Chương 1279: Nữ Phó Đạm Đài
Chương 1279: Nữ Phó Đạm ĐàiChương 1279: Nữ Phó Đạm Đài
Ánh dương chiếu rọi, nước xanh dập dềnh, tháng năm nóng bức, xung quanh hồ hoa sen truyền đến không khí mát lạnh.
Ở giữa đình nghỉ mát, một chiếc cổ trắng nõn mê người, tóc cài trâm cao quý, mặc phấn y duyên dáng yêu kiêu là một khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ, cả người toát ra hơi thở cổ điển ung dung mà cao quý. Chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười phảng phất như đủ để khuynh đảo chúng sinh, khiến người ta mê muội. Cô ta đứng lặng hồi lâu, đôi con ngươi ngắm nhìn hoa sen, hàng mi khẽ nhíu, khóa lại ưu sầu vô tận.
Nữ thân Phục Đại, Đạm Đài Diệc Dao.
Trong lòng không ít nam nhi Phục Đại, Minh Châu, cô ta có địa vị không thể thay thế. Cô ta không chỉ là nữ thần, hơn nữa còn là nữ cường nhân, một tay sáng lập ra tập đoàn Thanh Phong ngày một phát triển. Tại Minh Châu bây giờ, chỉ có Sơn Hà của Quân Thiết Anh có thể so với Thanh Phong. Nhưng có điểm khác nhau là khí chất của hai người mỗi người một vẻ, đều khiến những người si mê càng ngày càng si mê.
- Phục Đại có nhiều nơi, tại sao nữ thân Đạm Đài lại chỉ thích hồ hoa sen.
Gió nhẹ phất qua, thân ảnh Tiêu Dương lặng lẽ xuất hiện.
Đạm Đài Diệc Dao từ từ quay đầu lại, nhìn Tiêu Dương, sau đó con ngươi dừng lại trên hoa sen mặt trời đang chiếu rọi, giọng nói dịu dàng khẽ vang.
- Hoa của các loài cây cỏ trên cạn dưới nước, đáng để cho người ta yêu thích thì rất nhiêu. Vậy mà Đào Uyên Minh đời Tấn chỉ yêu riêng hoa cúc. Từ họ Lý lập nhà Đường đến nay, người đời lại đua thích mẫu đơn. Riêng tôi lại yêu hoa sen, bởi sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tắm lội trên nước trong mà chẳng nũng nịu, lẳng lơ. Trong rỗng, ngoài thẳng, không dây, không cành, hương ở xa càng thanh khiết, một mực uy nghi thanh sạch, có thể ở xa mà ngắm nhìn chứ chẳng thể cợt nhả đùa bốn.
Đối mặt với một người có thân phận như vậy, dù cô ta là nữ thần thì trong mắt Tiêu Dương cũng vẫn là người thường, thậm chí không bằng người thường.
- Với năng lực của Thương Tông, tôi tin rằng muốn tra được gốc gác của tôi là chuyện không khó. Chắc cô biết rõ tôi chính là hậu nhân của mạch Kiếm Tôn nhưng hôm nay mới mười mấy người đến thì có vẻ quá coi thường Tiêu Dương tôi đấy.
Cô ta đến từ Thương Tông!
Tiêu Dương xoay người, nhìn Đạm Đài Diệc Dao, khẽ cười.
- Có điều câu này nói thì dễ nhưng có bao nhiêu người miệng nam mô bụng một bồ dao găm!
- Oh.
- Hay lắm, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nghe vậy, Đạm Đài Diệc Dao ngẩn ra, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ.
Tiêu Dương mơ hồ biết thân phận đại khái của Đạm Đài Diệc Dao.
Tiêu Dương giương giọng cười, chắp tay nhìn về phía xa xa, ánh mắt dần lạnh lẽo.
- Đạm Đài Diệc Dao, đi thẳng vào vấn đề đi.
- Ý cô là tôi là người nhà?
Một Hộ long thế gia năm đó tham gia vào việc bao vây tiêu diệt mạch Kiếm Tông!
- Chỉ cân anh nguyện ý. - Diệc Dao không hề có ý đối địch với anh. Người xung quanh đúng là do tôi đưa đến nhưng đó đều là tâm phúc của tôi, có thể đảm bảo cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta không bị người ngoài nghe trộm.
