Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1243 - Chương 1250: Nhược Điểm

Chương 1250: Nhược điểm Chương 1250: Nhược điểmChương 1250: Nhược điểm

Sáng sớm, ánh sáng chiếu rọi cả bầu trời Amsterdam.

Tất cả các tờ báo tất nhiên đều không thiếu tin tức trúng độc quốc họa Viêm Hoàng.

"Tính mạng của năm mươi sáu người vẫn còn chưa rõ. Khi nào đầu sỏ trong chuyện này mới bị pháp luật trừng trị?" Một tiêu đề thật to nằm ngay trên tờ báo.

"Ngày đầu tiên trong ba ngày đã trôi qua, Quân Thiết Anh đã chuẩn bị dùng tư thế nào để đối mặt với tình huống sắp đến?”

Trong lúc tin tức ùn ùn kéo đến, sáng sớm Quân Thiết Anh và Lam Hân Linh đã mang tiểu thần long rời khỏi khách sạn quốc tế. Một số người có dụng ý theo dõi đằng sau đều không khỏi ngạc nhiên khi Quân Thiết Anh lại chẳng có hành động nào. Cả ngày chỉ biết mang trẻ con đi chơi. Đây có thể nói là hành động dị thường nhất.

Nhất thời, thanh âm nghi vấn lại xuất hiện. Không ít tờ báo khiển trách Quân Thiết Anh lừa gạt dân chúng. Tất cả đều tuyên bố chờ ba ngày sau Quân Thiết Anh sẽ lấy gì mà giao cho họ.

Vạn chúng tập trung.

Giữa trưa, đám người Quân Thiết Anh lại ra ngoài chơi.

Quân Thiết Anh nói:

Tiểu Hàm cắn môi, ánh mắt không che giấu được sự lo lắng.

- Chúng ta thật sự không cần làm gì sao? Ngày mai...

- Nhưng...

- Chị Anh.

- Nhiệm vụ của chúng ta là đến nơi nào đó để chơi. Bọn họ không thích cũng bắt bọn họ phải thích.

- Tìm một nhà hàng Viêm Hoàng để dùng cơm đi.

- Tiểu Hàm, em yên tâm đi. Chị Anh có người tương trợ, chuyện này không cần chị Anh suy nghĩ nữa.

Tiểu Hàm cả ngày không yên, nhịn không được liền hỏi:

Lam Hân Linh đề nghị.

- Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát.

Tiểu thần long bước đi đằng trước, bày ra bộ dạng lão đại trong xã hội đen. Nhưng nói như thế nào cũng là lão đại xã hội đen béo phì.

- Ngày mai, hết thảy mọi manh mối sẽ xuất hiện.

Đại sứ quán Viêm Hoàng.

Lam Hân Linh mỉm cười, ánh mắt vô tình cố ý liếc nhìn một số người đang chụp ảnh đằng xa, khóe miệng giương lên:

- Đi đi, đại ca đói rồi.

Trương Thiên Bảo nói:

Bên trong phòng, cha con Trương Trình Quốc đang thảo luận với nhau.

- Chỉ mong người của chúng ta đừng vì tiền làm mờ mắt mà không tiếc hy sinh lợi ích quốc gia. Đây chính là tội phản quốc.

Ít nhất bây giờ Mục Dung Hoa không có ý định đánh Lâm Tiểu Thảo nữa.

- Không biết Tiêu Dương đã điều tra như thế nào rồi?

Cửa thư phòng đóng chặt. Lâm Tiểu Thảo và Mục Dung Hoa phụ trách canh gác hai bên. Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo thỉnh thoảng đảo qua người Mục Dung Hoa. Khi Mục Dung Hoa nhìn y, y liền mỉm cười khiến cô phải trừng mắt một cái rồi quay đầu đi chỗ khác.

Bên trong biệt thự, một số người đang khiêng rương hòm đi vào, trong đó một người thầm lên tiếng.

Khi Tiêu Dương xuất hiện bên cạnh một biệt thự yên tĩnh, giương mắt nhìn thoáng một cái, thân ảnh liên biến mất.

Gió nhẹ thổi qua, trời chuyển về chiều.

Việc Trương Trình Quốc bị ám sát ngày hôm qua đã làm cho ấn tượng của Mục Dung Hoa đối với Lâm Tiểu Thảo thay đổi. Cái tên gia hỏa này ăn nói bậy bạ nhưng không phải cái nào cũng sai.

- Đúng rồi, thị trưởng Frank Kya đã gửi thư xin lỗi, hy vọng có thể định thời gian kế tiếp để bàn về kế hoạch Chanh Hồng.

- Hết thảy chờ ngày mai có kết quả rồi sẽ báo sau.

