Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1270 - Chương 1277: Khanh Thành Nửa Đêm

Chương 1277: Khanh Thành nửa đêm Chương 1277: Khanh Thành nửa đêmChương 1277: Khanh Thành nửa đêm

Trong phòng làm việc yên tĩnh, thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Trán Cao Vạn Đằng đang chảy mồ hôi lạnh, hai chân như nhữn ra, co quắp tê liệt ngồi dưới đất, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phía trước.

Tên nhóc mập mạp chỉ bằng đứa bé ba tuổi, thân thể nhìn vụng về đang phập phồng lên xuống, không dừng lại được.

Cao Vạn Đằng chưa từng gặp thứ quái vật nhỏ như vậy.

Một người trưởng thành không trải qua huấn luyện cũng chưa chắc đã làm được trên mười cái chống đẩy hít đất tiêu chuẩn, mà thằng nhóc mập mạp trước mặt này cũng thật quá ngược đời.

Dường như nếu ông ta không hô dừng lại thì nó cũng không có vẻ gì kiệt sức vậy.

- Dừng!

Cuối cùng Cao Vạn Đằng không nhịn được kêu lên.

- Uh, thể năng không tệ.

- Sờ Cao?

- Vậy tôi thông qua khảo hạch rồi sao?

- Nhưng khảo hạch bảo vệ là kiểm tra tổng hợp, cậu nhảy (sờ) cao xem sao.

- Để nhìn xem cậu có ăn gian không.

Trán Cao Vạn Đằng tối sầm.

Tiểu Thần Long trực tiếp nhảy lên, giương mắt nhìn, tâm mắt chậm rãi dịch chuyển.

Tiểu Thần Long sững người.

Cao Vạn Đằng bò dậy, hai chân vẫn hơi nhữn ra ngôi lại trên ghế, hít thở sâu một cái, để tâm trạng bình ổn lại.

- Ø? Cao nhân, sao ông lại ngồi dưới đất?

Cao Vạn Đằng bình tĩnh gật đầu.

- Oh.

Tiểu Thần Long vô cùng chờ mong cẩn thận hỏi.

Tiểu Thần Long khom người nhảy, đầu lập tức va vào tường trên đỉnh đầu, bịch một tiếng, trân nhà chấn động.

- Phải sờ Cao nhân thế nào?

- Cậu nhảy lên xem có thể chạm đến chỗ nào.

- Cậu qua kiểm tra rồi, nhưng chắc cậu chưa có chứng minh thư đúng không, tôi không yêu cầu cậu bằng cấp nữa.

Cao nhân tôi không chịu nổi.

- Với tuổi của cậu đương nhiên không thể có chứng minh thư.

Lát sau, Cao Vạn Đằng chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tiểu Thần Long ngây thơ cười nói: Tiểu Thần Long bừng tỉnh đại ngộ, cười nói.

Cao Vạn Đằng ngã nhào một cái, cũng bịch một tiếng đập vào mặt bàn.

- Nếu ba cậu là Lý Cương thì chưa biết chừng có thể miễn thử tuyển chọn.

Cao Vạn Đằng lắc đầu, cười chế nhạo.

- Ba ba tôi có thể chứng minh thân phận của tôi.

- Cao nhân, cửa này tôi qua chưa?

Cao Vạn Đằng nói.

- Chính là cái chứng minh thân phận của cậu.

- Thứ đó à.

Khuôn mặt Cao Vạn Đằng co quắp, lát sau khoát tay nói:

- Cái gì thế?

Tiểu Thần Long sững người.

- Chứng minh thư?

- Haiz, ba ba tôi là Tiêu Dương.

Tiểu Thần Long vẻ mặt thất vọng.

- Cái gì?

Cao Vạn Đằng đứng bật dậy, há to miệng.

- Ba ba cậu là Tiêu Dương?

- Đúng thế.

- Tiêu Dương đội trưởng đội bảo vệ chúng ta?

- Đúng thế.

- Tiêu Dương tiến vào đơn vị bí mật quốc gia?

Trong nháy mắt một vật khổng lồ đè ép qua, ôm lấy Tiêu Dương.

- Mỹ naml

Tiêu Dương mỉm cười đứng dậy, mở cửa phòng bao.

- Có thể bọn họ đến rồi.

