Chương 1242: Một đêm lớn lên
Chương 1242: Một đêm lớn lênChương 1242: Một đêm lớn lên
- Ở đây xảy ra chuyện gì?
Trương Thiên Bảo cả kinh, vội vàng hỏi.
Mục Dung Hoa ngẩn ra, nhìn đám người Trương Thiên Bảo rồi nói:
- Chuyện này đã truyền vê trong nước. Hơn nữa báo chí mấy ngày qua cũng đều có nói đến, các người không biết sao?
- Mấy ngày qua chúng tôi ở đảo quốc.
Liễu Như đáp:
- Đúng thật là không có nghe gì về chuyện xảy ra ở bên này.
Mục Dung Hoa mang ba người Trương Thiên Bảo vào trong, trên đường đi thuật lại sự kiện trúng độc do tranh của Viêm Hoàng.
Mục Dung Hoa nói:
Mục Dung Hoa thở dài:
Liễu Như không khỏi cau mày.
- Đáng tiếc, Sơn Hà Thư Họa không phải là công ty bình thường.
- Một bức tranh sơn thủy nhưng hạ độc đến năm mươi sáu người đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ lại xuất hiện ở Amsterdam này, đúng thật là hoang đường. Chẳng lẽ tranh Viêm Hoàng băng qua biển liền biến chất sao?
Bên ngoài đại sảnh ngoại trừ cảnh vệ thì hoàn toàn yên tĩnh.
- Đúng là vớ vẩn mà.
- Nếu Tiêu Dương đã đến, hắn sẽ không để cho Sơn Hà Thư Họa chịu oan khuất đâu.
- Sự kiện lần này, Sơn Hà Thư Họa phải gánh toàn bộ trách nhiệm?
Trương Thiên Bảo giận dữ nói:
- Cấp trên phái Dịch Hưng Ngôn đến để xử lý chuyện này. Nhưng ông ta đúng thật là quyết định để Sơn Hà Thư Họa gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, để tránh sự việc càng lúc càng lớn.
Trương Trình Quốc đang ngồi trên ghế salon, tay cầm phong thư mà Lâm Tiểu Thảo đưa cho.
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.
Thần sắc ngưng trọng, dường như có điều suy nghĩ.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước vào đại sảnh.
Sau khi Mục Dung Hoa đưa Lâm Tiểu Thảo ra ngoài, Dịch Hưng Ngôn cũng trở về phòng.
Trương Trình Quốc quay đầu lại, một ánh mắt to tròn đập vào mắt ông, nụ cười ngây thơ nhìn Trương Trình Quốc:
Có ngây thơ, có khờ khạo, có mong chờ, còn có e sợ.
Oành.
- Ông nội. Cha con hai người vì một số nguyên nhân mà suốt mười năm không gặp.
Thậm chí tiếng bước chân đến gần ông cũng không phát giác.
Thân phận của Trương Thiên Bảo đã định gia đình y phải xa cách.
Tha hương, thành ra không có cảm giác đoàn viên. Mỗi lần nhớ đến, trái tim liền đau nhức.
Từ năm 50 cho đến năm 60 tuổi.
Một giọng nói non nớt vang lên.
Trương Trình Quốc chấn động, ngẩng đầu thật mạnh. Lúc này, ánh mắt cha con chạm nhau.
Cả người Trương Trình Quốc cứng đờ.
Mười năm.
Trương Trình Quốc sửng sốt. Bên trong đại sứ quán không có trẻ con, hơn nữa bây giờ còn là nửa đêm.
- Ba.
Trương Trình Quốc nhìn cô bé, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết, đang muốn hỏi thì phía trước đã vang lên một giọng nói run rẩy:
- Ông nội, con tên Hinh nhi.
Mười năm trước, Trương Trình Quốc một lần về phép thăm nhà đã gặp con trai. Sau đó thì không còn liên lạc nữa.
Bởi vì Trương Thiên Bảo đến từ một tổ đặc biệt của Thiên Tử Các.
Nhiệm vụ của y chỉ có một: Gián điệp.
Mười năm trước, Trương Thiên Bảo đã bắt đầu tập huấn đặc biệt. Trong lúc tập huấn, ngoại trừ vợ thì không được liên lạc với bất kỳ ai.
