Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1237 - Chương 1244: Thu Quyền (Thượng)

Chương 1244: Thu quyền (thượng) Chương 1244: Thu quyền (thượng)Chương 1244: Thu quyền (thượng)

Năm mươi sáu tính mạng?

Những chữ này đối với tổ chuyên gia bệnh viện hoàng gia mà nói là cực kỳ mẫn cảm. Nghe Tiêu Dương nói xong, La Lai nhất thời chấn động, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, có chút cảnh giác:

- Cậu nói vậy là có ý gì?

Lúc này La Lai gân như cho rằng Tiêu Dương có ý đồ không tốt.

Tiêu Dương nhìn ra được La Lai đang hiểu lầm hắn, bất đắc dĩ sờ mũi, nói:

- Bác sĩ La, ý của tôi là, tôi có thể cứu sống được 56 người bị trúng độc này.

- Tại sao cậu lại làm được?

La Lần gần như muốn nhảy dựng, hai mắt mở to đến cực điểm. Ban đầu ông cho rằng Tiêu Dương có ý đồ không tốt, nhưng sau khi nghe được Tiêu Dương nói câu nói kia, liền há to miệng:

Tiêu Dương mỉm cười:

La Lai nói.

La Lai trừng mắt:

- Cũng biết chút ít.

Tiêu Dương nói chậm lại từng chữ, vô cùng tự tin.

Ánh sáng đập vào tầm mắt La Lai.

- Cậu... cậu nói cái gì?

Tiêu Dương cho tay vào túi, đột nhiên cánh tay huy động, một luông quang mang ngân sắc xuất hiện.

- Có cái gì đáng đùa đâu.

- Tôi có thể cứu sống người bị trúng độc.

- Nghe nói y thuật châm cứu của bác sĩ La cũng rất cao thâm.

- Khí vận châm?

- Đó là tính mạng, cậu không nên tùy tiện nói giỡn.

La Lai có chút ngoài ý muốn. Nhưng điều làm cho ông phải ngạc nhiên hơn chính là cảnh tượng kế tiếp.

Sáng chói.

La Lai giật mình, lập tức bị ngân châm trong tay Tiêu Dương thu hút.

La Lai đã hoàn toàn thất thố, ánh mắt không che giấu được thần sắc khó tin. Cho đến khi quang mang ngân châm biến mất, lòng bàn tay Tiêu Dương chỉ còn lại một ngân châm bình thường.

Kịch liệt rúng động.

- Có thể nắm bắt được Long Vũ Cửu Thiên trong truyền thuyết, y thuật của cậu tuyệt đối cao hơn tôi. Nhưng đây là bệnh viện hoàng gia Hà Lan, đối với châm cứu, kiến thức của bọn họ cũng chỉ là nửa vời, không đáng tin cậy. Huống hồ, cậu...

Ngân châm đầy trời.

Tiêu Dương nói: Hai cánh tay Tiêu Dương huy động. Trong khoảnh khắc, trong phòng làm việc của La Lai mơ hồ nghe được tiếng rông ngâm.

Gánh một phần trách nhiệm.

Chấp nhận mạo hiểm.

- Nếu bác sĩ La chấp nhận mạo hiểm, gánh vác một phần trách nhiệm, tôi sẽ tặng cho ông vinh dự đó. Tiêu Dương tôi nói được là làm được.

Chẳng khác nào rồng dài bay múa trong thiên địa.

La Lai đánh giá Tiêu Dương một chút rồi thành thật nói:

- Lai lịch của cậu không rõ, bọn họ không có khả năng đồng ý cho cậu thi châm với 56 người kia.

- Cho nên không phải tôi đến tìm bác sĩ La sao?

- Đứng đầu cửu đại thần châm trong truyền thuyết, Long Vũ Cửu Thiên?

La Lai nhìn Tiêu Dương một hồi, thở dài nói:

- Đúng vậy, đây chính là Long Vũ Cửu Thiên. Bác sĩ La, tôi không phải muốn khoe khoang, tôi chỉ muốn chứng minh một việc, tôi có tư cách giải được độc cho 56 người kia.

Tiêu Dương vô cùng tự tin, nói:

Vinh dự.

Mỗi một chữ Tiêu Dương thốt ra, đồng tử La Lai không khỏi chấn động.

Ông mơ hồ đoán được ý của Tiêu Dương.

Tiêu Dương sẽ trị liệu cho người bị trúng độc, nhưng sẽ lấy danh nghĩa của La Lai.

Năm mươi sáu người trúng độc đều đang trong tình huống nghiêm trọng. Nếu thất bại, gánh trách nhiệm sẽ là ông. Trái lại, nếu thành công, địa vị của ông ở bệnh viện hoàng gia, thậm chí là cả giới y học Hà Lan sẽ là một đường bay lên.

