Chương 1282: Thiên muốn tuyệt, người không tuyệt (Thượng)
Chương 1282: Thiên muốn tuyệt, người không tuyệt (Thượng)Chương 1282: Thiên muốn tuyệt, người không tuyệt (Thượng)
Phòng bảo vệ.
Tiểu Thần Long đổ thành quả mình thu hoạch được trong nửa tiếng ra, nước miếng chảy ròng ròng, bắt đầu hành trình ăn hạnh phúc.
Một loạt bước chân đi từ xa đến gần, ở cửa sổ phòng bảo vệ bỗng xuất hiện một bóng người, dưới bộ râu mép đen dày, một cái miệng lộ ra hàm răng không trắng không vàng, cười híp mắt, thò đầu vào phòng bảo vệ.
- Này bại gia, rốt cuộc mang quà gì cho chú đấy, có phải Bộ sưu tập ảnh Tiên nữ không?
Giọng nói có mùi bỉ ổi, hèn mọn, có phong cách riêng, người này tất nhiên là chú Lan.
Tiểu Thần Long ngẩng đầu, nhìn chú Lan ở ngoài cửa sổ, nuốt một chiếc bánh quy đã cắn nát, nghi hoặc hỏi:
- Chú tìm ai?
Chú Lan sửng sốt, nhìn Tiểu Thân Long. Hai ngày nay chú ta không hề ở Phục Đại, tối nay vừa về, nhìn thấy Lâm Tiểu Thảo ở phòng trực ban cổng trường, từ miệng Lâm Tiểu Thảo biết được Tiêu Dương mang quà về cho chú ta, chú ta liền không nhịn được vội vàng chạy tới. Không ngờ xuất hiện trước mặt chú ta lại là một tên nhóc.
- Đàn ông cường tráng? Cô của cậu?
Lúc này, trước mặt Tiểu Thần Long, hai cánh tay chú Lan cong lên, bày ra tạo hình khỏe đẹp, vẻ mặt trang nghiêm, từ từ nói:
- Cô cháu bảo cháu đi tìm một người đàn ông cường tráng, cháu nghe nói bảo vệ ở đây cường tráng nhất.
- Cô cháu bảo đêm dài qua lâu, nếu có một người đàn ông nói chuyện, tâm sự cùng cô... ƠØ? Đại thúc, chú sao thế?
- Ở đây làm gì?
Tiểu Thần Long mở to hai mắt, bừng tỉnh đại ngộ.
- Nhóc mập, cậu là ai?
- Nhóc mập, cậu nói không sai, chú đây chính là người đàn ông cường tráng nhất ở đây.
Tiểu Thần Long nhìn chú Lan chăm chú, lúc sau, trông mong nói:
Chú Lan đẩy cửa phòng bảo vệ, đứng trên cao nhìn chằm chằm xuống Tiểu Thần Long:
Tiểu Thần Long gật đầu liên tục, thở dài nói:
- Cô cháu ở đâu?
Chú Lan sửng sốt.
- Cô cháu ở ngay tòa giảng đường ở phía trước không xa, đêm nay cô tăng ca không về.
- Hóa ra người cô cháu tìm là chú ạ.
Hai mắt chú Lan sáng lên, cúi người qua:
Nói rồi chú Lan xoay người rời khỏi phòng bảo vệ, trong bóng đêm, kêu một tiếng như sói tru, lao về phía tòa giảng đường. Chú Lan oh một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nhìn Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long hưng phấn nhìn hướng chú Lan biến mất.
- Được rồi, đại thúc, chú có đi tìm cô cháu không? Nếu chú không đi thì cháu còn phải tìm nữa.
Nhưng chú Lan cam tâm tình nguyện làm loại chuyện "thiêu thân lao vào lửa" này.
Tiểu Thần Long mở miệng.
Theo bản năng hắn vươn tay sờ sang bên cạnh người, thân hình mềm mại bên người đã không thấy đâu.
Ánh mặt trời chiếu qua khe hở của rèm cửa sổ, Tiêu Dương đang ngủ say mở mắt.
