiên là tin anh rồi.

Mục Dung Hoa hét lên:

- Anh câm miệng đi.

- Tôi cảm thấy không đáng cho chị dâu tôi. Chị ấy tin lầm người rồi. Vốn cho rằng Trương đại sứ là người luôn vì dân, không nghĩ đến lại lại đồ vô năng như vậy.

- Cho nên đang định trục xuất cậu ta ra ngoài đây. Tôi sao có thể tin lời nói bậy bạ của cậu ta được.

- Cứ đuổi cậu ta ra khỏi đây là được.

Sau đó quay sang nói với Lâm Tiểu Thảo:

- Cậu không phải nói muốn có một câu trả lời sao? Bây giờ tôi sẽ trả lời cho cậu biết, trong sự việc này, tôi tin Dịch Hưng Ngôn tiên sinh có thể xử lý thỏa đáng. Lão gia hỏa như tôi không phí tinh lực vào những chuyện này.

Lúc này, Lâm Tiểu Thảo đột nhiên rống lên với Dịch Hưng Ngôn.

- Hưng Ngôn, không cần như vậy đâu.

Thần sắc Dịch Hưng Ngôn xẹt qua một tia âm lãnh.

- Trương đại sứ, tình thế hiện tại rất phức tạp, xác thật không nên tin vào một số người không rõ lai lịch . Người trước mặt này nói không chừng là đặc công các thế lực khác phái đến. Chi bằng giao cho tôi xử lý.

- Nếu còn nói bậy nữa, tôi giết anh đấy.

- Muốn giết thì cứ giết, nói nhiều để làm gì?

Lâm Tiểu Thảo đột nhiên quay sang rống to với Mục Dung Hoa.

Ánh mắt Mục Dung Hoa ngây ra, giống như đang nằm mộng.

Nửa ngày sau, Lâm Tiểu Thảo dường như cảm thấy mình hơi thất thố, nhìn thoáng qua Mục Dung Hoa, lắc đầu:

- Xin lỗi.

Rồi lạnh lùng nhìn Trương Trình Quốc, cất bước ra ngoài. Dưới cái nhìn ra hiệu của Trương Trình Quốc, Mục Dung Hoa liền khẩn trương đi theo phía sau Lâm Tiểu Thảo.

Có Mục Dung Hoa đẳng sau, Lâm Tiểu Thảo thuận lợi bước ra ngoài cổng lớn đại sứ quán.

Mục Dung Hoa tiến lên:

Mục Dung Hoa nổi giận đùng đùng, vọt lên:

- Anh đứng lại.

Lâm Tiểu Thảo phất tay áo bỏ đi.

- Tôi chỉ là một nông dân, tôi chẳng hiểu cái gì cả. Nhưng tôi hiểu một chữ "nghĩa".

- Anh chẳng hiểu gì cả, đừng nên ăn nói lung tung. Sắc mặt Mục Dung Hoa trở nên giận dữ:

- Tôi hiểu lầm ông ta?

Lâm Tiểu Thảo cười lạnh:

- Mục Dung Hoa đúng không? Cô cả ngày ở đại sứ quán, cô có biết thế cục bên ngoài hay không? Cả Amsterdam bây giờ đang sôi sục vì sự kiện trúng độc do tranh của Viêm Hoàng. Trương Trình Quốc thân là người phụ trách cao nhất của đại sứ quán, nhưng lại chẳng thèm quan tâm. Hừ, tôi xem thường ông ta.

- Trương đại sứ có chuyện quan trọng hơn.

Mục Dung Hoa lớn tiếng phản bác:

- Huống chi, sự kiện này không phải do Trương đại sứ phụ trách. Dịch Hưng Ngôn mới là người toàn quyền phụ trách chuyện này.

- Dịch Hưng Ngôn?

Lâm Tiểu Thảo cười chế nhạo:

- Chỉ có đám người chỉ số thông minh thấp như các người mới tin tưởng ông ta.

- Trương đại sứ tuyệt đối không phải là người như anh đã nói. Khi nói, miệng anh nên sạch một chút.

Mục Dung Hoa nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Tôi trịnh trọng nhắc nhở anh...

- Đại tỷ, cô còn muốn gì nữa?

Lâm Tiểu Thảo ngừng bước, bất đắc dĩ nói:

- Này.

- Anh có biết vừa rồi Trương đại sứ vừa cứu anh một mạng hay không?

Lâm Tiểu Thảo dừng lại, lúc này một chiếc xe chạy đến, đậu trước cổng cho người ta kiểm tra.

- Ba mẹ, nơi này là chỗ của ông à?

Đây là giọng nói của Trương Hinh Nhi.

- Đúng vậy.

Giọng nói của Trương Thiên Bảo có chút run rẩy.

- Hinh nhi, đây là lần đầu tiên con gặp ông nội. Khi gặp ông, nhớ phải ngoan đấy.

- Hinh nhi biết rồi.

Liễu Như nhìn bên trong đại sứ quán, thở dài một hơi:

- Thiên Bảo, anh cũng mười năm rồi mới gặp cha của anh.

- Ông ta cứu tôi?

Lâm Tiểu Thảo nhìn Mục Dung Hoa.

- Trí thông minh của anh đi đâu rồi?

Mục Dung Hoa không lịch sự đáp lại:

- Anh cho rằng tôi không nhìn ra anh và Dịch Hưng Ngôn có ân oán sao? Nếu như vừa rồi Trương đại sứ đồng ý để Dịch Hưng Ngôn xử trí anh, anh không còn đứng đây được đâu.

- Chỉ bằng cái tên rùa rúc đầu đó? Lâm Tiểu Thảo khinh thường nói:

- Cô có nhìn thấy vết bâm trên gương mặt lão ta không? Là tiểu Thảo đại gia đây để lại đấy.