Trong ba năm tập huấn, Liễu Như có mang, Trương Thiên Bảo lại phải chấp hành nhiệm vụ.
Mục tiêu là đảo quốc.
Trương Thiên Bảo thậm chí còn chưa gặp được đứa con gái mới sinh của mình.
Cho đến thời gian trước, Trương Thiên Bảo thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Y không thể chờ đợi được mà đón vợ con đến đảo quốc, sau đó bay đến Amsterdam.
Cũng bởi vì thân phận của y đặc biệt, mới xảy ra sự việc quả đào có độc.
Thế gian này vẫn còn chân tình.
Trong màn đêm yên tĩnh, bên trong đại sứ quán đã diễn ra cảnh trùng phùng đầy cảm động.
- Ông nội cũng đừng khóc.
Hinh nhi vươn bàn tay nhỏ bé của mình lau gương mặt Trương Trình Quốc, mỉm cười nói:
- Hinh nhi đừng khóc nhé, ngoan nào, cháu gái của ông không khóc.
Nhìn Hinh nhi khóc, trong lòng Trương Trình Quốc cũng cảm thấy đau. Thân là người phụ trách cao nhất của đại sứ quán, nhưng lúc này Trương Trình Quốc cũng có chút bối rối, ánh mắt toát ra sự sủng ái, lau nước mắt cho Hinh nhỉ:
Nói xong, nước mắt Trương Thiên Bảo đột nhiên chảy xuống. Liễu Như một tay ôm cánh tay của chồng, một tay khác lén cúi đầu lau giọt nước mắt.
- Hinh nhi. Trương Trình Quốc cúi người, nước mắt cũng chảy xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của cô bé:
- Ông nội của Hinh nhỉ rất nhớ Hinh nhi đấy.
Trương Trình Quốc ôm chặt Trương Hinh Nhi vào lòng.
Một khắc này, Hinh nhi cũng bị không khí ảnh hưởng, khóc to lên một tiếng.
Cảnh tượng này khiến Mục Dung Hoa chấn động, ánh mắt hiện lên sự hâm mộ, cảm giác nước mắt mình như sắp chảy xuống, liền vội vàng lau đi, sau đó ra hiệu cho cảnh vệ đại sảnh lặng lẽ rời đi.
Để cho gia đình bọn họ thoải mái nói chuyện với nhau.
Mục Dung Hoa cũng lui vê phía cửa đại sảnh.
- Ba, đây là Liễu Như, còn đây là cháu gái của ba, Hinh nhi. Nào, đến chào ông đi con.
Trương Trình Quốc run rẩy cả người, kích động ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Thiên Bảo. Lúc này, ánh mắt Trương Thiên Bảo cũng đỏ bừng, cắn chặt môi, cố gắng làm cho mình không mất khống chế, nặng nề gật đầu:
Cô bé vừa mới gọi mình là gì?
Hốc mắt Trương Trình Quốc đã mờ lên vì nước mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cúi đầu, ánh mắt mở to đến cực điểm nhìn cô bé bên cạnh.
Một nhà đoàn viên là hạnh phúc lớn nhất.
Nhưng lúc này, hết thảy không còn quan trọng nữa.
Đây là mảnh chân tình nhất thế gian.
Cửa phòng đóng chặt, bên ngoài hành lang hiện lên một bóng người mặc áo màu đỏ.
Một khắc đó, cô rất hy vọng mình có thể được Tiêu Dương ôm vào lòng.
- Chẳng lẽ mình đã thật sự yêu anh ấy?
Lam Hân Linh cắn môi, trong đầu không tự chủ được xuất hiện từng giây phút ở bên cạnh hắn.
Bắt đầu từ lúc "thiếp thân truyền kiếm".
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập đã thức tỉnh Lam Hân Linh, ánh mắt thoáng nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy ba đạo thân ảnh chạy đến. Lâm Tiểu Thảo vừa nhìn thấy Lam Hân Linh, không cách nào ức chế được sự hưng phấn, lớn tiếng hô to:
- Linh nhi tiểu thư, tôi biết được một tin tức tốt. Tiêu ca của tôi...
- lm.
Lam Hân Linh khoát tay, ngăn Lâm Tiểu Thảo nói tiếp.
- Có cái gì thì vào trong phòng rồi nói.