Hôm sau.
- Tòa giảng đường à.
- Wa ha ha, đêm nay người tăng ca ở tòa giảng đường là chủ nhiệm bộ phận tài vụ có khuôn mặt Trương Phi như lời Cao nhân nói, còn có danh hiệu vinh dự "Bà cô già". Chậc chậc, không biết đệ nhất hèn mọn bỉ ổi của Phục Đại gặp đệ nhất bà cô già của Phục Đại sẽ bắn ra tia lửa gì đây.
Đôi mắt Tiểu Thần Long lóe ra sự chờ mong.
Chú Lan không biết mình lại bị một nhóc mập lừa.
- Nhóc mập, muộn thế này rồi tìm đâu ra người đàn ông cường tráng như chú chứ. Vốn dĩ chú cũng hơi buồn ngủ, có điều nể mặt cháu, chú sẽ đi tìm cô cháu.
- Nhưng tôi biết chú chính là chú Lan mà ba ba nói.
Lúc này, tròng mắt Tiểu Thần Long chuyển động, cười hắc hắc.
- Nể mặt tôi? Tôi với chú có quen nhau đâu.
Tiêu Dương ngôi dậy, lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mà đẩy ra, sắc mặt Lăng Ngư Nhạn hồng nhuận, dáng vẻ động lòng người. Nhìn thấy nửa người trên của Tiêu Dương ngồi dậy, má Lăng Ngư Nhạn liền đỏ bừng, dịu dàng nói:
- Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, anh ra ngoài ăn sáng đi.
Lăng Ngư Nhạn nói xong liên trực tiếp xoay người.
Dù đã không phải lần đầu tiên hoan ái nhưng chuyện đêm qua vẫn khiến Lăng Ngư Nhạn nghĩ đến là má nóng ran.
Xa cách gặp lại, đương nhiên là ra sức lên đỉnh.
Tiêu Dương mặc xong quần áo đi ra, Lăng Ngư Nhạn đã chuẩn bị bàn chải đánh răng, khăn mặt cho hắn, tình cảm ấm áp thân mật dung nhập vào tim Tiêu Dương. Trong rất nhiều hồng nhan tri kỷ của hắn, nói vê tài nghệ, có lẽ Lăng Ngư Nhạn không phải người nổi bật nhất. Cô giống như một bích ngọc nhà bên động lòng người, khiến người ta không nhịn được muốn che chở. Nhưng chính cảm giác này lại khiến Tiêu Dương thấy thoải mái từ tận trong nội tâm.
- Dì Lâm và anh Phong đâu em?
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tiêu Dương hỏi.
- Anh còn không biết xấu hổ hỏi, tối qua anh ấy bị anh chuốc say, giờ còn chưa tỉnh kìa.
- Trong Thiên Tử Các bây giờ, không nhiều người có tư cách tiếp quản lực lượng này, nhưng cũng không phải không có. Nhưng trải qua chuyện Dịch gia, nội gián trong Thiên Tử Các vẫn chưa tìm được. Nếu lực lượng này rơi vào tay kẻ địch thì sẽ là một tổn thất cực lớn đối với Thiên Tử Các chúng ta! Vì thế, sau khi thảo luận thương nghị, tôi nghĩ trong Thiên Tử Các bây giờ, tiểu đội Lăng Thiên do Tiêu Dương cậu thống lĩnh có thể thu hút lực lượng Dịch gia để lại. Dù sao thì cậu từng đánh bại người được xưng là đệ nhất thiên tài trong Thiên Tử Các, thái tử Dịch Hàn.
Lam Chấn Hoàn trầm giọng nói.
- Dịch gia là một trong những tầng lớp cấp cao của Thiên Tử Các. Nay Dịch gia bị diệt, phần lực lượng do Dịch gia nắm giữa trước đây trở thành mục tiêu nhòm ngó của không ít người.