- Anh... đúng là hết thuốc chữa.

Mục Dung Hoa phẫn nộ.

- Tôi không thèm nói nhảm với cô nữa.

Lâm Tiểu Thảo cũng không chút yếu thế phản bác lại.

- Tiêu ca nói cho tôi biết, mặc kệ gặp khó khăn nào, trời sẽ không tuyệt đường người. Trương Trình Quốc không chịu giúp, tôi không tin không có biện pháp khác.

Mục Dung Hoa cười lạnh:

- Tiêu ca? Dường như cái tên Tiêu ca này trong lòng anh còn muốn cao hơn Trương đại sứ.

- Phì.

Lâm Tiểu Thảo cười giễu cợt:

- Trương đại sứ so với Tiêu ca, cũng giống như đại tỷ cô so với mấy cô gái ôn nhu xinh đẹp. Chẳng có gì có thể so sánh với nhau.

Mục Dung Hoa trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo.

- Không phục?

Lâm Tiểu Thảo cười nói:

- Có biết Tiêu ca của tôi là ai không? Là bảo vệ cổng truyền kỳ của Phục Đại, Minh Châu, đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên của Thiên Tử Các, Tiêu Dương.

Nghe xong, sắc mặt Mục Dung Hoa nhất thời ngây ngốc, mở to hai mắt:

- Anh nói cái gì Tiêu Dương? Tiêu Dương của tiểu đội Lăng Thiên?

Mục Dung Hoa trợn mắt.

Bởi vì cô cũng đến từ Thiên Tử Các.

Hơn nữa, sau khi nhiệm vụ bảo vệ Trương Trình Quốc kết thúc, cô sẽ được an bài gia nhập tiểu đội Lăng Thiên.

- Bị dọa sợ rồi sao? Tôi nghĩ, với thân thủ của cô, nhất định là có tiếp xúc với Thiên Tử Các, và đã nghe qua đại danh của Tiêu ca tôi.

Không biết vì sao, Lâm Tiểu Thảo chỉ muốn biểu hiện uy phong của mình trước mặt Mục Dung Hoa.

- Này anh bạn, anh nói đến Tiêu Dương, có phải là người này không?

Lúc này, Trương Thiên Bảo đột nhiên bước đến. Tiêu Dương của tiểu đội Lăng Thiên. Mấy chữ này làm cho Trương Thiên Bảo có cảm giác giống như bị sét đánh ngang tai. Hèn chi trên máy bay, y lại cảm giác cái tên này có chút quen thuộc.

Trương Thiên Bảo đưa điện thoại cho Lâm Tiểu Thảo, trên màn hình có tấm ảnh chụp của Tiêu Dương.

- Cái gì?

Lâm Tiểu Thảo không khỏi hô to một tiếng, ánh mắt mở to nhìn Trương Thiên Bảo:

- Anh... anh đã gặp qua Tiêu ca? Anh gặp Tiêu ca ở đâu vậy?

- Đúng thật là anh ta. Hèn chỉ lại giỏi như vậy. Trương Thiên Bảo thầm nói một câu, đưa mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo, ánh mắt có thêm vài phần kính ý. Bởi vì người này chính là bạn của ân nhân cứu mạng con gái. Trương Thiên Bảo cũng không giấu diếm:

- Tôi đi cùng chuyến bay với anh ấy.

- Sao?

Lâm Tiểu Thảo mở mắt còn to hơn nữa, nửa ngày sau không ức chế được sự vui mừng:

- Ý của anh là, bây giờ Tiêu ca đang ở Amsterdam?

Trương Thiên Bảo gật đầu:

- Đáng tiếc, anh ấy không chịu nói mình đi đâu.

- Tôi biết, tôi biết.

Lâm Tiểu Thảo cười ha hả:

- Anh ấy đương nhiên là đi tìm chị dâu rồi. Haha, Tiêu ca đã đến.

Sau khi nói xong, Lâm Tiểu Thảo chạy như điên về một hướng, hiển nhiên hưng phấn đến cực điểm.

- Tiêu ca đến rồi.

Khi Lâm Tiểu Thảo vọt lên xe, câu đầu tiên chính là câu nói này.

Rất nhanh, chiếc xe phóng về phía khách sạn quốc tế.

Mục Dung Hoa nhìn theo bóng lưng Lâm Tiểu Thảo, có chút trợn mắt, nửa ngày sau mới lắc đầu:

- Đúng là một tên gia hỏa điên cuồng.

Sau đó quay sang nhìn Trương Thiên Bảo:

- Các người là...

- Chị, em đến tìm ông nội.

Hinh nhi lên tiếng.

Trương Thiên Bảo nhìn bộ quân phục trên người Mục Dung Hoa, nói thẳng:

- Tôi là Trương Thiên Bảo, Trương Trình Quốc là cha của tôi. Lần này chúng tôi đến đây cũng không thông báo trước.

- Ba nói muốn cho ông một quả táo.

Hinh nhi lên tiếng.

- Quả táo?

- Quả táo chính là ngạc nhiên đấy.

Trương Thiên Bảo cười nói:

- Đúng rồi, vị bằng hữu mới nãy, cậu ấy dường như có việc gì à?

- Đi vào rồi nói.

Mục Dung Hoa nói:

- Gần đây Amsterdam phát sinh một sự kiện, liên quan đến quốc họa Viêm Hoàng. Bởi vì...

Mục Dung Hoa đang nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở to mắt, chấn kinh:

- Tiêu Dương đêm khuya đến Amsterdam, chẳng lẽ là vì sự kiện này? Nếu phong cách hành sự của hắn giống như người ta đã nói, sợ rằng Amsterdam sẽ nhấc lên cơn lốc còn muốn lớn hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment