Chương 1278: Bảo vệ trẻ tuổi nhất trong lịch sử
Chương 1278: Bảo vệ trẻ tuổi nhất trong lịch sửChương 1278: Bảo vệ trẻ tuổi nhất trong lịch sử
Bỗng như một đêm gió xuân đến, ngàn vạn hoa lê nở.
Gió xuân đắc ý vó ngựa phi.
Trên chiếc giường mềm mại, Tiêu Trạng Nguyên nhìn tia đỏ sâm trên ga giường, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng . Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say trên giường, đôi môi đỏ mọng, hàng mi xinh xắn, lông mày cong cong, toát ra dung nhan không cân tạo hình cũng đã nghiêng nước nghiêng thành. Thời khắc này, cô gái ấy càng lộ ra sự xấu hổ hiếm thấy. Trước giờ trong mắt Tiêu Dương, Bạch Khanh Thành là một nữ cường nhân không nhường đàn ông.
Cả khu Dương Phổ, có bọn trộm cắp nào nghe thấy tên nữ cảnh sát Bạch Khanh Thành mà không sợ rớt mất ba phần hồn chứ.
Nhất là sau trận thi đấu tinh anh, thực lực của Bạch Khanh Thành tăng lên không ít so với lúc trước.
Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành, đột nhiên phát hiện lông mi run rẩy khẽ một chút, biết cô sắp tỉnh, chợt nảy sinh ý trêu đùa. Hắn híp mắt ngủ, một tay vô tư đặt ở trên bộ ngực sữa cao vút của Bạch Khanh Thành.
Bạch Khanh Thành mở mắt, cúi đầu nhìn, đầu tiên sắc mặt khẽ thay đổi, đầu óc mới nhanh chóng tuôn ra một loạt hình ảnh kiều diễm đêm qua.
Cô không kịp ngăn cản tên vô lại này, bị hắn được voi đòi tiên, cuối cùng...
Mười phút sau, trong phòng Bạch Khanh Thành đã mặc quần áo xong, nhìn ga giường nhăn nhúm, khuôn mặt Bạch Khanh Thành đỏ bừng vì xấu hổ. Không chỉ như vậy, bây giờ cô còn không dám mở cửa phòng. Cô phát hiện bây giờ đã là 9h sáng, chắc chắn Tố Tâm và Thiết Anh đã dậy rồi, cô mặt mũi đâu mà đẩy cửa đi ra ngoài vào lúc này.
- Anh bị oan mà.
Tiêu Dương trực tiếp bi thảm kêu một tiếng, bị đạp xuống giường.
Bạch Khanh Thành hung hăng mà trừng mắt nhìn liếc Tiêu Dương một cái.
Bạch Khanh Thành đỏ mặt, con ngươi liếc qua, lại thấy lúc này Tiêu Dương đang cười trộm, thẹn quá hóa giận nói:
- Anh nói bậy.
- Người xấu.
Tiêu Dương ngồi bên cạnh Bạch Khanh Thành, ôm cái eo nhỏ của cô, nói:
- Anh...
Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng vươn tay, bỏ tay của Tiêu Dương ra nhưng giây tiếp theo tay Tiêu Dương lại lần nữa đặt lên đỉnh.
- Đều tại anh đấy!
- Em... em đâu có thế.
Quả nhiên là anh hùng phụ nữ!
- Em bảo đó là phòng khách.
- Đại tỷ, đêm qua là em ám chỉ anh đấy. Bạch Khanh Thành cấp bách.
- Anh phải ra ngoài nhưng không thể đi ra từ đây, anh... anh leo cửa sổ đi.
- Anh đứng lại!
Bạch Khanh Thành chặn hướng cửa phòng, dáng vẻ mặc kệ tất cả.
- Vậy anh đi ra ngoài đây.
Bạch Khanh Thành quyết tâm.
- Nhưng em không nói có thể vào phòng mà.
- Đại tỷ, em lại ám chỉ sau này anh nên thường xuyên đến tìm em đấy.
Thân thể Tiêu Dương đã đứng ở ngoài cửa sổ, quay đầu cười với Bạch Khanh Thành.
- Nếu anh không leo cửa sổ ra ngoài thì sau này anh không được động vào em nữa.
Tiêu Dương đứng lên.
Tiêu Dương bất đắc dĩ buông tay.
- Đại tỷ, em thế này chẳng phải là bịt tai trộm chuông sao.
- Em mặc kệt
Bạch Khanh Thành càng cấp bách, vội vàng đứng lên kéo Tiêu Dương lại.
- Em mặc kệ, tóm lại là anh không được đi ra từ cửa.
- Đại tỷ, sao anh cảm thấy như đang yêu đương vụng trộm vậy.
Tiêu Dương há to miệng, rất lâu sau mới buồn bã nói.
Một cái gối bị ném qua, Tiêu Dương nhanh như chớp biến mất trước cửa sổ.
Bạch Khanh Thành hít sâu mấy hơi, cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh lại, bước đến trước cửa phòng, khẽ mím môi, mở cửa.
Bụp!
Hai thân ảnh trực tiếp ngã dưới chân Bạch Khanh Thành.
- Hai người...
Bạch Khanh Thành há hốc miệng.
- Bọn em đang tìm đồ.
Bạch Tố Tâm cười cười, lập tức cau mày.
- Thiết Anh, tìm được chưa?
Lúc này, Lâm Tiểu Thảo cũng mặc đồng phục bước xuống từ phòng ký túc, bên cạnh anh ta là Tiểu Vũ. Tiểu Vũ thấy Lâm Tiêu Thảo trực tiếp bước đến trước mặt Tiểu Thần Long gọi "Đại Ca”, không khỏi ngây người.
- Đại Ca! Sao cậu lại ở đây.
- Đại Cai
Cao Vạn Đằng ngậm hờn không thôi, tại sao cha ông ta không đặt cho ông ta cái tên Cao Phú Thanh chứ.
Tiểu Thần Long gật đầu. - Nghe nói tên cậu thật sự là Đại Ca?
- Đại tỷ, ăn sáng nào.
Hai cô gái cùng quay đầu, cười ý vị thâm trường nói với Bạch Khanh Thành.
Mặt Bạch Khanh Thành lập tức đỏ đến tận mang tai.
Trời trong nắng ấm.
Tiêu Dương leo cửa sổ rời khỏi chung cư, sau khi nhận một cuộc điện thoại liền đi thẳng đến trường Phục Đại.
Hơn 9h sáng, ngoài sinh viên đi học và cuộn mình trong phòng ra, không có nhiều giáo viên và sinh viên đi lại trong trường, vì thế cực ít người chú ý đến một màn xảy ra trước cửa văn phòng bộ bảo vệ.
Một nhóc mập mặc đồng phục bảo vệ được đặc chế suốt đêm, uy phong lẫm liệt, đứng trước người Cao Vạn Đằng, nói:
- Cao nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt Thánh Địa Phục Đại!
Khóe miệng Cao Vạn Đằng co giật, đưa một chiếc thẻ đeo ngực cho Tiểu Thần Long.
- Á, chị quên rồi, bỏ đi bỏ đi, không tìm nữa. Chúng ta ăn sáng đi.
- Chị Tố Tâm, chị muốn tìm gì thế?
Hai cô gái bước vê.
- Qua bên kia tìm xem.
- Em vẫn chưa tìm được.
Quân Thiết Anh cúi đầu nhìn sàn nhà.
- Đương nhiên là làm bảo vệ Phục Đại rồi.
Tiểu Thần Long cười.
- Em trai, sau này tôi sẽ che cho cậu.
Lâm Tiểu Thảo vui mừng khôn xiết.
- Đa tạ Đại Ca, đa tạ Đại Ca.
- Tiểu Thảo, anh không sao chứ.
Tiểu Vũ có chút lo lắng nhìn Lâm Tiểu Thảo.
Lúc này, có không ít bảo vệ mặc đồng phục của tòa nhà ký túc bảo vệ lục tục đi xuống, vẻ mặt người nào người nấy kỳ dị đánh giá Tiểu Thần Long.
Lâm Tiểu Thảo thâm cười trộm, đám này còn chưa biết sự lợi hại của Đại Ca, chắc rất nhanh sẽ được nếm đau khổ thôi.
- Nếu mọi người đều đến đủ rồi thì tôi giới thiệu cho mọi người người anh em bảo vệ mới đến của chúng 1a.
Cao Vạn Đằng cao giọng nói.
- Cậu ấy là Đại Ca.
Không ít người phì cười.
- Bộ trưởng Cao, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư. - Bộ trưởng Cao, ngài tìm được nhóc mập này ở đâu thế. Có điều làm bảo vệ thì hơi kém chút.
- Ha ha.
Ánh mắt Tiểu Thần Long thoáng nhìn mọi người, sắc mặt trầm xuống, lập tức chỉ vào mọi người.
- Ai không phục Đại Ca tôi có thể đứng ra đọ sức.
Mọi người càng ôm bụng cười to.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Giây tiếp theo không ai cười được nữa.
Tiểu Thần Long không phải người dễ chọc, trực tiếp phi thân qua, một cước đạp bay mỗi một gã bảo vệ cười to thành tiếng, tựa như xếp La Hán vậy. Cuối cùng Tiểu Thần Long trực tiếp nhảy lên trên nhất, ngồi vắt chéo chân, cười híp mắt nói:
- Có gọi Đại Ca không?
Sau một trận rên rỉ.
- Đại Cai
- Đại Ca bỏ qua cho chúng tôi.
Năm phút sau, gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu bảo vệ nhỏ mới đến này câm như hến.
Nhóc mập này quá ngược đời.
Bảo vệ trẻ tuổi nhất thế giới xuất hiện rồi!
Nhìn Tiểu Thần Long, Cao Vạn Đằng cũng đành bất đắc dĩ. Ông ta đồng ý cho Tiểu Thần Long gia nhập bộ bảo vệ Phục Đại tuyệt đối không phải do bản thân hồ đồ. Tối qua sau khi lừa Tiểu Thần Long rời đi rồi, Cao Vạn Đằng liền lập tức báo cáo cho tâng lớp cấp cao của Phục Đại. Cuối cùng câu trả lời Cao Vạn Đằng nhận được khiến ông ta mở rộng tâm mắt, tâng lớp cấp cao của trường học lại đồng ý để một đứa trẻ ba tuổi làm bảo vệ.
- Thế giới quá điên cuồng, mình không theo kịp tiết tấu rồi.
Cao Vạn Đằng thì thâm.
- Ba bai
Khi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Tiểu Thần Long chăm chú thì Tiểu Thần Long bỗng lao về một hướng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều theo bản năng liếc qua, bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc là người cha quái thai như thế nào mới có đứa con trai quái vật như vậy.
Khi nhìn thấy Tiêu Dương, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cảm thấy quá đột ngột, lập tức trực tiếp bình thường trở lại.
Hóa ra là con trai Tiêu Dương!
Tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Địa vị của Tiêu Dương ở bộ bảo vệ Phục Đại có thể nói là không thể rung chuyển.
Nhớ ngày đó, Tiêu Dương dẫn bộ bảo vệ Phục Đại đi tấn công Bích Lân Đường, cảnh tượng đó khiến vô số bảo vệ nghĩ lại vẫn thấy hưng phấn.
Mà một loạt sự tích của Tiêu Dương càng là niềm kiêu hãnh của bộ bảo vệ Phục Đại. Cha yêu nghiệt như vậy, con trai là tiểu quái vật cũng chẳng có gì lạ.
- Hóa ra là con trai anh Tiêu.
Tiểu Vũ lớn tiếng kích động nói.
- Anh Tiêu đã trở vê!