Trương Trình Quốc khoát tay:

- Ba, đúng như Tiêu Dương đã sở liệu, Dịch Hưng Ngôn thật sự có vấn đề.

Trương Trình Quốc gật đầu, lập tức thở dài:

- Làm không tệ.

- Con đã điều tra, trong tài khoản của Dịch Hưng Ngôn đã từng có số tiền hai ngàn vạn chuyển vào. Nhưng chỉ ở trong tài khoản thời gian rất ngắn rồi lại chuyển đi. Mặc dù là đệ tử Dịch gia ở thủ đô, nhưng cũng không phải đệ tử trung tâm. Hai ngàn vạn, cả đời ông ta cũng không kiếm được số tiền này. Hơn nữa, hành vi của Dịch Hưng Ngôn hai ngày qua rất bình thường, nhưng chính vì quá bình thường nên mới thấy nó bất thường. Ông ta nhận lệnh đến Amsterdam, cho dù ông ta muốn Sơn Hà Thư Họa gánh tội thay, cũng không thể cái gì cũng không làm. Con có cảm giác, càng sóng êm biển lặng, càng chứng tỏ ông ta đang trù tính kế hoạch gì đấy. Nhưng người này rất cẩn thận, con khó mà điều tra ra thêm tin tức gì.

- Âu La đại nhân thật kỳ quái. Vì sao lại mua nhiều món đồ chơi trẻ con như vậy?

- Anh muốn chết hả? Dám nghi ngờ Âu La đại nhân.

- Anh đi theo Âu La đại nhân, không biết Âu La đại nhân quan tâm chuyện gì nhất trên đời sao? Trên đời này, người mà Âu La đại nhân quan tâm nhất chính là vợ và con trai của ông ấy. Sát thủ Hắc Phong chúng ta đều biết, bên cạnh vợ và con trai của Âu La đại nhân có không ít cường giả đi theo bảo vệ. Nghe nói, có một lần có người không có mắt đùa giỡn với vợ của Âu La đại nhân. Sau đó liền bị chặt thành tám khúc, cả nhà bị giết sạch.

- Thân tình chính là nhược điểm lớn nhất của Âu La đại nhân.

- Điều này nói rõ, Âu La còn chưa mất hết tính người.

Ẩn trong bóng tối, Tiêu Dương biết được thông tin Âu La coi trọng người thân từ tư liệu của Thiên Thính thu thập. Tiêu Dương xem ra, đây có lẽ là chỗ sáng nhất trên người người này. Nhưng cũng chính là nhược điểm lớn nhất.

Trong sự kiện này, người mấu chốt nhất chính là Âu La. Muốn có được đột phá cuối cùng, phải xuống tay từ trên người ông ta.

Thân ảnh Tiêu Dương như quỷ mị tiến vào bên trong.

- Là Ma thì có.

Tiêu Dương cười lạnh:

- Thần?

- Sức mạnh của ta là do thần ban ơn.

Âu La cảm giác có một con sóng đang đập vào người mình, thân hình run rẩy đứng dậy, môi run run:

- Không thể nào, không thể nào.

Âu La giật mình, đứng thẳng người lên, chăm chú nhìn Tiêu Dương, ánh mắt hiện lên sự chấn kinh:

- Là cậu? Tiêu Dương?

Tiêu Dương mỉm cười:

- Khó có được việc Âu La tiên sinh nhớ kỹ tôi đến như vậy.

Một đạo tàn ảnh vọt đến, sức mạnh bàng bạc đột nhiên bộc phát, oanh kích Tiêu Dương.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Dương đánh ra một quyền. Oành một tiếng, thân ảnh Âu La trực tiếp nện vào vách tường.

Âu La không thể tin được nhìn Tiêu Dương.

Trong cuộc tranh tài thư họa ở Viêm Hoàng, ông ta thu liễm thực lực của mình. Nhưng khi đó, ông ta cảm nhận rõ ràng thực lực Tiêu Dương không bằng ông ta.

Nửa năm trôi qua, thực lực của người này lại có thể đánh bại ông ta ngay chiêu đầu tiên.

Tiêu Dương xuất hiện, bước về phía Âu La.

- Nếu A Nhĩ biết cha của nó là một đao phủ tay nhuốm máu tươi, tất cả các món đồ chơi đều là sau khi cha nó giết người mang về cho nó, không biết nó có còn vui nữa hay không?

- Mang mấy món đồ chơi này về, A Nhĩ nhất định sẽ rất vui.

Sắc mặt Âu La xuất hiện sự ôn nhu khó có được, vuốt ve cái rương trước mắt, mỉm cười nói:

- Qua ngày mai, nhiệm vụ lần này được thuận lợi kết thúc.

Bên trong đại sảnh, sau khi rương được đặt xuống, Âu La khoát tay bảo người lui ra.