Vẻ mặt Tiêu Dương có chút bất ngờ nhìn Lam Chấn Hoàn. Dù "tiểu đội Lăng Thiên" do Tiêu Dương lập ra nhưng nay tâm tư của hắn khó mà tập trung vào tiểu đội Lăng Thiên. Bây giờ Lam Chấn Hoàn đưa ra đề nghị mở rộng tiểu đội Lăng Thiên khiến Tiêu Dương có chút không hiểu. Mệnh lệnh này đến hơi đột ngột.
- Mở rộng tiểu đội Lăng Thiên?
Tiêu Dương nhận thông báo của Lam Chấn Hoàn nên đến.
Tiêu Dương mỉm cười.
- Em có thể hiểu đó là "Áo chống đạn", dù sao thì nó hòa vào cơ thể em, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của em. Ở đây anh còn hai chiếc, em đưa cho dì Lâm và anh Phong, khi gặp chuyện bất ngờ nó có thể bảo vệ mọi người.
Tiêu Dương thu hoạch được rất nhiêu thứ ở mộ chư thần của Vùng đất di vong, mang về không ít quà cho người thân bạn bè, mấy ngày này chính là lúc đem đi tặng. Đây cũng là nguyên nhân chú Lan nhận được tin tức Tiêu Dương muốn tặng quà cho chú ta. Trong rất nhiều bảo vật, chỉ có Thiền Dực Bảo Y là thích hợp cho người bình thường. Trong tay Tiêu Dương cũng có rất nhiều Thiền Dực Bảo Y, sau khi hắn cải tạo, có thể để người bình thường trực tiếp lấy máu nhận chủ.
Mặc dù đối với Lăng Ngư Nhạn, chuyện này có chút hoang đường nhưng Tiêu Dương cũng là người cô tin tưởng nhất. Hơn nữa cô biết những chuyện kiểu này mình không cần hỏi nhiều nên vui vẻ nhận lấy.
Tiêu Dương lái xe đưa Lăng Ngư Nhạn về trường.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Dương phải nhận thách thức cực lớn trong việc xử lý mọi chuyện công bằng.
Bình thường giữ cân bằng cho một bát nước rất dễ dàng nhưng bây giờ "giữ cân bằng cho một bát nước” của Tiêu Dương là đối mặt với rất nhiều hông nhan tri kỷ của mình ở Minh Châu. Trong lúc chờ đợi tin tức ở phía Thiên Môn Sơn, Tiêu Dương cũng chạy đi chạy lại giữa các hồng nhan tri kỷ, giữ cân bằng cho một bát nước, không thể để ai vắng vẻ. Mặt khác, Tiêu Dương cũng đem tặng rất nhiều bảo vật công pháp, để người bên cạnh hắn có lợi. Ví dụ như Bảo điển luyện khí mà hắn chuẩn bị cho chú Lan. Công pháp có được khi ở mộ chư thần mạnh mẽ gấp mấy lần thứ trước đây chú Lan luyện.
Ngày thứ năm.
Trong trụ sở huấn luyện của Thiên Tử Các ở Vũ Phong Quán.
Cô là một cô gái bình thường, đương nhiên chưa từng thấy bảo y nào thần kỳ như vậy.
- Chuyện gì xảy ra thế? Tiêu Dương, cái này...
Lăng Ngư Nhạn hô một tiếng kinh ngạc, tái mặt nói:
Ăn xong bữa sáng, Tiêu Dương như biết làm ảo thuật lấy ra một bộ quần áo màu trắng bạc mỏng như cánh dơi, nắm tay Lăng Ngư Nhạn, đột nhiên khẽ dùng ngân châm đâm một cái. Một giọt máu ở đầu ngón tay Lăng Ngư Nhạn rơi xuống Thiền Dực Bảo Y, lập tức Thiên Dực Bảo Y hóa thành một luồng sáng, chui vào người Lăng Ngư Nhạn.
- Mẹ em ra ngoài bán đồ ăn sáng rồi, bà thuê một quầy ở con phố bên cạnh. Mẹ em bảo đằng nào cũng nhàn rỗi, chi bằng làm chút việc, em và anh trai đều không nói lại được bà, đành để bà đi.
