Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1242 - Chương 1249: Thiên Thính Chỗ Nào Cũng Có, Cừu Ưng Không Chỗ Nào Là Không Có

Chương 1249: Thiên Thính chỗ nào cũng có, Cừu Ưng không chỗ nào là không có Chương 1249: Thiên Thính chỗ nào cũng có, Cừu Ưng không chỗ nào là không cóChương 1249: Thiên Thính chỗ nào cũng có, Cừu Ưng không chỗ nào là không có

Ở Thần Linh cảnh địa, sau khi biết được sự tồn tại và dã tâm của Ma Môn, trong lòng Tiêu Dương chỉ có một mục tiêu, suất lĩnh Kiếm tông tiêu diệt Ma Môn.

Kiếp nạn của Kiếm Tôn nhất mạch năm đó, đầu sỏ nhất chính là Ma Môn.

Hắn đã trở về địa cầu được mấy ngày, Thần Ma ở Thần Linh cảnh địa hẳn đã bắt đầu bộc phát cuộc đại chiến.

Tiêu Dương vẫn còn thời gian để chuẩn bị.

Bảo vệ địa cầu không bị đánh bại.

Đương nhiên, đây đều là mục tiêu cuối cùng. Còn cấp bách nhất chính là bắt được thế lực của Ma Môn ở địa cầu, từ đó phản kích.

Sự kiện trúng độc quốc họa là một tai nạn nhưng cũng ẩn chứa một cơ hội.

Nhất là hiện tại Tiêu Dương đã xác định, bên trong chuyện này có bóng dáng của Ma Môn.

Đêm Amsterdam, dưới ánh đèn rực rỡ.

Mặc dù nhìn bề ngoài sóng êm biển lặng, nhưng người bảo vệ Trương Trình Quốc đều không dám chậm trễ. Hai chiếc xe đi trước mở đường. Trương Trình Quốc đi phía sau, ngồi chung với ông là Lâm Tiểu Thảo và Mục Dung Hoa.

- Tiếp tục tìm kiếm.

Trương Trình Quốc đã đáp ứng lời mời của thị trưởng Frank Kya đến đàm phán kế hoạch Chanh Hồng.

Có những tin tức nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dương.

- Hoa Hoa.

Ngồi bên trong một phân đà của Thiên Thính, tin tức như mọc cánh truyền vào trong đầu Tiêu Dương.

- Hoa Hoa, thư giãn đi, đừng khẩn trương. Hết thảy đã có tôi.

- Tìm kiếm.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Thiên Thính làm việc cho tông chủ Kiếm tông. Trên dưới tất cả mọi người trong Thiên Thính đều dốc hết sức mình tìm kiếm manh mối lớn nhỏ. Mỗi một lần nghe được một tin tức mang tính đột phá truyền đến, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi chấn động.

Bên trong đại sứ quán, một chiếc xe từ từ xuất phát.

Trong mắt Trương Trình Quốc, hai người trẻ tuổi đang liếc mắt đưa tình với nhau, hiển nhiên cũng không có ý ngăn cản, chỉ mỉm cười lắc đầu. Thế giới của người trẻ tuổi, ông không thể hiểu được.

Tiêu Dương bận túi bụi. Mặc dù có Đường Chánh Bình bên cạnh hỗ trợ, nhưng để chỉnh sửa lại tư liệu, làm rõ chân tướng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

- Chính là khách sạn này.

- Hoa Hoa, cười lên đi chứ? Cười mới đẹp.

Suốt cả đoạn đường, Mục Dung Hoa cảm giác lỗ tai mình sắp đóng kén. Nếu không phải chính giữa còn có Trương Trình Quốc, sợ rằng Mục Dung Hoa đã nhịn không được mà bóp chết cái tên không biết thẹn này.

Viên đạn xẹt qua, văng trúng vách tường, phát ra một tia lửa. - Cẩn thận súng bắn tỉa.

Mục Dung Hoa quát lớn với Lâm Tiểu Thảo.

- Trương đại sứ, đi hướng này.

Mục Dung Hoa cũng không có nhiều do dự. Bởi vì không biết đối phương đang ở chỗ nào, càng không biết số lượng. Trương Trình Quốc ở lại càng lâu sẽ càng nguy hiểm.

Lâm Tiểu Thảo bước xuống đầu tiên, cười nói:

Lâm Tiểu Thảo cảnh giác nhìn xung quanh. Trong đám người hoảng loạn, một ánh dao sắc bén đang trực chỉ Trương Trình Quốc.

Mục Dung Hoa nói một câu, sau đó hộ tống Trương Trình Quốc chạy về xe.

- Mọi người cẩn thận.

Trương Trình Quốc bước xuống xe. Lâm Tiểu Thảo và Mục Dung Hoa mỗi người một bên theo sát. Khi đoàn người sắp bước vào khách sạn, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng hô lớn.

- Cô đưa ông ấy ra xe đi, để tôi ở đây bọc hậu.

Lâm Tiểu Thảo rống lại:

- Nhanh.

Nói xong, Mục Dung Hoa là người phản ứng đầu tiên, thân ảnh nhào đến, đẩy Trương Trình Quốc sang một bên.

- Mau đưa đại sứ ra xe.

Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn.

Mặc dù không có tiếng súng, nhưng tất cả những người chung quanh đều nhìn thấy cảnh tượng này, liền kinh hô chạy đi.

- Muốn chết.

Lâm Tiểu Thảo quát lớn, vọt lên, đuổi kịp tên sát thủ.

Một chiếc xe chạy đến.

- Tiểu Thảo, lên xe đi.

Lý Bái Thiên hô to với Lâm Tiểu Thảo.

Chiếc xe quay vê đường cũ.

Bên trong xe, Trương Trình Quốc vẫn bình tĩnh, hỏi:

- Có ai bị thương không?

Mục Dung Hoa quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, lập tức lắc đầu:

Lâm Tiểu Thảo ném ra một đạo phù chú, đả thương một sát thủ.

- Cô ra ngoài làm gì? Mau quay trở lại xe. Đàn bà trộn lẫn vào chuyện đàn ông đánh nhau làm chỉ không biết?

Lâm Tiểu Thảo ném ra một nắm đậu, trong khoảnh khắc tại chỗ xuất hiện không ít bóng người. Mặc dù thực lực không mạnh, nhưng vẫn thành công ngăn cản sát thủ vọt lên. Nhìn thấy Mục Dung Hoa đẩy cửa bước ra ngoài, Lâm Tiểu Thảo nhất thời tức giận:

- Vung đậu thành binh. Mục Dung Hoa nói xong, bên ngoài đã triển khai chiến đấu kịch liệt.

- Trương đại sứ, xe có lớp kính chống đạn. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngàn vạn lần ngài không được bước ra ngoài. Tôi đã báo cảnh sát, thỉnh cầu tổ Úc Kim trợ giúp.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Mục Dung Hoa cả kinh.

- Xe hình như nổ lốp rồi.

Tài xế trả lời xong, Mục Dung Hoa nhất thời cảnh giác.

Lúc này, từng đạo bóng đen lại đến, trong tay câm dao nhọn có độc, nhanh chóng lao về phía chiếc xe.

Sát khí ngập trời.

Mục Dung Hoa ngàn lần không biết được sát thủ lần này lại cuồng bạo như thế.

Trực tiếp ám sát trên đường lớn.

Không suy nghĩ nhiều, Mục Dung Hoa trầm giọng nói:

Xe chạy được một đoạn, tại một chỗ vắng vẻ, một tiếng bịch trâm đục vang lên, chiếc xe lung lay một chút rồi ngừng lại.

Bịch.

Trương Trình Quốc gật đầu.

- Trương đại sứ, chuyện đêm nay tuyệt đối là ám sát có chủ ý. Mỗi lân ngài chuẩn bị đàm phán kế hoạch Chanh Hồng với thị trưởng Frank Kya thì lại bị ám sát. Nhưng những lần đó bọn họ đều không xuống tay. Nhưng bây giờ, tốt nhất là ngài không nên rời khỏi đại sứ quán và nên đưa ra kháng nghị với Frank Kya.

Ánh mắt Mục Dung Hoa hiện lên sự ngưng trọng.

- Tất cả mọi người đều an toàn. Nhưng...

Nhưng sát thủ Hắc Phong vượt quá năm mươi người. Người nào cũng ôm tâm tư liều chết cũng phải giết cho bằng được Trương Trình Quốc. Nhất thời muốn bọn chúng thối lui cũng không dễ dàng gì.

Mục Dung Hoa đương nhiên sẽ không vì một câu nói của Lâm Tiểu Thảo mà quay lại. Cô liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo, cắn môi một cái, chủy thủ xuất hiện trong tay, nhanh chóng vọt về phía đám sát thủ.

- Mẹ kiếp.

Lâm Tiểu Thảo chửi thề một câu, nhanh chóng vọt lên.

Huynh đệ Lý Bái Thiên cũng ra sức chiến đấu với đám sát thủ Hắc Phong.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã có mấy cảnh vệ ngã xuống vũng máu, căn bản khó có thể ngăn cản được tập kích của sát thủ Hắc Phong.

Vù vù vù.

Trong lúc Lâm Tiểu Thảo đang cảm thấy áp lực thật lớn, đột nhiên trong đêm tối xuất hiện một đám người mặc đồ đen, như chim ưng hàng lâm.

- Ôi mẹ kiếp, đến rồi.

Lâm Tiểu Thảo chấn động:

- Hoa Hoa, cô hãy nghĩ biện pháp đưa Trương đại sứ rời khỏi chỗ này. Ở đây cứ giao cho huynh đệ chúng tôi. - Bớt nói đi. Muốn đi phải cùng nhau đi. Mục Dung Hoa tôi sẽ không bỏ rơi chiến hữu.