Giọng nói giống như sấm sét đánh xuống.

Cả người Âu La chấn động, ánh mắt căm tức nhìn Tiêu Dương:

- Thực lực của tôi không bằng cậu, nhưng Thần không thể để cậu nói xấu được. Viêm Hoàng các người có câu, có thể giết nhưng không thể để nhục.

Âu La cảm nhận được thực lực của mình chênh lệch rất lớn với Tiêu Dương, căn bản không có dũng khí để phản kháng.

- Muốn chết thì đơn giản thôi, nhưng ông không muốn trước khi chết có thể nhìn thấy con trai lần cuối sao?

Tiêu Dương mỉm cười nói với Âu La.

Sắc mặt Âu La biến đổi, nhìn chăm chú Tiêu Dương, rống lên: - A Nhĩ chỉ là một đứa trẻ. Mày đã làm gì con tao?

Tiêu Dương lắc đầu, quay người bước đến bên cạnh tivi, thả một cái đĩa CD vào trong đầu đĩa.

Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện một đứa bé năm tuổi đang khóc.

- A Nhĩ

Âu La chấn động, ánh mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, rốt cuộc thì mày đã làm gì con tao?

- Âu La tiên sinh, mong ông bình tĩnh lại.

Tiêu Dương chỉ vào màn hình:

- Ông sẽ hiểu tại sao tôi lại cho ông xem cái này.

Âu La cố gắng kềm chế lửa giận trong lòng, ánh mắt dán thẳng vào màn hình.

Một người đàn ông xuất hiện bên cạnh A Nhĩ. Âu La liền khẩn trương. Ông nhận ra được người đó không phải là cận vệ ông ta đã an bài bên cạnh A Nhĩ. Người đàn ông rút ra một cây kim, từ từ xuyên qua mạch máu trên tay A Nhĩ, rất nhanh rút máu.

Người đàn ông đó nhỏ máu của A Nhĩ vào trong thức ăn dành cho chó, rồi đưa cho một con chó to ăn.

Trong lúc Âu La đang nghi hoặc, con chó kia đột nhiên co quắp, ngã cái bịch xuống tại chỗ, không nhúc nhích.

Người đàn ông lại đâm ngân châm vào trong người A Nhĩ, khi rút ra, bất ngờ xuất hiện một màu đen.

Một khắc này, sắc mặt Âu La đột nhiên trắng bệch, quay sang nhìn Tiêu Dương, rống lên:

- Nó chỉ là một đứa bé. Nếu mày muốn làm gì thì cứ làm với tao. Rốt cuộc là mày đã hạ độc gì?

Âu La điên cuồng lao đến, nhưng Tiêu Dương chỉ dùng một chiêu để bức ông ta lui xuống.

- A Nhĩ trúng độc không phải là do tôi hạ.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói:

- Bởi vì độc đó chỉ có ông có, tôi không có.

Nói xong, Âu La đột nhiên chấn động, ngây ngốc nhìn Tiêu Dương.

- Diệt... Tiên... phấn.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Tôi nghĩ, Âu La tiên sinh sẽ không cảm thấy xa lạ với nó. Quốc họa Viêm Hoàng bị nhiễm độc chính là chất độc này.

- Mày nói bậy. Không thể nào. Tuyệt đối không có khả năng.

- Đúng vậy. Bởi vì ông biết rõ, chỉ có Thần trong lòng ông mới có loại độc này. Ông không tin vị Thần mà ông kính ngưỡng lại xuống tay với gia đình ông.

Tiêu Dương nói:

- Nhưng tôi nói cho ông biết, Diệt Tiên phấn trên tranh Viêm Hoàng đã được pha loãng một ngàn lần, còn Diệt Tiên phấn trên người con trai ông đã được pha loãng vạn lần. Nó không giây phút nào là không ẩn núp trên người con trai ông. Chỉ cần dùng đến, nó có thể tùy thời phát tác. Thần! Đấy chính là Thân mà ông cúng bái đấy.

Từng chữ một gõ vào trong đầu Âu La. Âu La lắc đầu thật mạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Nhất định là mày đang lừa tao. Nói miệng mà không có bằng chứng gì cả.

- Tôi đã an bài người đưa A Nhĩ đến Amsterdam.

Tiêu Dương lãnh đạm nói:

- Khi ông đối diện với con trai, tin rằng sau khi ông kiểm tra sẽ càng thêm rõ ràng hơn tôi.

Sắc mặt Âu La lại càng thêm tái nhợt, cúi đầu yên lặng rất lâu, sau đó giương mắt nhìn Tiêu Dương: - Cậu hãy nói mục đích của mình đi.
Bình Luận (0)
Comment