Chương 1280: Mưa máu ở núi Thiên Môn
Chương 1280: Mưa máu ở núi Thiên MônChương 1280: Mưa máu ở núi Thiên Môn
Con kiến vô tội.
Đạm Đài Diệc Dao không lên tiếng.
Tất cả mọi việc xảy ra hôm nay đối với Tiêu Dương mà nói có lẽ vô cùng đột ngột nhưng đối với Đạm Đài Diệc Dao mà nói, sau khi phát hiện Tiêu Dương là chủ nhân Kim Thương khi Tiêu Dương đại náo Dịch gia từ nửa năm trước, cô đã luôn cân nhắc vấn đề này, qua vô số ngày đêm do dự, cuối cùng mới đưa ra lựa chọn.
Cô không thể đợi thêm nữa.
Tiêu Dương vừa biến mất liên biến mất nửa năm, ai biết được liệu hắn có lại mất tích nữa không.
Mạch Đạm Đài Thương Tông đã đến lúc sống còn.
Mạng của em trai cô cũng chỉ còn lại vài tháng.
Cô không hy vọng em trai mới chín tuổi mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế, cô muốn để cậu em trai đã hiểu chuyện dù đi cũng đi một cách yên tâm.
Đạm Đài Diệc Dao cười xinh đẹp.
Đạm Đài Diệc Dao vừa mở miệng, Tiêu Dương liền xua tay ngăn lại. Cách xưng hô này thực sự khiến hắn có cảm giác kích động không thể kiêm chế nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc nữ thần Phục Đại trong nháy mắt trở thành người hầu của mình, thân là Tiêu đại gia làm bảo vệ, sao hắn có thể thích ứng ngay được. Hắn nói:
Tiêu Dương khóc:
- Chủ nhân.
Đạm Đài Diệc Dao xâm nhập thế tục, một là để tránh móng vuốt của Ma Môn, tìm kiếm đường ra cho Thương Tông tái hiện ánh sáng. Hai là để tìm kiếm dược liệu, điều trị Thiên Tuyệt Chứng cho em trai mình.
Từ thời khắc đưa ra lựa chọn, Đạm Đài Diệc Dao đã không cho bản thân bất cứ đường lui nào.
Trên thực tế, cho dù không có Thượng Cổ Huyết Khế, chỉ dựa vào một cái quỳ của Đạm Đài Diệc Dao cùng một loạt những lời thổ lộ chân tình của cô, trong lòng Tiêu Dương đã tin tám phần.
- Đừng gọi tôi là chủ nhân.
Cũng may ấn tượng chủ nhân Thương Tông Tiêu Dương để lại trong lòng Đạm Đài Diệc Dao trước nay đều không tệ.
- Tôi biết ngài là chính nhân quân tử mà.
Trước khi vào Thần Linh Cảnh Địa, Tiêu Dương cũng không biết.
- Tôi không phân biệt cấp bậc nghiêm trọng như vậy, cô cứ gọi thẳng tên tôi đi.
Nhưng Thương Tông thậm chí còn đứng hàng đầu trong Hộ long thế gia, sao có thể không tra được Thần Thánh Chi Tâm?
Một lý do trọng yếu là thân là đệ tử Thương Tông như Đạm Đài Diệc Dao mà lại không thể điều tra ra cái gì là Thân Thánh Chi Tâm!
Đạm Đài Diệc Dao mãi không biết vị thuốc dẫn Thần Thánh Chi Tâm quan trọng nhất trong Thiên Tuyệt Chứng là gì.
- Còn thiếu Thân Thánh Chi Tâm. - Cô thu thập đủ nguyên liệu chữa Thiên Tuyệt Chứng chưa?
Bản thân Tiêu Dương đã dung hợp Thần Thánh Chi Tâm, đương nhiên không cần Thần Thánh Chi Tâm làm thuốc dẫn, chỉ cần Tiêu Dương nhỏ một giọt máu là có công hiệu của Thần Thánh Chi Tâm.
- Chẳng lẽ đây cũng là một loại cơ duyên.
Tâm thần Đạm Đài Diệc Dao chấn động, thân thể mềm mại như hoa run rẩy, con ngươi toát ra sự khó tin, môi run run, khóe mắt chứa lệ quang.
