Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1274 - Chương 1281: Con Rối Tiên Nhân

Chương 1281: Con rối Tiên nhân Chương 1281: Con rối Tiên nhânChương 1281: Con rối Tiên nhân

Tiểu Thần Long cảm khái.

- Mãnh mãnh, manh manh đọc không khác là bao mà sao nghĩa lại khác hẳn vậy.

Tiêu Dương võ nhẹ bả vai Tiểu Thần Long, lời nói sâu xa:

- Đợi con lớn lên sẽ hiểu chữ Hán Viêm Hoàng bác đại tinh thâm, ý của hai chữ này có lúc không khác nhau nhiều.

Chị xinh đẹp đáng yêu cũng sẽ có lúc mãnh liệt.

- Không nhiều sao?

Tiểu Thần Long nghi hoặc, bắt đầu chăm chỉ nghiên cứu thăm dò.

- Gọi là gì?

- Nghe nói các chị xinh đẹp đáng yêu thích thú cưng đáng yêu, còn thường xuyên cho đồ ăn ngon.

Tiểu Thần Long đắc ý nở nụ cười.

Tiểu Thần Long Nhất dáng vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh, hai mắt đầy hoa đào.

- À đúng rồi, sau này nếu có hiện tượng gì lạ của trời đất sắp xuất hiện, con mà biết thì nói trước với ba nhé.

Thời gian này tiểu công chúa Tiêu Tịnh Y tạm thời ở lại phòng trong khách sạn Vũ Phong Quán. Khi Tiêu Dương gõ cửa, Tiêu Tịnh Y đang luyện chế một lò đan dược. Mở cửa thấy là Tiêu Dương, cô sững người một lát rồi cười chế nhạo:

- Nhóc mập, ba đi đây.

Khóe miệng Tiểu Thần Long chảy nước miếng.

- Đương nhiên con biết.

Tiêu Dương nói một câu.

- Hãy gọi con là Tiểu Manh Long đáng yêu chuyện trên trời dưới đất không gì không biết!

- Ba ba, con quyết định đổi tên từ ngày hôm nay, sau này không gọi là Đại Ca nữa.

Tiểu công chúa nói cũng có lý, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Dương ngựa không dừng vó sớm chạy đi tìm Tiêu Tịnh Y. Tối nay hắn cùng Lăng Ngư Nhạn về nhà ăn cơm, phỏng chừng ngày mai phải cùng Tô Tiểu San về nhà ăn cơm, ngày mốt Bạch Tố Tâm bảo hắn về nhà ăn cơm, ngày mốt mốt Lam Hân Linh kêu hắn về ăn cơm.

Tiêu Dương rời khỏi Phục Đại, đi thẳng đến Vũ Phong Quán.

- Người bận rộn, sao lại có thời gian đến tìm em thế? Anh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, phải xử lý công bằng, không được vắng vẻ ai đâu.

- Cái gì?

Tiêu Dương hít sâu một hơi.

Tiêu Dương nói từng chữ mội. - Anh có chuyện quan trọng tìm em.

- Nửa tháng sau, núi Thiên Môn sẽ có một trận mưa máu.

Tiêu Dương khụ ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói:

Tiêu Tịnh Y quyết định thật nhanh.

- Em lập tức động thân, quay về tổng bộ Tiêu gia một chuyến, điều khiển một phần viện trợ đến núi Thiên Môn.

Tiêu Dương lập tức nói lại một lượt lời Tiểu Thần Long nói. Có thể người khác chưa chắc đã tin lời Tiểu Thần Long nói nhưng Tiêu Tịnh Y tận mắt nhìn thấy một màn uy phong Tiểu Thần Long hóa thành Thần Long bản tôn, sau khi nghe vậy liền tin tưởng tuyệt đối vào tin này.

- Ăn cơm?

- Núi Thiên Môn...

Tiêu Tịnh Y cân nhắc một hồi, nhíu mày không hiểu.

- Núi Thiên Môn liên quan gì đến máu?

