Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1239 - Chương 1246: Thu Quyền (Hạ)

Chương 1246: Thu quyền (hạ) Chương 1246: Thu quyền (hạ)Chương 1246: Thu quyền (hạ)

Nếu Thiên Thính và Cừu Ưng là hai lực lượng Tiêu Dương dựa vào để phụ trách thu thập tình báo, vậy đại sứ quán chính là lực lượng ngoài sáng, có tác dụng chấn nhiếp địch thủ. Huống hồ, Tiêu Dương cũng hy vọng người bên trong đại sứ quán có thể thu được tin tức cụ thể.

Tiêu Dương cũng không bắt đầu hành động, bởi vì hắn nhìn thấy ba thân ảnh quen thuộc.

Lâm Tiểu Thảo và anh em Lý Bái Thiên.

Ba người đang ngồi bên trong xe, quan sát đại sứ quán. Hiển nhiên cũng đang tự định kế hoạch xâm nhập vào bên trong.

- Tại sao bọn họ lại ở đây?

Tiêu Dương cau mày nghi hoặc. Cái này không nằm trong kế hoạch của hắn. Bởi vì Tiêu Dương không biết, Lâm Tiểu Thảo biết được tin tức của hắn là ngay ngoài cổng đại sứ quán. Quân Thiết Anh hiển nhiên là muốn điều tra ra người đã biết được hành tung của Tiêu Dương.

Đại sứ quán canh gác sâm nghiêm, nhưng đối với người đã tu nhục thể thành tiên như Tiêu Dương, không có chỗ nào là không vào được.

Sáng sớm, Trương Trình Quốc đã thức dậy, bước vào thư phòng.

Mục Dung Hoa mấp máy môi, rồi dứt khoát nói:

Trương Trình Quốc ngừng xem tư liệu, nhìn Mục Dung Hoa:

- Mục Dung Hoa, có cái gì cần nói thì cứ nói thẳng.

- Ồ?

- Frank Kya nói, hy vọng tối nay hai bên có thể hiệp đàm lần nữa.

Mục Dung Hoa nói:

Bệnh nặng mới khỏi, nhưng hôm nay trạng thái tinh thân của Trương Trình Quốc rất tốt. Người gặp việc vui tỉnh thân sảng khoái. Xa nhau mười năm giống như sinh ly tử biệt, rốt cuộc đêm qua đã có thể gặp lại người thân. Sự vui mừng này không gì có thể sánh được. Trương Trình Quốc sáu mươi tuổi giống như được bơm thêm một luồng sức mạnh, cả người sung mãn.

- Hãy nói ra lý do của cô.

Mục Dung Hoa đặt một phần tư liệu lên bàn, đứng trước mặt Trương Trình Quốc, muốn nói rồi lại thôi.

Một đêm trò chuyện cho đến rạng sáng. Nhưng Trương Trình Quốc cũng không vì việc tư mà bỏ việc công.

- Tôi cảm thấy đại sứ không nên bỏ mặc chuyện trúng độc quốc họa.

- Cô sợ tất cả mọi người ở Sơn Hà Thư Họa vì vậy mà chết. Thanh danh của Viêm Hoàng cũng vì thế mà bị tổn thất?

Trương Trình Quốc nhìn tư liệu, lạnh nhạt nói.

Trương Trình Quốc hỏi lại một câu.

- Đại sứ, mấy ngày mà ngài bệnh, tôi cũng ít khi ra ngoài. Nhưng sau khi phát sinh sự việc tối hôm qua, tôi đã ra ngoài giải trí một chút. Tôi phát hiện sự kiện trúng độc quốc họa so với tôi tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều. - Gần như tất cả đầu mâu ở Amsterdam đều chỉ vê Sơn Hà Thư Họa. Hoạt động biểu tình ngày càng nhiều. Quan trọng hơn, bộ trưởng Dịch Hưng Ngôn dường như không ngó ngàng tới việc này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ...

- Trách nhiệm thì phải có người gánh lấy.

Mục Dung Hoa giật mình:

- Về đàm phán hợp tác kế hoạch Chanh Hồng, nếu như tôi bị cuốn vào sự kiện trúng độc quốc họa, nói không chừng sẽ trở thành lợi thế cho Frank Kya trên bàn đàm phán. Cô cũng biết, kế hoạch Chanh Hồng có tâm quan trọng với sự phát triển trong tương lai của hai nước. Tôi muốn giúp Quân Thiết Anh cũng không được.

Trương Trình Quốc bỏ xấp tài liệu trong tay xuống, câm phong thư mà Quân Thiết Anh gửi cho ông, thở dài nói:

- Hôm nay lại đến nữa, hiển nhiên là không có ý tốt, có cần tôi...

Mục Dung Hoa gật đầu.

- Cô hãy ra ngoài chuẩn bị tối nay gặp Frank Kya.

Trương Trình Quốc khoát tay:

- Đừng để ý, cũng đừng làm khó bọn họ.