Chỉ có một nguyên nhân là Thương Tông có người âm thâm ngăn trở Đạm Đài Diệc Dao tìm hiểu chân tướng. Có điều cho dù Đạm Đài Diệc Dao biết Thân Thánh Chi Tâm thì với mức độ hiếm có của Thần Thánh Chi Tâm thì cô ta cũng không thể có được.
Bước bên dưới là Địa Ngục, bước bên trên là Thiên Đường.
Thời khắc này, Đạm Đài Diệc Dao như chim yến chao đảo giữa sóng to gió lớn ngoài biển khơi mịt mờ, lúc nào cũng có thể bị gió bão nhấn chìm nhưng lại đang dùng hết sức võ cánh, cố gắng bay lên trời cao.
- Những gì anh nói là thật sao? Em trai tôi, thằng bé thật sự còn cứu được sao?
Tiêu Dương khẽ nói. Trâm ngâm một lát, hắn giương mắt hỏi:
Dù sự việc hôm nay xảy ra đột ngột nhưng bây giờ Tiêu Dương cũng coi như chấp nhận rồi.
Dù thế nào đi nữa, hiện tại Đạm Đài Diệc Dao có thể nói đã là người của hắn. Hơn nữa hiếm có là mạch Đạm Đài Thương Tông chưa rơi vào móng vuốt của Ma Môn, về tình về lý, vê công về tư, hắn ra tay tương trợ đều là chuyện nên làm. Đối kháng với Ma Môn phải liên hợp tất cả lực lượng có thể ngưng tụ.
- Thật sao?
Đạm Đài Diệc Dao nhíu mày nói:
- Cô sắp xếp đi, để em trai cô đến Minh Châu.
Tiêu Dương nói.
- Không cần Thần Thánh Chi Tâm, tôi có thể giải Thiên Tuyệt Chứng.
Ở giữa hai bước là dày vò.
Tiêu Dương cũng không để cô ta phải chịu sự dày vò này, vẻ mặt kiên định gật đầu với cô ta:
- Mau sắp xếp đi, tôi chắc chắn!
Đạm Đài Diệc Dao không kiềm được lại quỳ xuống lần nữa, nước mắt rơi như mưa.
- Đa tạ chủ nhân, nếu chủ nhân thật sự chữa khỏi bệnh của em trai tôi thì Diệc Dao cam tâm tình nguyện bỏ ra tất cả, dù là thân thể của mình.
Đạm Đài Diệc Dao giương mắt, con ngươi giờ khắc này mang lại cho Tiêu Dương cảm giác chấn động mãnh liệt.
Cam tâm tình nguyện, không có chút ép buộc nào vì huyết khế.
- Câm mồm! Đứng lên!
Tiêu Dương quát một tiếng, bắt Đạm Đài Diệc Dao đứng dậy, khoát tay áo trâm giọng nói:
Lâm Tiểu Thảo đưa Tiêu Dương đến trước căn phòng mình thuê, mở cửa.
Tiêu Dương trực tiếp vung tay lên, không hỏi gì.
- Đi thôi. - Anh Tiêu, em có chuyện.
Lúc này, phía sau vang lên một thanh âm, Lâm Tiểu Thảo chạy đến.
- Anh Tiêu.
- Tôi... này! Tôi chưa nói xong mài
Tiêu Dương khóc không ra nước mắt.
- Tôi muốn nói là tôi không sợ phải gánh tội danh, tôi không nỡ từ chối ý tốt của cô, đêm nay cô có rảnh không?
Nhưng lúc này Đạm Đài Diệc Dao sớm đã đi xa rồi.
Tiêu Dương không nhịn được muốn đấm vào miệng mình.
- Cái miệng bỏ đi này!
Từ miệng Đạm Đài Diệc Dao biết được bí mật của Thương Tông, khi đi vê phòng bảo vệ, trong đầu Tiêu Dương không nhịn được vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.
Trừ mạch Đạm Đài Thương Tông ra, những Hộ long thế gia khác liệu có cũng xảy ra tình huống như vậy không?
Nếu có thì ngưng tụ những thế lực này lại chắc cũng sẽ là một đội quân lực lượng không thể khinh thường.