- Anh nghĩ anh biết địa điểm Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch xuất thế rồi.

- Núi Thiên Môn.

- Ở đâu?

Tiêu Tịnh Y cả kinh, con ngươi mở to vài phần, vội hỏi:

- Ngàn vạn lần không thể để lộ tin tức.

Tiêu Dương trâm giọng nói.

- Trong Thiên Tử Các chắc chắn có nội ứng của Ma Môn, nếu để lộ tin tức thì chúng ta sẽ không thể đánh cho Ma Môn không kịp ứng phó. Thế lực Ma Môn khổng lồ, nếu như để chúng chuẩn bị trước thì đây chắc chắn sẽ là một trận chiến gian nan.

- Em biết.

Tiêu Tịnh Y gật đầu, không nhiều lời, sau khi thu thập quần áo liên lập tức rời khỏi Vũ Phong Quán.

Sấm rền gió cuốn.

Tin tức này ngoài Tiêu Tịnh Y ra, Tiêu Dương không hề nói cho bất cứ ai của Thiên Tử Các, thậm chí bao gôm cả mấy anh em của hắn. Đương nhiên không phải Tiêu Dương không tin bọn họ mà là Tiêu Dương không muốn bọn họ tham gia vào trận chiến với Ma Môn ở núi Thiên Môn có cấp bậc chiến đấu như vậy.

Đem tin tức truyên đạt đến Thiên Thính, để lực lượng Thiên Thính âm thầm thẩm thấu điều tra tình hình núi Thiên Môn trong thời gian này.

Thiên tai mưa máu!

Tôn Độc Sơn không ngừng thì thầm, hai tròng mắt mơ hồ phiếm đỏ. Tôn Độc Sơn ngày đó thân trúng Thiên Cơ Phù nay sớm đã trở thành một con rối cường đại dưới trướng Vô Song Vương. May mắn là dù trở thành con rối nhưng ông ta vẫn giữ được trí nhớ. Chính vì vậy nên bây giờ ông ta đang vô cùng lo lắng nhìn một thi thể đang nằm trong chiếc quan tài ngọc thủy tinh ở giữa hồ, chính là Tôn Thiến Thiến chết đã lâu.

- Nhất định phải thành công, nhất định phải thành công.

Trong lo lắng không kiêm nén được sự chờ mong.

Xa xa một bên, một thân hình khôi ngô, ánh mắt tràn ngập lo lắng đang nhìn về một màn này. Lúc này, ánh sáng năng lượng lấp lóe xung quanh hồ nước đều bao trùm về phía quan tài ngọc thủy tinh.

Ở giữa một hồ nước gần với đỉnh núi nhất có một quan tài ngọc thủy tinh, bên trong có một thi thể mặt không chút máu lõa thể nằm đó.

- Anh Phong.

Sau khi Tiêu Dương bấm chuông cửa, người mở cửa là Lăng Phong, một tiếng "anh Phong" của Tiêu Dương đã trực tiếp khiến Lăng Phong cảm thấy được yêu mến mà lo sợ. Tất cả những gì hiện tại, bao gôm cả tính mạng của mẹ anh ta đều là Tiêu Dương cho. Trong mắt người nhà của Lăng Phong, Tiêu Dương là thân nhân, cũng là ân nhân.

Lăng Phong vội chào hỏi bảo Tiêu Dương đi vào. Lúc này Lâm Xuân Yến mặc tạp dê cũng tranh thủ đi từ phòng bếp ra, tươi cười nói:

- Tiêu Dương, cháu đến là tốt rồi, còn mang nhiều đồ thế, thật khách sáo quá.

Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.

Màn đêm lặng yên mà phủ xuống, đồ ăn nhà nấu, rượu thơm người vui, vô cùng hòa hợp.

Mà lúc này, ở sâu trong một ngọn núi sâu lại không bình yên như vậy.

Dã thú gầm nhẹ, trong dãy núi trùng điệp, không ít bóng người đang tuần tra.

Ánh sáng phản chiếu từ nước hồ lạnh băng quỷ dị.

