Chương 1276: Tiểu quái vật ở đâu ra
Chương 1276: Tiểu quái vật ở đâu raChương 1276: Tiểu quái vật ở đâu ra
Tiêu Dương vô lực giải thích.
Tiểu Thần Long dính máu của hắn nên mới ấp trứng thành công, phá xác đi ra, từ một góc độ nào đó đúng là nó có di truyền của hắn...
Nhưng không nên là vô sỉ chứt
Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Tiêu Tịnh Y, hy vọng tiểu công chúa có thể nói đỡ cho hắn nhưng không ngờ lúc này vẻ mặt Tiêu Tịnh Y thương tiếc nhìn hắn:
- Nuôi con mà chẳng dạy dỗ, ấy là lỗi của chaI
Ngực Tiêu Dương như bị súng quét qua, giờ khắc này cảm thấy như bên tai mình đang vang lên hành khúc tiến quân của nghĩa dũng quân, khói lửa dày đặc, bao phủ khắp nơi, dùng ngực của mình chặn họng súng của kẻ địch...
- Ba ba, nếu không phải ba ba đột nhiên đi đến thì con sớm đã cua được Hồng Hồng rồi.
Vẻ mặt Tiểu Thần Long chờ mong, nghiễm nhiên đã quên rồng cái mà mình vẫn luôn nhớ nhung.
- Không... con không!
- Cô bé vừa nãy?
Nửa giờ sau.
- Hồng Hồng?
Tiểu Thần Long khóc vô cùng đau lòng.
Tiểu Thần Long vẻ mặt than khóc.
Tiểu Thần Long ôm chặt lấy một thân cây trong sân, khóc bù lu bù loa.
Tiêu Dương sửng sốt.
- Khó khăn lắm mới dỗ được cô ấy bằng ba viên kẹo, con... con cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhóc mập này còn biết cả Tây Thi đậu phụ...
Khi Tiêu Dương đưa ra đề nghị rời khỏi thủ đô, đi đến Minh Châu, Dịch Quân Nhi cũng không từ chối. Đối với cô mà nói, nay thủ đô là một nơi thương tâm, rời đi cũng là lựa chọn tốt. Quan trọng hơn là Tiêu Dương nói rồi, hắn muốn điều tra rõ sự thật Dịch gia bị diệt môn, ở lại thủ đô không có khả năng lớn lắm, chỉ có thể rời đi.
- Đúng thế, cô ấy ở cách vách, nhà bán đậu phụ, sau này nhất định sẽ là Tây Thi đậu phụ.
Hai cô gái trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trước mặt. Tiểu Thần Long ôm thân cây, Tiêu Dương túm lấy hai chân nó...
- Con không đi, con không đi đến Minh Châu. Con muốn Hồng Hồng, con muốn ở lại cùng Hồng Hồng...
Bên cạnh Tiêu Tịnh Y và Dịch Quân Nhi đều có một rương hành lý.
Tiêu Tịnh Y không đành lòng, bước lên nói:
- Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Tịnh Y chạy sang nhà cách vách mua mấy miếng đậu phụ thơm ngon lắc vài cái trước mặt Tiểu Thân Long xong, nó liền sung sướng lên đường.
Hai cô gái cùng lắc đầu.
Máy bay chưa cất cánh, Tiểu Thần Long ngồi bên cạnh Tiêu Dương, bọn Tiêu Tịnh Y ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hành khách từ từ lên máy bay, một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh Tiêu Dương.
- Tàn nhẫn quá.
- Con nói gì với cô ta thế?
Người trên chuyến bay này không nhiều.
Tiểu Thần Long đi qua, nói mấy câu bên tai người phụ nữ trung niên, ánh mắt người phụ nữ trung niên lập tức cảnh giác nhìn Tiêu Dương rồi vội vã đứng lên, ngồi ở vị trí phía sau.
Tiểu Thần Long nước mắt lấp lóe, giọng nói ai oán không ngừng, vang vọng khắp bên trên tứ hợp viện.
Dịch Quân Nhi trợn mắt há hốc mồm.
Trên máy bay bay từ thủ đô đến Minh Châu.
- Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt.
Tiêu Dương phân hận mở miệng. Hắn còn không hiểu Tiểu Thần Long sao, tên này là đồ ham ăn, chắc chắn là nhìn trúng đậu phụ nhà người ta rồi!