Tiêu Dương nhìn bóng lưng Đạm Đài Diệc Dao biến mất, há to miệng, lúc sau mới gấp giọng hô lên.
Nói rồi Đạm Đài Diệc Dao xoay người rời đi.
- Tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi sắp xếp ngay, đón em trai tôi đến Minh Châu.
Đạm Đài Diệc Dao cúi đầu rất sâu với Tiêu Dương, ánh mắt mang theo áy náy.
- Xin lỗi!
- Tôi có một thân y thuật, thấy chết mà không cứu được, uổng xưng thần y! Cô vừa phó thác vận mệnh cho tôi, sao tôi có thể nhìn người em trai ruột thịt của cô bỏ cô mà đi được? Tôi cứu cậu ta là chuyện nên làm! Nếu cô làm như vậy thì chẳng phải Tiêu Dương tôi phải gánh tội danh làm ơn đòi báo ơn sao? Tôi...
Tiêu Dương nhìn qua, trên giường, một thân ảnh cả người đen kịt đang nằm bất động.
- Từ sau khi uống thuốc anh Tiêu mang về xong, Tiểu Thu liền hôn mê bất tỉnh.
Giọng Lâm Tiểu Thảo mang theo vài phần lo lắng.
Tiêu Dương đi qua dò xét một phen, thân thể nửa người nửa xác trước mặt này vốn là một sự tồn tại quỷ dị. Một sản phẩm thất bại vốn nên thuộc về tổ chức Huyết Dạ lại còn sống như một kỳ tích, một đường lột xác cho đến dáng vẻ hiện tại.
- Năng lượng trong cơ thể gã đang dâng trào.
Tiêu Dương có chút giật mình.
- Có thể khẳng định loại biến hóa này chỉ có lợi không có hại đối với cậu ta.
- Vậy khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại?
Tiêu Dương trâm ngâm một lát.
- Đợi luồng lực lượng trong cơ thể gã hoàn toàn dung hợp hấp thu xong chắc sẽ tỉnh lại, có điều...
Thần sắc của Tiêu Dương ngưng trọng. - Tiểu Thảo, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý trước, trên người cậu ta xảy ra biến hóa cực lớn, đợi khi cậu ta tỉnh lại chưa chắc đã vẫn nghe lời cậu.
Tiểu Thảo cười.
- Em tin tưởng Tiểu Thu.
Tiêu Dương chậm rãi gật đầu, Lâm Tiểu Thảo và kẻ nửa người nửa xác đang hôn mê trước mặt này có tình cảm cùng trải qua sinh tử.
Quay về phòng bảo vệ, ngoài cửa có Tiểu Thần Long đang nghiêm túc gác, Tiêu Dương có chút nhàm chán, trực tiếp ngã xuống giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Hai chữ Ma Môn từ đầu đến cuối không thể nào xóa khỏi đầu hắn!
Kẻ giật dây tất cả động loạn xảy ra bên người hắn đều là Ma Môn, Tiêu Dương hận không thể lập tức loại bỏ chúng.
Thảm án diệt môn của Dịch gia, đầu mối đã đứt, muốn tra không dễ dàng.
Mạch Đạm Đài Thương Tông, biểu hiện hôm nay của Đạm Đài Diệc Dao khiến bây giờ Tiêu Dương vẫn chấn động.
Thậm chí, bây giờ Tiêu Dương còn không có thời gian quay về Vân Nam xem tình hình chuẩn bị khai tông Kiếm Tông. Có điều từ Thiên Thính hắn biết được bọn Kỷ Ly tiên nhân đều đã phá được Tỏa Tiên Liên thành công. Bây giờ có Kỷ Ly tiên nhân tọa trấn Kiếm Tông, Tiêu Dương không cần lo lắng cho sự an nguy của Kiếm Tông.
- Kiếm Tông khai tông, hẳn là còn cần hai ba tháng.
- Việc cấp bách vẫn là Thất Tinh Bổ Thiên!
Tiêu Dương cau mày nói thầm.
- Nước trong nước, huyết thủy trâm Thiên Tuyền, rốt cuộc có nghĩa gì, nước trong nước, nước trong nước.
