Chương 1247: Thu lưới (thượng)
Chương 1247: Thu lưới (thượng)Chương 1247: Thu lưới (thượng)
Nghe xong, Trương Trình Quốc liền giật mình, ánh mắt hoang mang nhìn Trương Thiên Bảo:
- Thiên Bảo, chuyện gì xảy ra vậy?
- Ba, nếu không nhờ Tiêu Dương, sợ rằng...
Trương Thiên Bảo nhớ lại cảnh tượng trên máy bay, trong lòng cảm thấy đau nhói:
- Hinh nhi sẽ phải chịu khổ rồi.
- Cái gì?
Trương Trình Quốc nghe xong, sắc mặt đại biến:
- Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Nếu không nhờ có Tiêu Dương, con sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp ba nữa. Cho nên, mặc kệ thế nào, Tiêu Dương đã nhờ chúng ta giúp, con tuyệt đối sẽ không mặc kệ.
- Khi tôi cứu con anh, thật sự không biết thân phận của anh. Cho dù biết, Tiêu Dương tôi cũng không cần báo ân. Hai việc không thể kết làm một được.
- Khi con rời khỏi đảo quốc, vô tình phát hiện sát thủ Hắc Phong đến Hà Lan. Có lẽ vì nguyên nhân này mà Hinh nhi mới gặp nguy hiểm.
Tiêu Dương lắc đầu nói:
Không biết tại sao, Trương Trình Quốc cảm giác lưng của mình đổ đầy mồ hôi.
- Trương đại sứ làm vậy tổn thọ Tiêu Dương tôi đấy.
Đối với Trương Trình Quốc bây giờ mà nói, Trương Hinh Nhi có thể so bằng mạng của ông. Không, còn quan trọng hơn mạng của ông.
Ánh mắt Trương Thiên Bảo mang theo sự thành khẩn nhìn Trương Trình Quốc.
Nếu không nhờ gặp được Tiêu Dương trên máy bay, đứa cháu gái của ông sẽ... Trương Trình Quốc thật sự không dám nghĩ tiếp.
Trương Thiên Bảo cũng không giấu diếm, thuật lại cặn kế những gì xảy ra trên máy bay.
- Thiên Bảo huynh, anh nói quá lời rồi.
Ánh mắt Trương Trình Quốc hiện lên sự cảm kích:
Trương Thiên Bảo áy náy nói:
- Nếu Hinh nhi thật sự có việc, tôi không dám đảm bảo bộ xương già này của tôi có thể thừa nhận được đả kích.
Trương Trình Quốc đột nhiên quay sang Tiêu Dương, cúi đầu thật sâu. Tiêu Dương hốt hoảng, vội vàng nâng ông dậy:
- Cảm ơn cậu đã bảo vệ huyết mạch của Trương gia tôi.
- Tiểu Thảo, chờ cũng đã một buổi sáng rồi, cậu đã nghĩ ra được biện pháp nào chưa?
- Cảm ơn Trương đại sứ.
Lâm Tiểu Thảo nhìn thoáng qua cổng đại sứ quán, một lát sau liền hoài nghi nói:
- Thiên Bảo nói đúng, về công hay tư, tôi đều không có lý do cự tuyệt cậu. Nói đi, cậu muốn tôi làm chuyện gì?
- Tiểu tử thúi, tối hôm qua còn chưa đánh anh, hôm nay da lại ngứa phải không?
Ngừng một hồi, Trương Trình Quốc bình ổn lại tâm trạng, bước qua bước lại trong thư phòng, một lát sau liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương:
- Tôi chẳng thèm đấu với phụ nữ.
Lâm Tiểu Thảo bị anh em Lý Bái Thiên nhìn chăm chú, có chút chịu không được, nói:
- Đại tỷ, có chuyện gì không?
Tiêu Dương mừng rỡ, vội vàng gật đầu:
- Hình như cô ta đến chỗ chúng ta thì phải?
Lâm Tiểu Thảo vừa mới nói câu này xong, Mục Dung Hoa đã đứng trước mặt y, hiển nhiên là nghe không sót một câu.
Khóe miệng Mục Dung Hoa không khỏi nhấch lên:
Cách đại sứ quán chừng hai trăm mét.
- Các người cũng thấy rồi đấy. Hôm nay phòng ngự của đại sứ quán còn sâm nghiêm hơn cả hôm qua. Nói như vậy, bên trong khẳng định cũng giống như thế. Chúng ta ngồi ở đây nghĩ cách tiến vào bên trong, sợ là cả ngày cũng không thực hiện được. Ô, người kia có phải là đại tỷ đến tháng không?
Lâm Tiểu Thảo bất đắc dĩ nói:
Chu Mạt có chút lo lắng.
- Những lời này chỉ dành cho đàn ông đấu không lại phụ nữ nói mà thôi.
Mục Dung Hoa nói một câu:
- Đi ra.
- Tôi không đi ra.
- Đi ra.
- Không ra.
- Anh có ra không hả?
Mục Dung Hoa bước thẳng đến, trực tiếp nhéo lấy lỗ tai của Lâm Tiểu Thảo.