- Đâu phải nó không nỡ bỏ Tây Thi! Nó không nỡ bỏ đậu phụ ấy!
- Tiêu Dương, chẳng mấy khi nó nhỏ thế đã si tình như vậy, chúng ta chia rẽ uyên ương như vậy, quả thật là...
Tiêu Dương vô cùng tò mò.
Tiểu Thần Long cười đắc ý, ngồi ở vị trí vừa nãy của người phụ nữ trung niên kia.
- Con nói ba ba cực kỳ háo sắc, ngồi bên cạnh phải chú ý một chút.
- Ba ba, tôi làm vậy là để nói chuyện bí mật với ba bal
Tiểu Thần Long vẻ mặt thần bí.
- Nói về Tây Thi?
- Nói về đậu phụ... Á không phải.
Tiểu Thần Long nói.
- Nói vê sự nghiệp.
Tiểu Thần Long sững sờ.
- Nơi đó muốn vào thì phải cầu cơ duyên!
Vẻ mặt Tiêu Dương ngưng trọng, nhìn Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long có chút lo lắng.
- Rất khó sao?
- Con... gia nhập đội bảo vệ Phục Đại?
Tiểu Thần Long vẻ mặt khát khao.
- Con nghe em trai nói đội bảo vệ Phục Đại ở Minh Châu, hơn nữa ba ba còn là đội trưởng bộ bảo vệ, dưới một người trên vạn người! Trấn thủ một phương, uy phong tám hướng!
- Em trai con là...
- Hình như tên là Lâm Tiểu Thảo.
- Hiểu rồi.
Trong lòng Tiêu Dương yên lặng nói thêm một câu, chẳng trách lại hãm như vậy.
- Con muốn tham gia đội bảo vệ Phục Đại!
Cuối cùng Tiểu Thân Long dứt khoát nói.
Tiêu Dương há to miệng.
- Không sao... con nói tiếp đi.
- Làm sao vậy?
Tiểu Thần Long vừa dứt lời, Tiêu Dương không khỏi phụt một tiếng.
- Tại Thần Linh Cảnh Địa, nghe nói xuất hiện một nơi thần bí... Đội bảo vệ Phục Đại!
- Sự nghiệp gì?
Tiêu Dương sững người.
- Ba ba mau nói đi.
- Đó là một thánh địa, ai muốn vào đầu tiên cũng phải cần thánh địa nhận người, mà ai muốn vào đó cũng phải trải qua rất nhiều lần kiểm tra.
Tiêu Dương thở dài.
- Thật sự rất khúc khuỷu, khó khăn nguy hiểm.
Vẻ mặt Tiểu Thần Long chấn động.
- Con nhất định có thể thông qua kiểm tra.
- Nói với ba cũng vô ích, đến Phục Đại rồi con phải đi tìm bộ trưởng đội bảo vệ của chúng tôi, đội trưởng Cao Vạn Đằng.
- Ông ấy hẳn là một cao nhân.
- Đúng thế.
Tiêu Tịnh Y ở bên cạnh, khóe miệng đã không nhịn được co giật kể từ khi hai người bắt đầu nói chuyện, đến cuối cùng suýt nữa thì rút gân...
Ba ba vô lương tâm này, ngay cả con trai mình cũng lừa, thật đáng ghét.
Máy bay xuyên qua đám mây, cuối cùng chậm rãi hạ xuống sân bay Minh Châu.
Để tránh không cho Tiểu Thần Long gây họa khắp nơi, Tiêu Dương trực tiếp ôm nó đi ra ngoài.
- Ba ba, sao con cảm thấy người xung quanh cứ nhìn về phía chúng ta thế.
Tiểu Thần Long vô cùng tò mò.
- Đó là đương nhiên.
Tiêu Dương đắc ý cười.
- Không phải ba khoe khoang đâu, ở Minh Châu này ba là người có danh tiếng hiển hách... ba thật sự lo bọn họ sẽ đến đòi xin chữ ký. Tiểu Thần Long lộ ra ánh mắt sùng bái.
- Chính là hắn!
Trên đại sảnh sân bay đột nhiên có người hô to lên!