- Ba ba, ba ba ầm ï quá.
Đầu Tiểu Long Thần đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, vô cùng khó chịu kêu một tiếng, sau đó thì thâm ngồi trở lại.
- Cái gì mà nước trong nước, trong nước không có nước, chỉ là một trận mưa máu mà thôi.
Cửa lớn của phòng bảo vệ đột nhiên bị kéo ra.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Tiểu Thần Long:
- Con nói cái gì? Mưa máu là ý gì?
Tiểu Thần Long bị dọa cho hết hồn, lập tức bĩu môi nói:
- Nửa tháng sau núi Thiên Môn sẽ có một trận mưa máu.
- Mưa máu ở núi Thiên Môn?
Tiêu Dương nghi hoặc.
- Mưa máu rốt cuộc là cái gì? Sao con biết?
- Tôi là thần long vĩ đại tạo mây gây mưa, biết mưa máu có gì lạ đâu.
Tiểu Thần Long ưỡn ngực.
- Mưa máu báo hiệu tai họa, thượng cổ đã có, có điều thời gian mưa máu xuất hiện thường là nửa đêm, thời gian ngắn ngủi, sau khi rơi xuống đất liền chẳng khác gì nước mưa bình thường nên cực ít người biết. Trận mưa máu này của núi Thiên Môn chắc cũng rơi vào nửa đêm, hơn nữa trực tiếp rơi xuống sông nên chắc không bị ai để ý. Chỉ là tượng trưng tai họa này không biết là tai họa gì sắp rơi xuống. Ba ba, ba ba có đang nghe lời con nói không!
Tiểu Thần Long đột nhiên phát hiện lúc này Tiêu Dương đang thì thâm một mình, tựa hồ không hê nghe lời cậu bé nói.
- Nước trong nước, nước sông trước núi Thiên Môn, dung hòa mưa máu.
Tiêu Dương thì thào mở miệng, bỗng nhiên mắt sáng lên.
- Không sai! Núi Thiên Môn! Núi Thiên Môn! Đây là đáp án! Nước máu trầm Thiên Tuyên, Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch, ở chính núi Thiên Môn!
Tiêu Dương phấn chấn vui mừng lẫn sợ hãi!
Đây là một thu hoạch vô cùng bất ngời
Xác định mục tiêu tiếp theo của Ma Môn! Như vậy có thể tập trung bố trí rồi.
Ngắm bắn Ma Môn ở núi Thiên Môn!
Đây sẽ là trận chiến đầu tiên Tiêu Dương đối kháng với Ma Môn sau khi quay về Địa Cầu.
Đồng thời đây cũng là trận chiến vô cùng quan trọng!
Nếu Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch vẫn rơi vào tay Ma Môn thì hậu quả khó lường. Dù sao thì Ma Môn đã có được Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch, còn những Bổ Thiên Thạch còn lại còn không biết tung tích, Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch là cơ hội tốt nhất!
Tiêu Dương nắm nắm tay, ánh mắt mơ hồ ẩn chứa chiến ý mãnh liệt.
Dù thân sứ của Ma Môn không quay về thì thế lực Ma Môn ở Địa Cầu cũng vẫn chưa biết hắn đã biết được bí mật của Ma Môn, từ Thần Linh Cảnh Địa quay vê. Nhưng đoạt lấy Thất Tinh Bổ Thiên Thạch là mục tiêu trước giờ của thế lực Ma Môn, không cần thân sứ ra lệnh.
Có lẽ chuyến đi đến núi Thiên Môn lần này hắn sẽ gặp phải cường giả của Hộ long thế gial
"Nửa tháng sau..."
- Ba ba, ngài muốn đi xem mưa máu sao?
Tiểu Thần Long nghỉ hoặc nói, Tiêu Dương gật đầu, chưa kịp mở miệng Tiểu Thần Long đã lắc đầu bĩu môi.
- Dù sao thì con sẽ không đi đâu, đi xem mưa máu mãnh mãnh (ghê người, mãnh liệt) đó thì chi bằng đi xem bao nhiêu chị xinh đẹp manh manh (đáng yêu).
Tiêu Dương một ngụm máu tươi bắn ra ngoài.