Đây cũng không phải là một lựa chọn dễ dàng. La Lai im lặng, Tiêu Dương cũng không quấy rây ông, lẳng lặng chờ đợi đáp án.

Đây là bước đầu tiên của hắn trong sự việc lân này.

Lúc này, bên trong khách sạn quốc tế.

- Cái gì? Nó tên đại ca?

Ba người đàn ông dưới sự dẫn dắt của một đứa bé ba tuổi tiến vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại.

- Nghe chưa, đại ca muốn một chọi ba đấy.

Lâm Tiểu Thảo bật cười:

Hai người liền sửng sốt.

Tiểu thần long nắm tay Lâm Tiểu Thảo kéo vào trong, sau đó ngoắc tay với hai người Lý Bái Thiên.

- Hai tiểu gia hỏa cũng đi theo luôn đi.

Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc, nhìn Quân Thiết Anh, nói:

- Chị dâu, đứa bé béo phì này ở đâu ra vậy? Nhìn dễ thương quá.

Nhìn qua thì giống như đứa bé mới năm ba tuổi, bước đi còn chập chững, Lâm Tiểu Thảo đương nhiên là không để trong mắt. - Vào nhà vệ sinh một chút.

Tiểu thần long bước đến, kéo tay Lâm Tiểu Thảo.

Chu Mạt cười to:

- Haha, Tiểu Thảo, cậu nên cẩn thận, người ta là đại ca đấy.

- Thật đáng yêu.

Lý Bái Thiên cũng nói một câu.

- Nếu cậu là đại ca, thì tôi chính là cây cao lương.

Tiểu thần long nhìn ba người Lâm Tiểu Thảo, ánh mắt có chút bất thiện.

- Ta tên đại ca.

Lần này, tiểu thần long hoàn toàn hài lòng với bộ quần áo của mình. Nhất là kiểu tóc là do một tay nó thiết kế.

Trước mặt bọn họ là Lam Hân Linh và Quân Thiết Anh, còn có tiểu thần long với mái tóc được chải theo kiểu Đỗ thần Phát ca, trên người mặc một bộ quần áo vừa khít.

Tiếng kinh hô vang lên, Lâm Tiểu Thảo và hai anh em Lý Bái Thiên đều mở to mắt.

- Bọn họ thật đi vào đó sao?

Lam Hân Linh sửng sốt nhìn Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh mỉm cười:

- Nhưng Tiểu Phát ca dễ thương mà. Chắc đám người Tiểu Thảo cũng muốn chơi đùa với nó.

Tiểu Phát ca là tên gọi mới nhất của tiểu thần long. Quân Thiết Anh cảm thấy gọi 'đại ca" có chút không thoải mái. Cho nên, sau khi trải qua "thương lượng" với tiểu thần long, thông qua mái tóc mà nó tự chải vuốt, liền đặt cho nó cái tên Tiểu Phát ca. Đương nhiên, tiểu tử kia cũng nói rõ, không phải tất cả mọi người đều có thể gọi nó là Tiểu Phát ca.

Ví dụ như ba tên gia hỏa bên trong nhà vệ sinh kia.

- Tiểu Phát ca này thật sự là đứa bé mới sinh ngày hôm qua?

Lam Hân Linh hạ thấp giọng nói.

Quân Thiết Anh bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chuyện này tôi cũng chẳng hiểu ra sao nữa.

Bịch! Bịch! Bịch.

Lúc này, bên trong nhà vệ sinh truyên đến thanh âm đấm đá.

- Cái gì?

Lam Hân Linh kinh hô, lo lắng nói:

- Bọn họ điên rồi. Tại sao lại xuống tay với một đứa bé ba tuổi chứ? Đúng là tàn nhẫn mà.

Lam Hân Linh vọt đến.

Quân Thiết Anh vẫn mỉm cười. Cô không cho rằng Tiểu Phát ca không hề có sức phản kháng. Trước khi Tiêu Dương rời khỏi, đã mấy lần ném Tiểu Phát ca vào tường, nhưng nó vẫn bình yên vô sự. Điều này đủ để cho thấy nó không phải là một đứa bé ba tuổi bình thường.

- Dừng tay. Các người dừng tay lại. Lam Hân Linh mở cửa phòng vệ sinh, hô to lên:

- Tôi không nghĩ các người lại có lòng dạ độc ác như vậy. Một đứa bé nhỏ như vậy, các người lại ra tay nặng như thế.

Từ thanh âm phát ra ngoài, sức nặng của cú đấm tuyệt đối như cơn lốc.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, tiểu thần long ló đầu, Lam Hân Linh cúi người ôm nó lên, vội vàng nói:

- Tiểu Phát ca có sao không? Bọn họ có dũng khí đánh em, Linh nhi tỷ sẽ làm chủ cho em. Cái gì? Bọn họ không đánh em hả?