- Không sai, tôi nhận ra là hắn! Tên khốn, lại dám ôm nữ thần của chúng ta!
- Khi ở buổi hòa nhạc Chân trời góc biển, tôi ở vị trí hàng đầu, nhìn thấy rõ ràng chính là khuôn mặt này... Tôi không nhịn được muốn đập hắn rồi!
Một đám khuôn mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm về phía bên này.
Tiểu Thần Long khóc không ra nước mắt, yếu ớt nói:
- Ba ba, con có thể tự mình đi trước không?
Tiêu Dương không nói gì mà thở dài một tiếng, sau đó đột ngột hô to:
- Đi nào!
Hắn trực tiếp ôm Tiểu Thần Long chạy ra bên ngoài. Tiêu Tịnh Y và Dịch Quân Nhi đều là người tập võ, thấy tình thế không ổn cũng lao ra theo Tiêu Dương, trong đại sảnh sân bay một trận hỗn loạn...
- Chị xinh đẹp!
Sau khi chạy ra khỏi đại sảnh, Tiểu Thần Long đột nhiên chỉ vê một hướng kêu to.
Quân Thiết Anh đang đợi, ngoài cô ra còn có chị em Lam Hân Linh cùng Bạch Khanh Thành.
- Nhiều chị xinh đẹp quá.
Tiểu Thần Long thì thâm.
- Lên xe trước.
Tiêu Dương sải bước đi qua, nhanh chóng chui vào trong xe.
Vũ Phong Quán.
- Em đã gọi điện thông báo cho Ngư Nhạn, Tiểu Thảo, anh em Lý Bái Thiên, anh em Tế Tế Lạp, bốn người bọn Xích Hỏa rồi...
Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương:
- Anh còn muốn thông báo cho ai nữa không?
Ánh mắt các cô gái đều tập trung lại, Tiêu Dương rùng mình một cái, cảm giác bữa tiệc đón gió tẩy trần này còn giống Hồng Môn Yến hơn...
- Cái này... em gọi cả cô giáo Tô đến đi.
Tiêu Dương lời lẽ nghiêm chính, mặt không đổi sắc nói.
- Dù sao đó cũng là cô giáo của đại tiểu thư em.
Quân Thiết Anh đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại.
Ánh mắt Tiêu Dương dừng lại trên người hai chị em Bạch Khanh Thành và Bạch Tố Tâm...
- Đã lâu không gặp.
Tiêu Dương cười cười, trong đầu bất giác tràn ngập hồi ức khi ở chung cư Thu Tâm... Mặc dù hắn ở đó không lâu nhưng đó là trạm đầu tiên khi hắn đến xã hội hiện đại. Nếu không phải tối đó Bạch Tố Tâm thu nhận hắn thì e là hắn cũng không biết nên thích ứng với thế giới lạ lẫm này như thế nào.
Đôi mắt hai cô gái cũng mơ hồ toát ra vài phần kích động khi gặp lại sau khi xa cách đã lâu, nghe vậy đều khẽ gật đầu.
- Anh giới thiệu cho các em một người.
Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt quét quanh bốn phía, lập tức sững người lại.
- Tên mập đó đâu rồi?
- Mới vừa rồi còn đang ăn nho, bây giờ không biết chạy đi đâu rồi.
Tiêu Tịnh Y vừa xem tỉ vi vừa thuận miệng trả lời.
- Đồ ham ăn đó...
Tiêu Dương không còn gì để nói nữa. Khi Tiểu Thần Long vừa ra đời, ngoài Ngưng Thần Quả ra nó chẳng ăn gì, còn bây giờ chỉ cần thức ăn xuất hiện trong mắt nó thì đều không thoát được vận rủi...
Tiêu Dương không biết Tiểu Thần Long "mất tích" lúc này đã xuất hiện ở cửa trường Phục Đại.
- Chỗ này chính là Thánh Địa của đội bảo vệ Phục Đại à!
Tiểu Thần Long ngước mắt nhìn cửa lớn. Lúc này đang là giờ tan học buổi chiều, ở cửa có rất nhiều sinh viên lui tới, thấy vậy Tiểu Thần Long hoa cả mắt.
- Nhiều chị xinh đẹp quá, chắc chắn có rất nhiều đồ ăn ngon...