Dưới cái nhìn chăm chú tràn ngập sự dịu dàng của Lăng Ngư Nhạn, Tiêu Dương tay xách nách mang, bước vào thang máy.

Quá trình gặp bố mẹ không thể thiếu quà.

Hai người đi thẳng đến căn nhà Thiên Tử Các cấp cho Tiêu Dương.

Giờ tan học buổi chiều, Tiêu Dương lái chiếc xe Chery màu đỏ của hắn đến cổng trường đón Lăng Ngư Nhạn.

Còn nửa tháng nữa mới đến lúc mưa máu giáng xuống, Tiêu Dương không vội chạy đến núi Thiên Môn.

Tiểu Thần Long nói, mưa máu có nghĩa là điềm báo xấu, Tiêu Dương hiểu rõ Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch đã khiến Dịch gia, một trong bốn đại gia tộc của Viêm Hoàng diệt môn, nay Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch xuất thế, tất sẽ lại gây gió tanh mưa máu.

Cháu gái của Tôn Độc Sơn ngày đó chết trong tay Tiêu Dương.

- Tôn Độc Sơn, ông cứ yên tâm, bản Vương ở Thần Linh Cảnh Địa liên hợp với cường giả Kim Tiên Khôi Lỗi Thân Sơn nghiên cứu vô số lần, cuối cùng mới có được phương pháp luyện chế con rối Tiên nhân hoàn mỹi

Một thân hình mặc trường bào xuất hiện, chính là Vô Song Vương! Lúc này, đôi mắt Vô Song Vương tràn ngập sự chờ mong.

- Nếu muốn luyện chế con rối Tiên nhân, đầu tiên cần phải có thân thể ngày âm tháng âm năm âm, còn cần thi thể chết vì trong lòng tích lũy hận ý vô tận. Bản vương rèn luyện nhiều con rối như vậy rồi nhưng chỉ có cháu gái Tôn Thiến Thiến của ông có tư cách này! Hận ý trước khi chết của cô ta nhất định sẽ khiến nó trở thành vương giả con rối có sức mạnh cảnh giới Tiên nhân đầu tiên trên Địa Cầu! Ha ha, thiên hạ ai có thể so với Vô Song Vương ta chứ. Ta không phải Tiên nhân nhưng cường giả Tiên nhân tùy ta sai khiến!

Tôn Độc Sơn quỳ xuống.

- Vương, trí nhớ của Thiến Thiến có thể khôi phục không? - Tôn Thiến Thiến chết đã lâu, trí nhớ sớm đã mất, làm sao khôi phục đây?

Vô Song Vương mỉm cười.

- Có điều là con rối của bổn Vương thì bổn Vương có thể đưa trí nhớ vào cho cô ta.

- Vậy...

Tôn Độc Sơn ngẩng đầu, đôi mắt mang theo khát vọng.

- Ta sẽ ban cho Tôn Thiến Thiến ba trí nhớ.

Vô Song Vương nói.

- Thứ nhất, ta là chủ nhân của cô ta.

- Thứ hai, ông là ông nội của cô ta, vì ta cần ông đưa cô ta xuống núi, hoàn thành một nhiệm vụ.

Đồng tử Tôn Độc Sơn chấn động kịch liệt, lập tức dập đầu.

- Đa tạ Vương thành toàn.

Ánh mắt Tôn Độc Sơn kích động. Nói như vậy, cho dù Thiến Thiến đã trở thành một con rối được luyện thành từ tử thi nhưng ít nhất tình ông cháu của mình với con bé vẫn có thể tiếp tục.

- Thứ ba.

Vô Song Vương khẽ cười.

- Tiêu Dương là kẻ thù của cô tal

Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt của Tôn Độc Sơn không kiềm chế nổi toát ra hận ý ngập trời.

Hai tròng mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.

- Tiêu! Dương!

Phẫn hận vô tận!

Là Tiêu Dương giết Thiến Thiến, Tôn Độc Sơn hận không thể lập tức báo thù này.