Tiêu Dương trêu đùa nói.
- Anh biết Ma Môn sao?
Tiêu Dương hít sâu một hơi, bước đến một góc đình nghỉ mát, ánh mắt nhìn hồ hoa sen chăm chú.
- Sao tôi lại cảm thấy anh có thành kiến với tôi.
Trong phút chốc làm trái tim Tiêu Dương đập nhanh hơn vài phần.
- Tôi hận không thể chính tay đâm đám ma đầu đó.
Con ngươi Đạm Đài Diệc Dao xẹt qua một tia dịu dàng hiếm thấy.
- Không sai, tôi đến từ Thương Tông, mà Thương Tông đã tham gia vào trận bao vây tiêu diệt mạch Kiếm Tôn năm đó, nhưng chính trận chiến đó đã khiến tôi tan cửa nát nhà.
Giờ khắc này Đạm Đài Diệc Dao tháo bỏ lớp ngụy trang cao quý, khóc lóc như một cô gái nhà bên. Lát sau, tâm trạng của cô ta mới dần khôi phục bình tĩnh.
Tiêu Dương ngạc nhiên nhìn Đạm Đài Diệc Dao, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Dù đã cố gắng để bản thân không để ý đến dung nhan tuyệt mỹ của Đạm Đài Diệc Dao, có điều dù định lực của Tiêu Dương không tồi nhưng cũng không nhịn được nữ thần đột nhiên "khiêu khích" một câu.
- Tôi có thành kiến đối với bất cứ người nào trong Ma Môn.
- Tôi không phải Ma Môn! Tôi thậm chí hận chết Ma Môn!
Giọn của Đạm Đài Diệc Dao bỗng sắc nhọn hơn vài phần, hô to với Tiêu Dương, mang theo sự tức giận. Thời khắc này, đôi mắt Đạm Đài Diệc Dao thậm chí còn chảy xuống hai hàng lệ.
- Cô cảm thấy Tiêu Dương tôi sẽ theo Ma Môn sao?
- Cô rất thất vọng đúng không, có lẽ tôi nên phối hợp một chút, để cô lừa dối trước đã.
Tiêu Dương quay đầu lại cười lạnh.
Đạm Đài Diệc Dao cả kinh.
- Năm đó tông chủ Thương Tông là ông nội tôi. Đêm trước khi Kiếm Tông bị diệt, thân sứ của Tam Xích Thần Minh Điện hạ xuống, kể mười tông tội của mạch Kiếm Tôn, đồng thời yêu cầu ông nội tôi dẫn người thảo phạt Kiếm Tông! Mệnh lệnh đến từ Tam Xích Thần Minh Điện, hơn nữa các Hộ long thế gia còn lại cũng lập tức hô ứng, ông nội tôi đều không hay biết gì, không biết đó là do ma đầu tác quái, còn ông ấy đang nối giáo cho giặc.
- Trận chiến trăm năm trước ông nội tôi chết trận, còn có đa số cường giả trung tâm của gia tộc tôi cũng đều suy sụp.
- Tôi cũng từng thống hận Kiếm Tông như anh căm hận Thương Tông! Tưởng là đám ác ma phản bội Thần Minh bọn họ hại chết một nhà tôi, nhưng sau này tôi phát hiện tôi nhầm rồi!
- Trong lúc vô tình tôi biết được một sự thật khiến tôi gần như sụp đổi Hóa ra kẻ thật sự là ma là Thần Minh Điện! Kẻ thật sự phản bội Thần Minh là một mạch khác của Thương Tông, gia tộc Công Tôn theo thế nổi lên sau khi thực lực của mạch Đạm Đài Thương Tông suy yếu sau trận chiến Thương Tông năm đó, nay chiếm cứ đa phần quyền lực của Thương Tông. Bọn chúng đều là người đã nhập ma.
- Sau khi biết sự thật, tôi rất sợ hãi, tìm một lý do rời khỏi Thương Tông. Nhưng tôi không thể cứ thế xa chạy cao bay vì mạch Đạm Đài Thương Tông không thể vì thế mà đoạn tuyệt. Thương Tông càng không thể Vĩnh viễn nằm trong tay ác ma.