Lam Hân Linh không phát hiện bất cứ vết thương gì trên người tiểu thần long.

- Ta đánh bọn họ.

Tiểu thần long chỉ vào cửa phòng vệ sinh:

- Ba tiểu đệ, đã nói thua là phải gọi đại ca đấy.

Cửa phòng vệ sinh từ từ được mở ra. Ba thân ảnh sưng phù bước ra ngoài, mắt, mũi, miệng đều có vết máu.

Lam Hân Linh nhất thời kinh hãi.

Ba người Lâm Tiểu Thảo nhìn đứa bé ba tuổi bạo lực trước mắt, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu, sau đó ủ rũ gọi một tiếng:

- Đại ca.

Tiểu thần long cười đắc ý.

- Tiểu Phát ca.

Quân Thiết Anh bước đến, nhìn thoáng qua ba người Lâm Tiểu Thảo, lông mày hơi cau lại:

- Tại sao em lại ra tay nặng như thế?

Tiểu thân long mỉm cười:

- Tỷ tỷ xinh đẹp, bọn họ bây giờ là tiểu đệ của ta, ta sẽ không đối đãi không công bằng với bọn họ.

Nói xong, tiểu thân long quơ tay, một luông ánh sáng bao phủ gương mặt ba người Lâm Tiểu Thảo. Ba giây sau, quang mang biến mất.

- Cái gì?

Lam Hân Linh lại kinh hô lên.

Ba người Lâm Tiểu Thảo càng thêm chấn kinh, bất giác sờ soạng gương mặt của mình. Cảm giác đau nhức đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí ba người còn cảm nhận được thực lực của mình có chút tăng lên.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ khó tin.

- Mẹ ôi.

Cuối cùng, Lâm Tiểu Thảo nhìn tiểu thần long, thật sự khâm phục:

- Đại ca, cậu là thần tiên từ trên trời rơi xuống hả?

Năm phút sau, trên ghế sofa, ba đại hán tươi cười hầu hạ tiểu thần long đại ca.

- Tiểu Thảo, nhiệm vụ của mọi người, tối hôm qua Linh nhi đã nói rõ rồi chứ?

Quân Thiết Anh nói: - Hãy điều tra thân phận của những người tiến vào đại sứ quán. Nhớ, không được vọng động.

- Biết rồi.

Ba người Lâm Tiểu Thảo gật đầu.

- Tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp tiến vào đại sứ quán.

Lâm Tiểu Thảo nghiến răng, nói:

- Tôi không tin ba lân đi nhà xí cũng không kéo ra được cứt.

- Phì phì.

Lam Hân Linh đang ăn sáng bên cạnh, không nhịn được trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Tại sao anh lại ăn nói dơ bẩn như vậy nhỉ?

- Cô mới chính là người có kiến thức nông cạn đấy.

Lâm Tiểu Thảo rốt cuộc cũng có cơ hội khoe khoang kiến thức uyên bác của mình, cười nói:

- Nó xuất phát từ một điển cố của nhà Đường. Nhạc Phi mời Hốt Tất Liệt rời khỏi núi trợ giúp Võ Tắc Thiên đối kháng giặc Oa Đông Doanh. Trong bữa tiệc đi nhà xí ba lần, rốt cuộc cũng giải quyết được vấn đề trên người mình, đồng thời cũng thành công thuyết phục Hốt Tất Liệt. Điển cố như vậy mà cô cũng không biết, kiến thức lịch sử đúng là ít đến đáng sợ.

Lam Hân Linh khóc không ra nước mắt.

- Tiểu Thảo, cậu nhớ lộn rồi, ba lần đến mời không phải là điển cố này.

Chu Mạt lên tiếng.

- Đúng vậy.

Lam Hân Linh nói.

- Tôi nhớ rõ Nhạc Phi tướng quân muốn trợ giúp Chu Nguyên Chương của Hán triều mà.

Chu Mạt nói.

Hai mắt Lam Hân Linh tối sâm.

- Không phải đâu. Tôi rõ ràng nghe Lan thúc nói là Võ Tắc Thiên.

- Điển cố này cũng là Lan thúc nói cho tôi biết, là Chu Nguyên Chương.

Hai người bắt đầu tranh cãi kịch liệt.

Cuối cùng Quân Thiết Anh không nhịn được hô ngừng, nhìn đám người Lâm Tiểu Thảo:

- Đừng cãi nhau nữa. Tóm lại các người nhớ kỹ, Trương đại sứ không giúp đỡ cũng không sao. Bây giờ tôi có một kế hoạch, chính là thu quyên.

Nghe xong, Lâm Tiểu Thảo sửng sốt:

- Có ý gì?
Bình Luận (0)
Comment