Lúc này cửa phòng bao kêu lên.

- Rõ ràng em đã thông báo cho họ rồi.

Lâm Tiểu Thảo ở bàn bên cạnh cảm thán, đầy ắp thâm tình mà uống một ngụm rượu.

- Điều này khiến tôi nhớ đến Hoa Hoa ở tận Amsterdam.

- Anh Tiểu Thảo cũng hạnh phúc mà, thoát khỏi đội trai độc thân, hai anh em bọn em mãi không tìm được đối tượng này.

Chu Mạt ca thán.

Lý Bái Thiên vắt hết óc suy nghĩ cũng nói được vài câu văn thơ.

- Nhìn các chị dâu kìa. Quân Thiết Anh hoa nhường nguyệt thẹn. Lăng Ngư Nhạn chim sa cá lặn. Tô Tiểu San xinh đẹp động lòng người. Lam Hân Linh xinh đẹp duyên dáng. Bạch Khanh Thành và Bạch Tố Tâm hai viên ngọc cùng tỏa sáng. Chậc chậc, vì thế mới nói đại ca của chúng ta thật có diễm phúc.

- Hâm mộ, hâm mộ quá.

- Lạ quá, sao bọn Phú Xuyên Long vẫn chưa đến.

Tiêu Dương đột nhiên xoay người mở miệng. Bọn Lâm Tiểu Thảo đều sững người một lát.

- Anh Tiêu có không ít diễm phúc mà.

Không khí vô cùng hòa hợp, trăm hoa đua nở, thi nhau khoe sắc, người ngoài ghen ty.

Vũ Phong Quán, trong buổi liên hoan tiệc rượu.

Cao Vạn Đằng tươi cười đây mặt tiến về phía trước, khom lưng nắm tay Tiểu Thần Long.

- Chúc mừng cậu, cậu được chọn rồi.

- Đúng thế.

- Mỹ nam đã lâu không gặp, anh lại gầy đi rồi đấy, cánh tay còn không to bằng nửa tay tôi.

Nghe thấy câu này của Tế Tế Lạp, Tiêu Dương suýt nữa khóc. Đi tìm khắp Minh Châu xem có ai có thể so sánh với một nửa trọng tải của Tế Tế Lạp!

- Sư phụ.

Phía sau, Lâm Hạ khẽ khom người với Tiêu Dương, vẻ mặt cung kính, đôi mắt mơ hồ hiện ra vài phần cực nóng.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Hạ vẫn luôn nghiên cứu thuật bói toán mà Tiêu Dương để lại cho anh ta. Nghiên cứu càng sâu, Lâm Hạ càng cảm nhận được sự ảo diệu trong đó.

Tiêu Dương mỉm cười vỗ vai Lâm Hạ, ánh mắt dừng lại phía sau người Lâm Hạ, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra.

Bốn thân hình khôi ngô chính là bốn người Xích Hỏa.

Nhưng lúc này phía sau bốn người bọn họ lại đều vác một cây mây.

- Mọi người làm sao thế?

Tiêu Dương hỏi.

- Đội trưởng, xin anh hãy trách phạt bọn eml

Phú Xuyên Long trầm giọng nói. Bốn người cùng khom người với Tiêu Dương.

- Anh Tiêu, bọn họ đang tự trách vì không đi đến Amsterdam.

Lâm Tiểu Thảo bước đến hạ thấp giọng.

Tiêu Dương chợt hiểu, tiến lên vài bước, lắc đầu cười, lấy hết cây mây ở sau lưng bốn người bọn Phú Xuyên Long xuống.

- Anh em tốt, không cần nói nhiều lời, nếu thật sự muốn chịu phạt thì phạt trên bàn rượu!

Bốn người bọn Phú Xuyên Long ngước mắt nhìn Tiêu Dương, mơ hồ có vài phần cảm kích.

Một bàn tay to bằng chiếc quạt lá cọ dừng lại trên vai Tiêu Dương, Tế Tế Lạp tùy tiện cười nói:

- Mỹ nam, hôm nay tôi nhất định phải chuốc say anh.

Trong lòng Tiêu Dương dâng lên cảm giác nguy cơ nồng đậm. Cuồng hoan từ sập tối đến nửa đêm.