- Mặc dù tôi bị bệnh, nhưng mắt của tôi không bị mù, càng không bỏ mặc chuyện trúng độc quốc họa. Qua phong thư này, tôi biết Quân Thiết Anh là một cô gái không thua gì đấng mày râu. Chỉ tiếc, trong sự kiện này, cuối cùng cũng phải có người gánh chịu trách nhiệm.

Mục Dung Hoa lắc đầu thở dài:

- Tôi biết nỗi khổ tâm của đại sứ. Chỉ sợ bên phía Sơn Hà Thư Họa sẽ hiểu lầm đại sứ. À, trước cửa đại sứ quá tối hôm qua, cái tên kia...

Mục Dung Hoa giận dữ:

- Ý của đại sứ là Sơn Hà Thư Họa nhất định phải gánh chịu trách nhiệm lần này?

Trương Trình Quốc cau mày:

- Tôi hiểu ý của cô ấy. Cô ấy hy vọng có thể mượn năng lượng của tôi để thuận lợi điều tra việc này. Chỉ là, thứ nhất, chứng cứ sự kiện trúng độc vô cùng xác thực. Muốn điều tra ra cái gọi là chân tướng, trong vòng mấy ngày là không có khả năng. Thứ hai, nếu Dịch Hưng Ngôn đã toàn quyền phụ trách chuyện này, những gì mà anh ta làm, có lẽ là chịu sự chỉ đạo của cấp trên. Chắc hẳn sẽ không làm ẩu. Nếu tôi mà nhúng tay vào, không khỏi xuất hiện hiềm nghi bao biện. Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất.

Thần sắc Trương Trình Quốc ngưng trọng:

Mục Dung Hoa gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng.

Trương Trình Quốc cau mày, thần sắc có chút ngưng trọng, bất đắc dĩ lẩm bẩm:

- Dịch Hưng Ngôn, những gì mà anh làm, rốt cuộc là do bên trên an bài hay là chủ ý của anh?

Chuyện phát triển đến nước này, kế hoạch Chanh Hồng đối với Trương Trình Quốc là quan trọng nhất. Ông hiểu rất rõ ý nghĩa của lần hợp tác này.

- Nếu như tôi có chứng cứ chứng minh đó là tư tâm cá nhân của ông ta thì sao?

Bên trong phòng đột nhiên vang lên một thanh âm. Trương Trình Quốc cả kinh, quay mặt lại.

Một chàng thanh niên đang ngồi trước bàn, thản nhiên cười, cầm một quân cờ trong tay:

- Xem ra Trương đại sứ cũng là người yêu cờ. Không biết ngài có hứng thú đánh với tôi một ván không? Tôi tên Tiêu Dương.

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Kỹ thuật của tôi không bằng cậu rồi.

Trương Trình Quốc cúi đầu nhìn bàn cờ, sau đó ngẩng đầu thở dài, tán thưởng từ tự đáy lòng:

- Cảm ơn.

Tiêu Dương hạ cờ, trong mười bước kế tiếp đã bắt được tướng của Trương Trình Quốc.

- Bỏ xe bảo vệ tướng? Nhưng có đôi khi, cho dù có bỏ xe, cũng không thể bảo vệ được tướng.

Sau khi Trương Trình Quốc khó khăn đi một bước, Tiêu Dương nhìn Trương Trình Quốc:

Tiêu Dương mỉm cười, đặt quân cờ trong tay xuống.

Trương Trình Quốc mỉm cười tự tin:

- Cậu phải cẩn thận đấy.

Trương Trình Quốc say mê cờ vua Viêm Hoàng mấy chục năm, có thể được xem là cao thủ. Rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp cũng không đánh lại Trương Trình Quốc.

Nhưng càng đánh, Trương Trình Quốc càng kinh ngạc.

Cờ vua Viêm Hoàng, trong quá trình đánh cờ chẳng khác nào lên chiến trường.

Trương Trình Quốc chưa từng gặp qua người thanh niên nào có thể đánh ngang tay với mình. Ngay từ ban đầu, cờ của ông đã bị áp chế gắt gao.

Mỗi một bước đi của Tiêu Dương, nhìn thì như đơn giản nhưng lại ẩn chứa sát cơ bên trong.

Dần dần, Trương Trình Quốc chỉ có thể bị động phòng ngự, tùy ý cho Tiêu Dương tấn công.

- Tùy tiện đến tìm mà không nói trước. Nhưng Trương đại sứ vẫn rất bình tĩnh. Tiêu Dương bội phục.

- Mặc dù đại sứ quán không phải thâm cung cấm địa, nhưng thư phòng của tôi là nơi quan trọng nhất, thủ vệ rất sâm nghiêm. Không nghĩ đến vẫn không làm khó được đội trưởng Lăng Thiên. Bội phục!

Sau khi biết thân phận của Tiêu Dương, sự ngạc nhiên đã tan đi không ít, bình tĩnh bỏ tài liệu trong tay xuống, Trương Trình Quốc bước đến ngồi xuống trước mặt Tiêu Dương, nói:

Tiểu đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên của Thiên Tử Các.