Lâm Tiểu Thảo kêu lên:
Lâm Tiểu Thảo nhìn theo bóng lưng của Mục Dung Hoa, ngây ngốc nửa ngày, một lát sau liền nói:
- Tiểu Thảo ca, cậu đúng thật là nhanh trí, có thể dùng biện pháp như vậy để ứng phó.
Bên trong xe, Lâm Tiểu Thảo ôm ngực thở phù phù, còn hai huynh đệ Lý Bái Thiên thì kính nể nói:
Bị một cước đạp ra ngoài, Lâm Tiểu Thảo kêu thảm một tiếng, chạy về trong xe. Mục Dung Hoa hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ về đại sứ quán.
- Cút.
- Tôi sẽ ôm bắp đùi.
- Là vì cô.
Sắc mặt Mục Dung Hoa trầm xuống: - Anh nói hồ đồ gì vậy?
- Tôi không có ăn nói hồ đồ.
Lâm Tiểu Thảo nhìn Mục Dung Hoa, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm tình:
- Tôi là vì cô mà đến. Tiểu Thảo tôi nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh cô. Nếu như cô là lầu một, tôi nhất định là lâu hai. Bất luận cô nói cái gì, làm cái gì, tất cả đều theo cô hết.
Nói xong một hơi, Lâm Tiểu Thảo đột nhiên cảm giác có một luồng hàn khí xông đến, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Gương mặt Mục Dung Hoa lạnh như băng:
- Nếu tôi duỗi chân, anh sẽ như thế nào?
Lâm Tiểu Thảo sửng sốt, đột nhiên nói to:
- Cái này...
Mục Dung Hoa trừng mắt hỏi.
- Nói mau, anh lén lén lút lút trước cổng đại sứ quán là có ý đồ gì?
Bên trong xe, hai anh em Lý Bái Thiên há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Đại tỷ nhẹ tay, tôi ra, tôi ra là được phải không?
- Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Làm sao vậy?
Chu Mạt nghi hoặc hỏi:
- Cô ta còn không đi sao?
- Tôi đột nhiên phát hiện.
Lâm Tiểu Thảo nhếch miệng cười:
- Tôi lại đi yêu mến bà nương này rồi.
Lý Bái Thiên dùng tay sờ lên trán Lâm Tiểu Thảo:
- Tiểu Thảo, có phải cậu bị đá một cái thành ngu rồi không?
- Cô ta hung hăng đá cậu một cái, cậu lại nói thích cô ta. Cậu...
- Các người không biết đâu, tình yêu chính là như vậy. Tôi cảm nhận được mà.
Lâm Tiểu Thảo si ngốc nhìn theo bóng dáng của Mục Dung Hoa:
- Cô ấy đuổi tôi đi, tôi liền cảm thấy trống ngực của mình đập nhanh gấp tám lần.
- Đê tiện.
Anh em Lý Bái Thiên đồng thời tặng cho Lâm Tiểu Thảo hai chữ.
- Cậu quen cô ấy bao lâu?
Chu Mạt tò mò hỏi.
- Đây là lần thứ hai. Nhưng tôi lại không thể ức chế được tình cảm của mình dành cho cô ấy.
- Người phụ nữ đó hung dữ quá, cậu thích cô ta ở điểm nào?
- Tôi cảm nhận được, hung dữ chỉ là vẻ bề ngoài của cô ấy. Bên trong, nhất định bản tính của cô ấy sẽ rất thiện lương. Cô ấy khẳng định là một cô gái tốt, giúp chồng dạy con, ôn nhu nhàn thục, tam tòng tứ đức. Nếu lấy được cô ấy làm vợ, đó là phước đức tu tám đời của tôi. Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, tương trợ nhau lúc hoạn nạn, sống với nhau đến già.
- Im. Nói tiếng người đi.
- Bộ đồng phục thật hấp dẫn.
Lâm Tiểu Thảo lời ít mà ý nhiều.
Hai anh em Lý Bái Thiên bừng tỉnh đại ngộ, rốt rít gật đầu.
Lúc này, một gã cảnh vệ chạy đến, nói:
- Ba vị tiên sinh, Trương đại sứ mời ba người vào trong nói chuyện.
Nói xong, ba người Lâm Tiểu Thảo đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau.
Rồi nhìn thoáng qua Mục Dung Hoa đang đứng ngoài cổng, nhất thời liền hiểu ra. Vừa nãy Mục Dung Hoa đến chính là để thông báo chỉ thị của Trương đại sứ, nhưng lại bị Lâm Tiểu Thảo làm cho tức chết, nên yêu cầu một cảnh vệ đến thông báo.
- Cô ấy ở đó chờ tôi đấy.
Lâm Tiểu Thảo mỉm cười:
- Đây có tính là lân hẹn hò đầu tiên không ta?
Anh em Lý Bái Thiên không thèm lên tiếng. Thằng ranh này rất có tiềm lực làm Donkiote của Viêm Hoàng.
- Mặc kệ là cái gì, đây chính là cơ hội của chúng ta.
Ba người xuống xe, bước vào đại sứ quán.