Tiểu Thần Long bước nhanh qua, tiện tay chặn một người lại, khuôn mặt mập mạp lộ ra nụ cười đáng yêu.
- Đại ca ca, xin hỏi Cao nhân ở nơi nào?
- Cao nhân?
- Cao Vạn Đẳng...
- Oh Cao Vạn Đằng hả, đi vào trong rẽ phải, đi thẳng rồi rẽ trái, đi qua tòa ký túc nữ sinh, đi thẳng rẽ trái là nhìn thấy một tòa ký túc. Người bạn nhỏ, cậu tìm Cao Vạn Đằng làm gì... Người đâu rồi?
Trong mắt người nọ, Tiểu Thần Long đã biến mất không thấy đâu.
Trong phòng làm việc, Cao Vạn Đằng cảm thấy đau đầu.
Dù bảo vệ của trường nhiêu nhưng chuyện cũng nhiều.
Bọn Tiêu Dương, Lâm Tiểu Thảo có thể nói là nhân vật biểu tượng của đội bảo vệ Phục Đại, nhưng bọn họ thường xuyên có việc không ở trường khiến bộ bảo vệ bị thiếu hụt rất nhiều. Dù tin tức tìm người đã dán ra ngoài mấy ngày rồi nhưng lương trường phê chuẩn quá thấp nên chỉ có lác đác mấy người đến ứng tuyển.
- Có nên xin trường tăng lương không đây?
Cao Vạn Đằng thở dài.
- Mấy năm nay rau tăng giá, nhà tăng giá, ngay cả cắt bao quy đầu cũng tăng giá.
Nhưng Cao Vạn Đằng vừa nghĩ đến bà cô có khuôn mặt Trương Phi của bộ phận tài vụ kia liền thấy hy vọng tăng tiền lương... quá xa vời!
- Xin chào Đội trưởng Cao Vạn Đằng!
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên. Cao Vạn Đằng dựng ngược lông mày.
- Là ai còn không đi vào!
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tiểu Thần Long tươi cười xuất hiện trước mặt Cao Vạn Đằng...
Cao Vạn Đằng ngạc nhiên.
- Cậu nhóc mập mạp, cậu là người nhà của giáo viên nào?
- Tôi đến ứng tuyển làm bảo vệ.
Tiểu Thần Long thu lại nụ cười, cẩn thận mở miệng, vẻ mặt trịnh trọng. Vị trước mặt này là người áp đảo ba ba, người đứng đầu đội bảo vệ Phục Đại đấy!
Cao Vạn Đằng phụt một ngụm trà ra ngoài, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thần Long, lúc sau cười ha hả.
- Cậu nhóc mập mạp thật đáng yêu mà.
Tiểu Thần Long nghỉ hoặc.
- Làm bảo vệ với đáng yêu có liên quan sao?
- Ha ha, cậu thật sự muốn làm bảo vệ sao. Cậu có biết công việc của bảo vệ là gì không?
Cao Vạn Đằng cảm thấy dù sao cũng vô vị nên quyết định trêu cậu nhóc mập mạp trước mặt này.
- Bảo vệ là một bức tường sắt thép bảo vệ trường Phục Đại! Đội bảo vệ Phục Đại chúng ta ai cũng là tinh anh trong tinh anh, cường giả trong cường giả, muốn làm bảo vệ thì đầu tiên phải có một thân thể tâm hồn khỏe mạnh. Cậu nằm xuống chống đẩy hít đất mấy cái cho tôi xem nào?
Vẻ mặt Cao Vạn Đằng tràn ngập ý cười chế nhạo.
- Chống đẩy hít đất?
Tiểu Thần Long sững người.
- Phải làm mấy cái?
- Đương nhiên là có thể làm mấy cái thì làm mấy cái.
Cao Vạn Đằng cười trả lời.
- Oh.
Tiểu Thần Long cũng dứt khoát, người đổ xuống, hai tay chống dưới đất, bắt đầu chống đẩy hít đất...
Ánh mắt Cao Vạn Đằng liếc qua, trong nháy mắt trước mắt tối sầm, co quắp tê liệt ngồi dưới đất.
- Sợ vãi đái rồi... Tiểu quái vật ở đâu ra! Tôi... đau tinh hoàn!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