- Xui xẻo thường dồn dập đổ đến, may mắn thường không đến lần nữa.
Khuôn mặt Đạm Đài Diệc Dao lộ ra một trận buồn bã.
- Bây giờ tôi chỉ còn một em trai chín tuổi, người thân nhất của tôi nhưng lại bị Thiên Tuyệt Chứng. Tôi đã dùng hết sức mình nhưng vẫn không thể chữa trị cho nó.
Đạm Đài Diệc Dao cắn chặt môi dưới.
Tất cả đến quá đột ngột, lúc này Tiêu Dương có cảm giác lờ mờ không biết gì. Lúc sau, Tiêu Dương cười khổ buông tay nói:
Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao nhìn Tiêu Dương có thêm vài phần cung kính.
- Bẩm chủ nhân, là Thượng Cổ Huyết Khế.
Tiêu Dương ngây dại.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Một chốc này, đồng tử Tiêu Dương không khỏi mở to vài phần. Hắn lại có cảm giác vận mệnh của Đạm Đài Diệc Dao đang quỳ trước mặt hắn dường như chỉ một ý niệm của hắn đã có thể nắm trong tay.
Tiêu Dương lãnh đạm hỏi một câu.
Đạm Đài Diệc Dao từ từ quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Dương, bỗng nhiên hai gối quỳ xuống đất.
Thời khắc này chấn động như đất rung núi chuyển.
- Tôi lấy danh nghĩa của mạch Đạm Đài tôi thê những gì tôi nói vừa nãy nếu có nửa câu sai thì thiên lôi đánh xuống, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không siêu sinh!
Tiếng nói mạnh mẽ hạ xuống.
Đồng tử Tiêu Dương đột nhiên đại chấn, theo bản năng bước lên trước một bước, định đỡ Đạm Đài Diệc Dao dậy.
Khi tay Tiêu Dương chạm vào cánh tay Đạm Đài Diệc Dao, tay của cô ta đột ngột động đậy, rạch một đạo phù chú huyền bí ở lòng bàn tay Tiêu Dương. Bỗng nhiên Đạm Đài Diệc Dao phun ra một ngụm máu, rơi vào chỗ phù chú thần bí trong lòng bàn tay Tiêu Dương, quang mang màu đỏ chợt lóe rồi biến mất, biến vào trong mi tâm của Tiêu Dương.
Tiêu Dương kinh hãi lui ra phía sau mấy bước.
- Cô đã làm gì tôi thế?
- Tôi dựa vào đâu mà tin lời cô nói?
Nhưng điều kiện tiên quyết là tất cả những gì Đạm Đài Diệc Dao nói đều là thật.
Nhiều năm như vậy rồi, nếu mạch Đạm Đài thật sự không nhập ma thì có thể tưởng tượng mạch này của bọn họ sẽ phải chịu bao đau khổ dày vò dưới sự chèn ép của Ma Môn.
Trong đầu Tiêu Dương xuất hiện câu thơ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tắm lội trên nước trong mà chẳng nũng nịu, lắng lơ vừa nấy Đạm Đài Diệc Dao đọc.
Thương Tông nhập ma nhưng mạch Đạm Đài vẫn tuân thủ theo Thần Minh?
Tiêu Dương nhìn bóng lưng của nữ thần Phục Đại này. Hắn không hề ngờ tới sự việc lại tiến triển như vậy. - Rốt cuộc cô đang làm gì thế?
Đây là nữ thần Phục Đại Đạm Đài Diệc Dao mà hắn biết sao?
- Chỉ có ngài mới có thể cứu Thương Tông.
Đạm Đài Diệc Dao nói.
- Tiền nhân mạch Đạm Đài tôi lưu lại di ngôn, đợi chủ nhân Kim Thương xuất hiện thì mới có thể cứu được Thương Tông khỏi nước lửa. Mà chủ nhân ngài chính là chủ nhân Kim Thương.
Tiêu Dương bất đắc dĩ.
- Sao tôi lại thành chủ nhân của cô rồi.
- Vừa nãy chúng ta đã hoàn thành nghi thức của Thượng Cổ Huyết Khế.
Đạm Đài Diệc Dao nghiêm mặt nói.