Nhưng ông ta hiểu dù ông ta trở thành con rối, có thân thể bất hoại nhưng sớm đã không phải đối thủ của Tiêu Dương.

- Ta sẽ cho ông cơ hội xuống núi báo thù.

Vô Song Vương lãnh đạm nói.

- Đêm nay có thể tạo ra con rối Tiên nhân, nhiệm vụ của ông chính là dẫn cô ta xuống núi, giết Tiêu Dương!

Với Tiêu Dương, Vô Song Thường không chỉ có thù mới hận cũ mà quan trọng hơn là ông ta cũng phụng mệnh làm việc.

Ông ta quay lại từ Thần Linh Cảnh Địa.

Con rối Thần Sơn cũng bị Ma Môn khống chế.

Trận chiến ở Tuyết Thần Cung Điện, Tiêu Dương một mình cứu chư thần khỏi nguy nan, chấn kinh Thần Minh Địa, Ma Môn đương nhiên muốn giết Tiêu Dương. Thần sứ không quay lại nhanh như vậy, Ma Môn đành giao nhiệm vụ này cho một số người từ Địa Cầu tiến vào Thần Linh Cảnh Địa mang về, Vô Song Vương là một trong số đó.

- Nghe đồn Tiêu Dương rất có khả năng sắp đột phá cấp độ Kiếm Tiên, nếu không sao có thể có chuyện trước Tuyến Thân Cung Điện, cả Phong Thần và Xích Lượng Thiên đều không phải đối thủ của hắn. Nhưng công kích có mạnh đến đâu thì chỉ dựa vào Kiếm Tiên cấp một thì cũng không thể phá được phòng ngự của con rối Tiên nhân của ta.

Vô Song Vương cười gắn.

- Trước khi chiến đấu có thể ở thế bất bại. Quan trọng là các người không được cho Tiêu Dương cơ hội chạy trốn, phải một kích tất trúng! Nếu không nếu Tiêu Dương cong đuôi trốn mất, các người chưa chắc đã tìm được hắn.

Tôn Độc Sơn cao giọng gật đầu:

- Tôn Độc Sơn tuân lệnh Vương!

- Sau khi giết Tiêu Dương, hãy tìm một thanh kiếm.

Đêm khuya, ở tận sâu trong dãy núi, bỗng có một luồng sáng lạnh lấp lánh, chiếu thẳng lên trời.

Dần dần nó ngưng tụ thành một luồng hơi thở cường đại đáng sợ.

Con rối Tiên nhân mang theo hận ý ngập trời, sát ý vô tận phủ xuống!

Cùng thời khắc đó, bên trong phòng bảo vệ ký túc xá nữ sinh tòa A của Phục Đại Minh Châu, đèn đuốc sáng rực.

Một nhóc mập nằm bò trên bàn, giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, có cảm giác một giây như một năm.

Đang lúc cậu bé cảm thấy chán chết, mơ màng buồn ngủ thì bên ngoài vang lên một trận tiếng chuông.

Trong nháy mắt, Tiểu Thần Long liền khôi phục sức sống, trực tiếp nhảy xuống khỏi bàn. Không biết từ khi nào tay cậu bé đã cầm một chiếc túi gai, vô cùng hưng phấn xông ra ngoài phòng bảo vệ, tay còn lại cầm một chiếc loa lớn, chạy về phía tòa ký túc xá, thanh âm non nớt kêu to:

- Đã đến giờ nghỉ ngơi, các chị xinh đẹp mau tắt đèn đi, Đại Ca sắp bắt đầu tuần tra rồi. Ha ha...

Trong tiếng cười của tòa nhà ký túc xá nữ, Tiểu Thần Long chảy nước miếng chạy vội vào tòa nhà ký túc xá.

Nửa giờ sau.

Tiểu Thần Long một tay vừa vác túi gai lên vai, tay kia gặm một quả dưa chuột tươi ngon, khuôn mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn hạnh phúc:

- Các chị xinh đẹp thật nhiều đồ ăn ngon.
Bình Luận (0)
Comment