Từng mũi kiếm sắc bén đột nhiên rút ra khỏi vỏ, phá vỡ đêm tối.

Trường kiếm trực chỉ sát thủ Hắc Phong.

Trong khoảnh khắc, từng tên sát thủ Hắc Phong bất ngờ bị mũi kiếm đâm trúng.

Cảnh tượng này khiến Mục Dung Hoa sửng sốt.

Lâm Tiểu Thảo định nhãn nhìn lại đám hắc y nhân dùng kiếm. Trên ống tay áo của bọn họ có thêu hình một con chim ưng.

- Cừu Ưng.

Lâm Tiểu Thảo nhất thời kinh hỉ, mừng rỡ như điên:

- Là người một nhà, người một nhà. Hoa Hoa, đúng là đánh chó mù đường.

Lâm Tiểu Thảo cũng biết sự tồn tại của Cừu Ưng.

Kế tiếp là giết chóc thiên về một bên.

Bệnh viện hoàng gia, mặc dù đã được đặc công canh gác, nhưng đối với đám sát thủ có kinh nghiệm phong phú, phòng ngự này chẳng là gì cả.

Một người mặc áo blouse trắng đang bước về phía phòng bệnh nặng.

Trong tay áo của y có giấu dao nhọn.

Từng bước một đến gân.

Đột nhiên, cửa một gian phòng mở ra, một người cũng mặc áo blouse che mặt bước ra ngoài, nhìn người kia cười nói:

- Rốt cuộc thì anh cũng đã đến.

Nghe xong, ánh mắt người kia nheo lại, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh:

- Tôi không rõ ý của anh.

- Ồ, không có sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, Cừu Ưng không chỗ nào là không có.

Nghe xong, sắc mặt người kia liền biến đổi.

Đao nhọn xuất ra.

Bịch bịch bịch.

Bên trong hành lang, cường giả Cừu Ưng dùng tốc độ nhanh nhất bắt được người kia.

Trong phòng bệnh lại nhanh chóng xuất hiện mấy người.

- Làm không tệ. Đây là người thứ mười hai rồi. Xem ra Hắc Phong thật sự không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

- Mau đưa người này về phân đà giao cho tông chủ thẩm vấn. Những người còn lại chờ con cá tiếp theo.

Bên trong màn đêm, gió đã nổi lên.

Từng tổ sát thủ Hắc Phong thực hiện nhiệm vụ của mình.

Nhưng đẳng sau bọn họ lại có một ánh mắt của Thiên Thính nhìn chằm chằm vào.

Thiên Thính chỗ nào cũng có. Cừu Ưng không chỗ nào là không có.

Một đêm này, tất cả hành động của Hắc Phong đều thất bại. Từ lúc tin tức đầu tiên truyên về, chân tướng dần dần nổi lên mặt nước.

Bên trong phân đà Thiên Thính, dưới ánh đèn, Tiêu Dương đứng dậy, cầm trong tay tư liệu của một người.

- Là ông ta?

Trong tay Tiêu Dương chính là tấm ảnh của Âu La.

- Âu Mặc Minh, Ma Môn, còn có tổ chức Hắc Phong, ba người này rốt cuộc có quan hệ gì?

Tiêu Dương lẩm bẩm:

- Mục tiêu quan trọng tiếp theo chính là ông ta. Bắt đầu từ bây giờ, lấy ông ta làm trung tâm, điều tra bất cứ người nào mà ông ta có tiếp xúc.

Tiêu Dương cảm giác hắn đã bước gần đến chân tướng.

Lại một ngày trôi qua.

Vẫn còn đủ thời gian.

Lần này, Tiêu Dương cảm nhận được đầy đủ thực lực của Thiên Thính và Cừu Ưng.

Mấy năm qua, mục tiêu chung của bọn họ là chấn hưng lại Kiếm Tông. Bất cứ đệ tử nào cũng dùng phương thức của mình mà cố gắng, không lúc nào buông lỏng.

- Sát thủ Hắc Phong rất tàn nhẫn. Đã có không ít người nhà của người bị trúng độc bị ám sát, nhưng cũng may là có Cừu Ưng bảo vệ cho bọn họ.

Đường Chánh Bình nói:

- Nhưng, tông chủ, dường như ở đây có một tin tức rất thú vị.

- Ồ?

Tiêu Dương đưa tay tiếp nhận tư liệu của Đường Chánh Bình.

Tiêu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt chấn động, lập tức ngồi thẳng dậy, nhanh chóng lấy ra những tài liệu trước đó.

Sắp xếp lại một lần.

Suốt một đêm, khi ánh mặt trời chuẩn bị xuất hiện, Tiêu Dương ngẩng đầu, hai mắt phát sáng.

- Tôi nghĩ chân tướng đã có thể được công bố rồi.
Bình Luận (0)
Comment