Lăng Ngư Nhạn lườm Tiêu Dương một cái, lập tức nói.
Tiêu Dương cười khổ.
- Nhưng mọi người không thương nghị với tôi.
Lam Chấn Hoàn trừng mắt nhìn Tiêu Dương một cái.
- Loại chuyện bánh từ trên trời rơi xuống này, người khác muốn còn không được, chẳng lẽ cậu muốn thoái thác? Nên biết là sau khi mở rộng tiểu đội Lăng Thiên, địa vị của cậu ở Thiên Tử Các nhất định sẽ thuận thế nước lên thuyền cao!
- Nhưng...
- Nghe nói cậu đang tán con gái tôi?
Lam Chấn Hoàn đột ngột đen mặt hỏi.
Thắt lưng Tiêu Dương trong nháy mắt thẳng lên vài phần, ngẩng đầu ưỡn ngực, trịnh trọng kính lễ.
- Quân lệnh như núi, ý tiền bối nói chính là ý của Tiêu Dương tôi!
Mặc dù chuyện tới đột ngột, nhưng Tiêu Dương cũng không bài xích. Đúng như lời Lam Chấn Hoàn nói, chuyện này chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống. Tiểu đội Lăng Thiên mở rộng có thể nâng cao địa vị của Tiêu Dương ở Thiên Tử Các, mà Thiên Tử Các lại có địa vị cực kỳ đặc biệt trong chính phủ Viêm Hoàng!
Giao chuyện cụ thể cho Lam Chấn Hoàn đi làm, Tiêu Dương đi ra Vũ Phong Quán. Đón hắn là một bóng người đang đứng chờ.
Khuôn mặt thánh thiện xinh đẹp tỏa ra hơi thở khiến người ta sắp hít thở không thông, xung quanh cô có không ít ánh mắt dừng lại, giả vờ đi qua.
Thấy Tiêu Dương đi ra, Đạm Đài Diệc Dao vội cất bước đi lên phía trước, gân như khom người theo bản năng.
- Chủ nhân.
Tiêu Dương trừng mắt nhìn Đạm Đài Diệc Dao một cái, Đạm Đài Diệc Dao vội đổi giọng:
- Tiêu Dương tôi...
Lúc này, trong lòng Đạm Đài Diệc Dao hoàn toàn mất đi sự cơ trí tỉnh táo bình thường vì bây giờ là thời khắc quyết định vận mệnh của người quan trọng nhất trong cuộc đời cô ta.
- Đi thôi.
Tiêu Dương cảm thấy xung quanh có không ít ánh mắt quái dị đang tập trung lại, trực tiếp khoát tay rời đi trước. Hắn hiểu tại sao Đạm Đài Diệc Dao đến tìm mình vào lúc này, không cần nói nhiều lời.
Xe từ từ đi về phía ngoại ô Minh Châu.
Trên đường đến đây, Đạm Đài Diệc Dao cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô chờ mong, chờ mong căn bệnh dày vò em trai đã lâu bị loại bỏ! Cô cũng sợ, sợ không thể thành công.
Dù sao thì chưa từng có ai có thể thành công thoát khỏi bóng ma tử vong của Thiên Tuyệt Chứng!
Cô cũng không biết, vô số bảo vật mà mình thu thập được có thể chữa được Thiên Tuyệt Chứng của em trai không.
Huống hồ cô còn chưa tìm được Thần Thánh Chi Tâm.
Tất cả hy vọng chỉ có thể đặt lên người người đàn ông bên cạnh. Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn cũng lần đầu tiên gặp Thiên Tuyệt Chứng.
Khi chưa nhìn thấy người bệnh, hắn không dám khẳng định trăm phần trăm có thể trị liệu thành công. Chuông điện thoại du dương vang lên.
Đạm Đài Diệc Dao nhìn thoáng qua điện thoại di động, khẽ nhíu mày rồi nhận điện thoại.
- Cái gì?
Bỗng nhiên Đạm Đài Diệc Dao thét lên, sắc mặt thoắt cái trở nên trắng bệch.