- Hoa Hoa.
Lâm Tiểu Thảo không ngại buồn nôn mà gọi to.
Gương mặt Mục Dung Hoa trầm xuống. Lúc này, không ít cảnh vệ thân sắc quái dị, dường như đang cố nén cười.
- Anh còn dám nói nhảm nữa, tôi vả miệng của anh.
Mục Dung Hoa quát lớn, sau đó bước vào trong đại sứ quán.
- Cô có thể xé rách miệng của tôi nhưng cô không thể nào tước đi quyền lợi được yêu của tôi. Thế giới của tôi đã tràn đầy hơi thở của cô.
Lâm Tiểu Thảo vừa đi vừa hét.
- Tiểu Thảo ca, bình thường không nhận thấy anh miệng lưỡi như vậy.
Chu Mạt có chút bội phục nhìn Lâm Tiểu Thảo.
Lâm Tiểu Thảo hạ thấp giọng:
- Đầu giường ký túc xá của tôi có một quyển bách khoa toàn thư. Chẳng lẽ chưa giết heo thì chưa ăn thịt heo sao?
Lâm Tiểu Thảo nhìn theo bóng lưng của Mục Dung Hoa, cười hắc hắc:
- Con heo này, tôi nhất định phải ăn. Phì phì, bông hoa này, tôi nhất định phải hái.
Ba người theo sát Mục Dung Hoa. Lâm Tiểu Thảo thỉnh thoảng lại hô to sau lưng Mục Dung Hoa, khiến cho Mục Dung Hoa không nhịn được muốn quay đầu lại đánh cho y một trận. Nhưng Trương đại sứ hạ lệnh muốn gặp ba người này, Mục Dung Hoa chỉ có thể nhịn mà thôi.
- Đại sứ, bọn họ đến rồi.
Sau khi đến phòng Trương Trình Quốc, Mục Dung Hoa rốt cuộc cảm thấy bên tai yên tĩnh hẳn.
Nhưng nửa phút sau, ánh mắt Mục Dung Hoa mở to đến cực điểm.
- Cái gì? Bảo bọn họ theo tôi phụ trách bảo vệ đại sứ?
Mục Dung Hoa cả kinh:
- Đại sứ, vì sao? Một mình Mục Dung Hoa có thể đảm nhiệm được mà. Còn lai lịch của ba người này hoàn toàn không rõ.
- Mục tiểu thư, đây cũng là xuất phát từ việc đảm bảo an toàn cho ba của tôi. Tôi đương nhiên là không nghi ngờ năng lực của cô. Nhưng cô là phụ nữ, có đôi khi không thể nào ở sát bên cạnh ba của tôi. Chính vì vậy mới sắp xếp thêm những người này. Hy vọng cô không ngại.
Để ba người Lâm Tiểu Thảo bảo vệ Trương Trình Quốc chính là ý của Tiêu Dương. Khi Tiêu Dương rời khỏi đại sứ quán, trong thời gian ba ngày, hắn sẽ không rảnh. Hắn muốn chuẩn bị cho kỹ càng, đợi ba ngày sau sẽ thu lưới.
- Không ngại, tuyệt không ngại chút nào.
Lâm Tiểu Thảo cười ha hả, đồng thời cũng nhận ra Trương Thiên Bảo. Bây giờ y đã biết thân phận của Trương Thiên Bảo là con trai của Trương Trình Quốc. Nói như vậy, nhiệm vụ mà Quân Thiết Anh giao cho y đã thuận lợi hoàn thành. Bây giờ có thể bảo vệ Trương Trình Quốc, Lâm Tiểu Thảo hiển nhiên là vô cùng vui sướng, bởi vì đã có cơ hội được ở cùng một chỗ với Mục Dung Hoa.
Khóe miệng Mục Dung Hoa không khỏi chuyển động, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
- Mục Dung Hoa, cô dẫn ba người kia ra ngoài làm quen với hoàn cảnh chút đi.
Trương Trình Quốc khoát tay. Ba người Lâm Tiểu Thảo lại cười càng thêm vui vẻ.
Đợi sau khi ba người rời khỏi, Trương Trình Quốc trâm ngâm một chút rồi nói:
- Thiên Bảo, tối nay ba sẽ đám phán hạng mục với Frank Kya. Những chuyện mà Tiêu Dương muốn chúng ta làm, con hãy tự mình phụ trách, đừng đánh rắn động cỏ.
- Thiên Bảo biết rồi.
Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đường. Những chiếc xe lao nhanh trên con đường quốc lộ. Tại một bãi đậu xe bên dưới một tòa cao ốc cách sở cảnh sát chừng trăm mét.
Lúc này, Tiêu Dương đang ngồi bên trong một chiếc xe, bế mục dưỡng thần. Một lát sau, ánh mắt từ từ mở ra.
Tại một góc khuất, một con hung thú Ly Lực xuất hiện. Trong miệng của nó ngậm một bức họa quyển.
Ly Lực đang chạy về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Tổ Úc Kim cho rằng quốc họa đặt trong căn phòng dưới mặt đất là an toàn sao? Đúng là ngây thơ.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