- Đây là một pháp thuật từ xưa mà tôi vô tình có được. Tại thời viễn cổ, một số cường giả khống chế thủ hạ của mình bằng Huyết Khế. Huyết Khế chia thành nhiều loại, mà loại này của chúng ta...
Đạm Đài Diệc Dao khế mím đôi môi đỏ mọng.
- Là Nữ Phó Huyết Khế.
- Nữ Phó?
Tiêu Dương mở to hai mắt, nhìn Đạm Đài Diệc Dao ở trước mặt, trong lòng không nhịn được sinh ra một suy nghĩ kích động khó hiểu. Hắn vội vận khí khống chế, tâm trạng không nhịn được nhảy ra hai chữ này, quả thật khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh.
- Tôi đặt cược hết lên người ngài, tôi sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh của ngài.
Đạm Đài Diệc Dao ngước mắt nhìn Tiêu Dương.
Tất cả.
Tiêu Dương thừ người một lúc, từ từ mà hoảng thần trở về.
- Cô tin tưởng di ngôn của tiền nhân thế sao? Có thể tôi không thể giúp Thương Tông các cô được.
- Dù tin hay không tôi cũng phải đưa ra lựa chọn đúng không?
Đạm Đài Diệc Dao nhẹ giọng mở miệng.
- Nếu đã lựa chọn tin tưởng thì tôi sẽ bỏ ra tất cả của mình. Hơn nữa...
Đôi mắt Đạm Đài Diệc Dao toát ra sự dịu dàng.
- Tôi tin rằng ngài là chính nhân quân tử, sẽ không giậu đổ bìm leo.
Tôi không phải!
Tôi không phải!
Trong lòng Tiêu Dương không nhịn được điên cuông kêu gào.
Nhưng trong tình huống này, Tiêu Dương chỉ có thể cường gượng.
- Người hiểu tôi chỉ có Đạm Đài.
Khi nói câu này, trong lòng Tiêu Dương đang rỉ máu.
Hắn bội phục dũng khí và sự lựa chọn quyết đoán, thậm chí còn không cho mình một đường lui nào của Đạm Đài Diệc Dao. Đây không phải là điêu người bình thường có thể làm được.
Nhưng Đạm Đài Diệc Dao lại làm việc nghĩa không chùn bước.
Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bị người phụ nữ này làm cảm động một chút.
Do dự một lát, Tiêu Dương thở dài một hơi, thấy Đạm Đài Diệc Dao vẫn đang quỳ trên mặt đất, lắc đầu nói:
- Cô đứng dậy trước đi.
Nếu có sinh viên đến gần hồ hoa sen, thấy nữ thần Phục Đại quỳ trước người hắn thì e là hắn sẽ lại lần nữa trở thành kẻ địch chung của đàn ông, thậm chí sẽ gây nên một cơn bão ở Phục Đại.
Đạm Đài Diệc Dao đứng lên, cười với Tiêu Dương.
- Tôi cảm thấy lựa chọn của tôi nhất định không sai.
- Đạm Đài Diệc Dao, cô đánh cược cả đời mình đấy.
- Có lẽ ngài chính là chân mệnh thiên tử của tôi ấy chứ?
Dưới Huyết Khế, quan hệ của hai người dường như được kéo gần vô hạn, nhất là Đạm Đài Diệc Dao. Khi Đạm Đài Diệc Dao đưa ra lựa chọn, cô đã nghĩ đến tình huống này, cô hoàn toàn gỡ bỏ mặt nạ nữ thần, mỉm cười nhìn Tiêu Dương.
Cho đến giờ phút này, Tiêu Dương vẫn có cảm giác như ở trong mơ.
Đường đường là nữ thần kinh diễm vạn người của Phục Đại lại quỷ dị trở thành nô bộc của hắn.
- Chuyện này...
Tiêu Dương muốn bóp mặt mình nhưng sợ đau, vươn tay ra lại không nỡ đặt trên người Đạm Đài Diệc Dao. Khóe mắt liếc thấy một con kiến đang bò trên cây cột ở đình nghỉ mát, Tiêu Dương bèn sải bước qua đó, một chưởng đánh ra, con kiến chết ngay tại chỗ.
- Hóa ra không phải nằm mơ