Mặc dù Tế Tế Lạp có thân hình cao lớn và khuỷu tay tráng kiện nhưng muốn chuốc say Tiêu Dương cũng không phải chuyện dễ dàng, cuối cùng vẫn là cô ta ngã trước.

Bọn Lâm Tiểu Thảo cũng uống tận hứng.

Đến cuối cùng, người cô độc nhất lại là Tiêu Dương.

Các cô gái lần đầu tiên tập hợp cùng một chỗ, tất cả mọi người đều hiểu rõ, đều biết quan hệ giữa đôi bên và Tiêu Dương, chỉ là không nói thẳng ra. Trong trường hợp này, các cô gái dường như đều tránh không quá thân cận với Tiêu Dương, ngược lại mấy người cô một lời tôi một câu, rất nhanh liền tụm lại, Tiêu Dương không chen miệng vào được.

Cuối cùng hắn dứt khoát cầm chén rượu đến bàn Lâm Tiểu Thảo ở bên cạnh đại sát rượu.

- Không còn sớm nữa rồi, anh đưa mọi người về đi.

Khi mọi người chém giết đến trời đất quay cuồng, người nào người nấy đều lảo đảo sắp ngã, Quân Thiết Anh bước đến nói với Tiêu Dương.

Tiêu Dương gật đầu.

Sau khi lục tục đưa các cô gái về, lúc quay lại Vũ Phong Quán, trong phòng bao đã một mảnh an tĩnh.

Bọn Lâm Tiểu Thảo cũng kết bạn đi về, trong phòng bao chỉ còn lại Quân Thiết Anh cùng chị em Bạch Khanh Thành.

- Chúng ta cũng về thôi.

Tiêu Dương cười nói, cùng ba cô gái quay về chỗ ở mới của họ.

Khi mở cửa đi vào, trong lòng Tiêu Dương bỗng sinh ra cảm giác quen thuộc đã lâu.

Mặc dù chỗ ở ở chung cư Thu Tâm bị nổ rồi nhưng cách bố trí ở đây giống y hệt chung cư Thu Tâm.

- Anh muốn cởi giày đi vào không?

- Đúng thế, em không chê chân anh bẩn.

Bạch Tố Tâm nhoẻn miệng cười. Cảnh này khiến cô nhớ lại lúc lần đầu tiên đưa Tiêu Dương về chung cư Thu Tâm.

Tiêu Dương đau khổ nói:

- Nói như vậy chắc chắn đêm nay anh lại phải ngủ ghế sô pha rồi.

- Đó là điều đương nhiên.

Quân Thiết Anh nói.

- Ở đây giống chung cư Thu Tâm, chỉ có ba phòng.

Tiêu Dương nhìn ba cô gái bằng ánh mắt trông mong.

- Các em ai thu nhận anh?

Ba cô gái khẽ gắt một tiếng, đồng thời xoay người bước về phía phòng mình. Dù Quân Thiết Anh và Tiêu Dương đã tiếp xúc da thịt nhưng trước mặt hai người chị cô cũng xấu hổ.

- Quả nhiên là ba hòa thượng không có nước uống.

Tiêu Dương chấp nhận!

- Chờ một chút! Tiêu Dương hô to, ba cô gái quay đầu nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương có chút ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Ban đêm các em sẽ không tùy tiện đi ra chứ, anh vẫn có thói quen ngủ lõa thể.

Bịch! Bịch! BịchI

Cửa phòng ba người đồng thời đóng chặt.

Vẻ mặt Tiêu Dương đau thương ngóng nhìn ba cửa phòng đóng chặt. Lát sau hắn lắc đầu thở dài, đi vào nhà vệ sinh.

Tiêu Dương cắn một quả táo, ngồi bắt chéo chân mở tỉ vi.

Trong lúc Tiêu Dương đang xem tỉ vi, ba cô gái lục tục đi ra, sau khi tắm xong lại đi về phòng.

Khi Tiêu Dương đang mê mẩn xem một tập phim mẹ chồng nàng dâu thì một mùi thơm quen thuộc phả vào mặt hắn.

Tiêu Dương nghiêng mặt, lúc này Quân Thiết Anh đang mặc một bộ đồ ngủ mềm mại, tay cầm một bộ quần áo, đưa cho Tiêu Dương.

- Đây là đồ ngủ của anh, anh còn không tắm rửa đi ngủ đi.