Trương Trình Quốc ngẩn ra, tối hôm qua ông đã nghe cái tên này.

Tiêu Dương.

- Kỳ nghệ của Trương đại sứ cao thâm, sao có thể không bằng Tiêu Dương tôi chứ?

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Chỉ là Trương đại sứ quá cẩn thận, nên bị tôi lợi dụng, chiếm lĩnh tiên cơ mà thôi.

Trương Trình Quốc đứng lên:

- Tiêu Dương, có lẽ ý đồ hôm nay cậu đến đây là nằm trong ván cờ này.

Hai người trong lòng đều biết rõ ràng.

- Ván cờ nói rõ thế cục của ngày hôm nay. Ngoại trừ điều này, tôi còn muốn nói thêm... Tiêu Dương nhìn thẳng vào Trương Trình Quốc:

- Sự kiện quốc họa nhìn thì giống như không có liên quan đến hạng mục hợp tác quan trọng mà Trương đại sứ đang phụ trách. Nhưng trên thực tế lại liên quan rất nhiều. Có người muốn lợi dụng sự kiện quốc họa để làm ra một hành động lớn.

- Cậu có chứng cứ gì không?

Trương Trình Quốc hỏi một câu.

- Bây giờ không có, nhưng tôi tin rằng, trong vòng hai ngày nhất định có thể tìm ra. Nhưng có một số việc, nếu như có thể mượn được lực lượng của Trương đại sứ, tôi nghĩ nó sẽ hoàn thành dễ dàng hơn.

Tiêu Dương nhìn Trương Trình Quốc, nói từng chữ một:

- Về phần Dịch Hưng Ngôn, tôi có tám phần nắm chắc nói thẳng một câu, ông ta đang lấy quyền mưu tư.

Trương Trình Quốc chấn động.

Suy nghĩ một lát, Trương Trình Quốc nhìn Tiêu Dương, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đây cũng chỉ là suy đoán của cậu. Nếu cậu có chứng cứ...

Tiêu Dương cau mày. Nếu không được Trương Trình Quốc giúp đỡ, độ khó sẽ tăng lên không ít.

Trâm ngâm một hồi, bên ngoài truyên đến tiếng bước chân thật nhẹ.

Trong lúc Tiêu Dương đang định rời khỏi, một thanh âm quen thuộc vang lên.

- Ba, con có thể vào không?

Nghe xong, Tiêu Dương sửng sốt, gần như bật thốt:

- Trương Thiên Bảo?

- Cậu quen Trương Thiên Bảo?

Trương Trình Quốc cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Dương, sau đó lên tiếng gọi Trương Thiên Bảo vào.

Trương Thiên Bảo đẩy cửa bước vào:

- Ba, con muốn thương lượng với ba một việc. Hả, Tiêu Dương?

Trương Thiên Bảo kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Thiên Bảo huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Ngừng một chút, Tiêu Dương lại nói:

- Nhưng tôi đang có việc gấp cần xử lý, tạm thời không thể nói chuyện với Thiên Bảo huynh được. Xin lỗi.

Tiêu Dương xoay người chắp tay nói với Trương Trình Quốc:

- Trương đại sứ, làm phiền rồi.

Nói xong, trong lúc Tiêu Dương chuẩn bị rời đi, Trương Thiên Bảo đã vội lên tiếng:

- Chờ một chút.

Trương Thiên Bảo bước lại, nói:

- Tiêu Dương, xin dừng bước. Anh là vì sự kiện trúng độc quốc họa mà đến đây? Đúng lúc tôi cũng đang định thương lượng với ba tôi chuyện này. Trương Thiên Bảo trịnh trọng nhìn Trương Trình Quốc, nói:

- Ba, có chuyện hôm qua con không kịp nói. Kỳ thật lần này con đến đây, ngoại trừ để Hinh nhi có thể được thăm cha, còn có một việc quan trọng. Con ở đảo quốc nhận được tin tức, không ít sát thủ Hắc Phong đã từ đảo quốc đến Hà Lan. Khi đó con không biết là nguyên nhân gì, cho đến tối hôm qua mới biết được, thì ra là có liên quan đến sự kiện trúng độc quốc họa. Sự kiện này đã không còn là lợi ích của Sơn Hà Thư Họa nữa, mà đã sớm liên quan đến không ít các thế lực khác. Con cho rằng, mục đích cuối cùng của bọn họ chính là nhắm vào kế hoạch Chanh Hồng.

- Con biết, ba không muốn bao biện làm thay, khiến cho Dịch Hưng Ngôn khó chịu. Nhưng về công, sự việc trọng đại. Ba muốn đảm bảo kế hoạch Chanh Hồng được thuận lợi hoàn thành, vậy thì không thể bỏ mặc sự kiện quốc họa được. Về tư...

Trương Thiên Bảo nói tiếp:

- Trương gia chúng ta nợ Tiêu Dương một mạng.
Bình Luận (0)
Comment