Bộ bảo vệ truyên ra một trận tiếng hoan hô.
- Ba ba được yêu mến thật đấy.
Tiểu Thần Long hạ thấp thanh âm, nghi hoặc nói.
- Ba ba, sao con cảm thấy đám người này của bộ bảo vệ quá yếu.
Tiêu Dương vẻ mặt thần bí.
- Bởi vì người mạnh luôn rất khiêm tốn.
Tiểu Thần Long chợt hiểu, gật đầu.
- Sau này con cũng khiêm tốn.
Buổi trưa khi tan học, trường Phục Đại như nổ tung rồi!
- Các cậu có biết không, trường chúng ta có bảo vệ mới, là một đứa trẻ ba tuổi đấy.
- Rất hoang đường đúng không, sao trường có thể hồ đồ như vậy.
- Nghe nói đó là con trai riêng của bảo vệ Tiêu Dương, để nó ở Phục Đại chúng ta trên danh nghĩa bảo vệ mà thôi.
- Không biết mẹ đứa bé là ai nhỉ?
- Liệu có tiểu tam không?
Ngọn lửa bát quái nông đậm đang bùng cháy, lan khắp cả trường Phục Đại.
Tòa A ký túc nữ sinh, Tiêu Dương cũng hiếm lắm mới quay về nơi lúc đầu mình trấn thủ. Hắn mang ghế ngồi ở cửa, vắt chéo hai chân, thưởng thức các nữ sinh lui tới. Bên cạnh hắn, Tiểu Thần Long mang một chiếc ghế nhỏ hơn vài cỡ đến, cũng ngồi vắt chéo hai chân, giữ tư thế giống Tiêu Dương kinh người, cũng đang thưởng thức các nữ sinh lui tới, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Tiêu Dương mơ hồ nghe thấy gì mà "trời tối”,/'chị",'ngon" gì đó, không nhịn được tò mò hỏi một tiếng.
- Nhóc mập, con đang nói gì thế?
Tiểu Thần Long như làm ảo thuật lấy ra một túi gai, cười hắc hắc nói:
- Con nghe bọn Tiểu Thảo nói tối ba ba câm một túi lớn đi một vòng, khi đi xuống, bên trong chứa đầy đồ ăn ngon, tôi đang đợi trời tối đây!
Tiêu Dương giương mắt, chỉ thấy Lăng Ngư Nhạn đang cầm sách đi về phía này.
- Tiêu Dương, mẹ em bảo anh tối nay qua ăn cơm.
Lăng Ngư Nhạn nói bằng giọng nói êm ái. Tiêu Dương cười gật đầu nói:
- Cũng lâu lắm rồi anh không được nếm tay nghề của bác gái. Nhóc mập, nghe thấy chưa, tối nay ở đây giao cho con đấy.
- Ba ba cứ yên tâm đi. Tiểu Thần Long vẫy tay.
Lăng Ngư Nhạn cười nói:
- Thằng bé thật đáng yêu.
Khi hai người đang nói chuyện phiếm thì bỗng một đạo kình khí ác liệt phá không mà đến.
Tiêu Dương trực tiếp vươn tay, đón lấy một tờ giấy.
- Gặp lại ở hồ hoa sen.
Chữ viết thanh tú, kiểu chữ tự nhiên hào phóng, ẩn chứa khí thế bức người.
- Là cô ta?
Tiêu Dương ngẩn ra.
- Cô ta tìm mình làm gì?
- Tiêu Dương, nếu anh có việc thì đi xử lý trước đi. Tối nay sau khi tan học, em đợi anh ở cổng trường nhé.
Lăng Ngư Nhạn cười ngọt ngào, chào tạm biệt với Tiểu Thần Long rồi ôm sách bước về phòng ký túc.
- Nhóc mập, đừng có xằng bậy.
Tiêu Dương dặn dò một tiếng, suy nghĩ một chút, rời khỏi phòng bảo vệ, đi thẳng đến hồ hoa sen.