Tiêu Dương cười đứng dậy, hôn một cái lên mặt Quân Thiết Anh.

- Vẫn là đại tiểu thư tốt với anh, hay là đêm nay...

- Có hai chị ở đây mà.

Mặt Quân Thiết Anh đỏ lên, vội vàng để đồ ngủ xuống.

- Anh ngủ đàng hoàng ở ghế sô pha đi.

Dứt lời, Quân Thiết Anh xoay người đi thẳng trở về phòng.

Khúc nhạc đệm này khiến Tiêu Dương không còn hứng thú xem tỉ vi, trong đầu hiện lên thân hình xinh đẹp quyến rũ của Quân Thiết Anh, không khỏi cảm thấy lửa nóng dâng lên.

Tiêu Dương một tay cầm đồ ngủ, bước nhanh vào nhà vệ sinh, xả nước lạnh, tạm thời kiềm chế chút kích động trong lòng.

Sau khi sảng khoái tắm một cái, Tiêu Dương tắt đèn nằm trên ghế sô pha, mở tỉ vi, vừa xem tỉ vi, mí mắt dần trĩu xuống, bất giác chìm vào giấc ngủ say.

Đêm khuya.

Một cánh cửa bỗng khẽ mở ra.

Bạch Khanh Thành dụi đôi mắt hơi buồn ngủ.

- Chẳng trách lại nghe thấy tiếng, ngay cả ti vi cũng không tắt.

Bạch Khanh Thành lắc đầu đi qua. Đèn ti vi chiếu rọi qua, trên ghế sô pha, một khuôn mặt anh tuấn hơi thở đều đặn đang ngủ say. Do dự một lát, Bạch Khanh Thành khẽ tắt tỉ vi, sau đó quay về phòng, lấy một chiếc chăn mỏng ra, bước đến bên cạnh Tiêu Dương, khẽ đắp cho hắn.

Tiêu Dương tỉnh dậy.

Hắn mở mắt ra, lúc này Bạch Khanh Thành đang ở trước mặt hắn, cúi người đắp chăn.

Tiêu Dương nhìn đêm tối như ban ngày. Một cái chớp mắt này, hắn nhìn thấy rõ cổ áo ngủ của Bạch Khanh Thành nút áo lỏng lẻo, lộ ra một phần đôi gò bồng đảo trắng nõn, khe rãnh mê người đó lập tức châm lửa trong lòng Tiêu Dương. - Đại tỷ.

Tiêu Dương không nhịn được hô khẽ một tiếng, không đợi Bạch Khanh Thành phản ứng, hắn đã vươn tay ra, ôm lấy Bạch Khanh Thành.

Hương thơm ấm áp nằm trong lồng ngực.

Bạch Khanh Thành suýt nữa hô lên kinh hãi. Cô nằm trên người Tiêu Dương, chưa kịp mở miệng thì một luông hơi thở đàn ông nóng bỏng đã tiến đến, chặn lại miệng của cô.

Con ngươi Bạch Khanh Thành đột nhiên mở to gấp mấy lần!

Trong thời khắc này, đầu óc Bạch Khanh Thành như sét đánh nổ tung, rất nhanh lại như băng vạn năm bị tan chảy.

Bạch Khanh Thành rất nhanh liền chìm đắm trong sự tấn công điên cuồng của Tiêu Dương, thân thể hai người không biết từ lúc nào đã điều chuyển lại. Tiêu Dương nằm bên trên Bạch Khanh Thành, trong lúc điên cuồng hôn, hai tay tùy ý làm loạn.

- Không được.

Khi Tiêu Dương chuẩn bị nhẹ nhàng cởi nút áo trước ngực Bạch Khanh Thành, Bạch Khanh Thành như chợt tỉnh mộng vươn tay ra ngăn Tiêu Dương lại, hạ thấp giọng.

- Không được, đây là phòng khách.

Bạch Khanh Thành che miệng lại.

Lúc này Tiêu Dương đã ôm ngang eo cô, cười hắc hắc.

- Đại tỷ, em đang ám chỉ anh vào phòng đúng không!

Dứt lời, không đợi Bạch Khanh Thành mở miệng, Tiêu Dương ôm Bạch Khanh Thành lắc mình đi thẳng.
Bình Luận (0)
Comment