Lam Hân Linh xoay người, đẩy cửa bước vào một gian phòng.
Ba người Lâm Tiểu Thảo vội vàng bước theo sau.
- Tiêu ca đã đến Amsterdam.
Sau khi bước vào phòng, Lâm Tiểu Thảo không thể chờ đợi được mà lên tiếng.
Lam Hân Linh cau mày:
- Là anh nghe ai nói? Lâm Tiểu Thảo mỉm cười:
- Cũng trùng hợp thôi. Vốn Trương Trình Quốc làm cho tôi tức giận vô cùng, không nghĩ đến sau khi rời khỏi đại sứ quán liền gặp phải một người. Trong điện thoại của anh ta có tấm ảnh của Tiêu ca. Anh ta còn nói, Tiêu ca đi cùng chuyến bay với anh ta đến Amsterdam.
- Anh có nhìn kỹ không?
Lam Hân Linh hỏi, trong lòng cảm thấy không ổn.
Tiêu Dương đã nói cho cô biết kế hoạch của hắn, cũng không có ý định hiện thân. Lam Hân Linh cũng không phải lo lắng Lâm Tiểu Thảo, mà là lo lắng "anh ta” mà Lâm Tiểu Thảo đã nhắc đến. Nếu tin tức Tiêu Dương đến Amsterdam lọt vào tai đám người đứng đằng sau kia, đối phương nhất định sẽ gia tăng phòng ngự.
- Nhìn thấy rõ.
Lâm Tiểu Thảo hưng phấn nói:
- Nói không chừng Tiêu ca đang chạy đến đây.
- Tiểu Thảo.
Lam Hân Linh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như là thật, anh không được tiết lộ cho bất cứ ai biết.
Lâm Tiểu Thảo ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Lam Hân Linh.
Lam Hân Linh nói:
- Anh nghĩ lại đi, nếu Tiêu Dương thật sự đến, nhưng lại không thông báo trước, nhất định là có nguyên nhân. Nói không chừng anh ấy đang có kế hoạch của riêng mình.
Trước khi Tiêu Dương còn chưa muốn xuất hiện, Lam Hân Linh vẫn quyết định không nói tin tức Tiêu Dương đang ở trong khách sạn cho ba người kia biết.
- Tiêu ca quả nhiên là cao thâm khó đoán.
Lâm Tiểu Thảo cái hiểu cái không, ánh mắt hiện lên sự sùng bái.
- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giữ bí mật.
Lý Bái Thiên nói.
- Nhiệm vụ của các người là điều tra thân phận của người đã gặp Tiêu Dương trên máy bay.
Lam Hân Linh phân phó một tiếng. Khi biết được Trương Trình Quốc không chịu giúp, ánh mắt chỉ lướt qua một chút thất vọng rồi thôi. Việc Tiêu Dương đến đây đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Cô cảm thấy xung quanh đã không còn nặng nề nữa.
- Đã rõ.
Ba người rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, yên tĩnh không một tiếng động.
Dưới ánh đèn mờ ảo, trên ghế salon, Quân Thiết Anh rúc vào người Tiêu Dương. Sau khi trải qua nỗi khổ tương tư, Quân Thiết Anh cảm thấy gánh nặng trên vai mấy ngày qua giảm đi không ít. Đã mấy ngày rồi ngủ không ngon giấc, rốt cuộc đã có thể ôm Tiêu Dương mà ngủ.
Tiêu Dương đặt Quân Thiết Anh lên giường, để nguyên quần áo mà ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, hai người đang ngủ say không chú ý, tiểu thân long trên ghế sofa đang phát ra một tầng ánh sáng.
Thời gian trôi qua, thân hình tiểu thần long đang dần lớn lên.
Khi ánh bình minh chiếu xuống, tiểu thần long từ đứa trẻ mới sinh ba tháng biến thành một đứa bé ba tuổi. Điều duy nhất không thay đổi là vẫn mập như cũ.
Một đêm lớn lên.
Quần áo trên người tiểu thần long cũng không còn nguyên vẹn, lúc này mở hai mắt trong suốt, đột nhiên một thanh âm hô lên:
- Phi long tại thiên.
Vù.
Một cái đầu gối bay đến, trực tiếp đá tiểu thần long văng xuống đất.