Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1276 - Chương 1283: Thiên Muốn Tuyệt, Người Không Tuyệt (Hạ)

Chương 1283: Thiên muốn tuyệt, người không tuyệt (Hạ) Chương 1283: Thiên muốn tuyệt, người không tuyệt (Hạ)Chương 1283: Thiên muốn tuyệt, người không tuyệt (Hạ)

Trong phút chốc hoa dung thất sắc, khuôn mặt tái nhợt tới cực hạn, môi run rẩy.

- Mau đuổi theo! Nhất định phải lấy được vê!

Cúp điện thoại, Đạm Đài Diệc Dao vội kêu với lái xe ở phía trước:

- Đi tốc độ nhanh nhất! Nhanh!

Xe biến thành một luồng sáng, chạy về phía trước nhanh như bay.

Tiêu Dương từ từ mở mắt, liếc nhìn Đạm Đài Diệc Dao lúc này tái mét mặt, vô cùng lo lắng sốt ruột. Hắn chưa từng thấy Đạm Đài Diệc Dao có mặt yếu ớt này.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tiêu Dương hỏi một câu.

- Công Tôn Tịch Hành.

Tiêu Dương giật mình.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Đạm Đài Diệc Dao. Lúc sau, Tiêu Dương không nhịn được hỏi:

- Công Tôn?

Tiêu Dương nhướng mày.

Đạm Đài Diệc Dao trâm giọng nói.

Đạm Đài Diệc Dao mím chặt đôi môi đỏ mọng.

- Người mà cô nói thuộc mạch Công Tôn bây giờ đang nắm quyền Thương Tông sao?

- Bị cướp mất?

- Hỏa Thần Thạch và Thất Diệp Huyết Hãn Thảo trong số dược vật quý hiếm điều trị Thiên Tuyệt Chứng mà tôi thu thập được bị cướp mất rồi!

Con ngươi Đạm Đài Diệc Dao hiện lên một tia hận ý.

Trên trán Đạm Đài Diệc Dao hiện lên sự lo âu.

- Cô biết người cướp mất Hỏa Thần Thạch và Thất Diệp Huyết Hãn Thảo là ai sao?

Xe chạy như điên trên đường.

- Đúng thế, xét vê vai vế thì Công Tôn Tịch Hành là sư thúc của tôi.

- Ông ta là sư đệ của Công Tôn Tu, Tông chủ Thương Tông hiện nay, thực lực sâu không lường được.

Trong rừng cây, hơn chục thân ảnh vây quanh một người, cây xung quanh bị bẻ gãy không ít, hiển nhiên là vừa trải qua một trận đấu kịch liệt. Cách đó không xa còn có mấy bóng người ngã dưới đất, không biết sống chết thế nào.

- Ông ta chính là Công Tôn Tịch Hành sao?

Trong đám người bao vây Công Tôn Tịch Hành, một ông già râu bạc trắng nổi trận lôi đình, tức giận chỉ vào Công Tôn Tịch Hành:

Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn, lúc này trong rừng có hơn chục hơi thở cấp độ khác nhau, một người trong đó mơ hồ đạt đỉnh cao Tâm Lôi Cửu Kiếp! - Chỉ là một tên bệnh tật đang hấp hối mà thôi, Thiên Tuyệt Chứng là bệnh thiên tuyệt người vong, không thuốc nào chữa được. Hỏa Thạch Thần và Thất Diệp Huyết Hãn Thảo quý hiếm như vậy, đúng lúc bây giờ ta đang cần dùng. Nếu Công Tôn Tịch Hành ta đột phá đến cảnh giới Tiên nhân bằng hai loại thánh dược này thì ta tất sẽ có thể đảm bảo mạch Diệc Thai các người có thể tiếp tục trường tồn.

Trên đường quốc lộ ở bên cạnh một rừng cây ngoại ô, xe đột ngột phanh gấp.

- Hôm nay trừ khi Đạm Đài Tinh Hỏa chết trận, nếu không mày đừng mong lấy thánh dược đi!

Thân hình ông già run rẩy, không kiềm được tức giận, đột ngột sải bước lớn về phía trước.

- Hèn hại

Cách thành tiên chỉ một bước.

- Hỏa Thạch Thần và Thất Diệp Huyết Hãn Thảo là thuốc cứu mạng của thiếu chủ, mày lại lòng lang dạ sói mà cướp đoạt! Mày có xứng với thân thương mình nắm trong tay không?

- Thiếu chủ?

Công Tôn Tịch Hành cười nhạo liễu một tiếng.

Tiêu Dương nói nhỏ một tiếng, xuống xe đi theo Đạm Đài Diệc Dao bay nhanh mà chạy tới.

- Công Tôn Tịch Hành, mày còn có mặt mũi nói ra hai chữ "đồng tông!

- Cút ngay. Với thực lực của các người mà cũng dám ngăn cản Công Tôn Tịch Hành ta sao? Nể mặt đồng tông, vừa nãy ta không lấy mạng các người nhưng nếu các người còn đui mù như vậy thì đừng trách ta không niệm tình đồng tông, hừi

Người đàn ông nhìn có vẻ là người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, một tay cầm trường thương, tóc đen xõa vai, có vài phần hơi thở phiêu dật, chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng lại lóe ra vẻ lạnh lẽo, khiến kẻ khác không rét mà run. Lúc này, trường thương cắm xuống đất, ánh mắt y khinh miệt nhìn mọi người xung quanh.

Trường thương trong tay Đạm Đài Tinh Hỏa đột ngột phóng ra, rít gào đi ra như hỏa long nổi giận, lao về phía Công Tôn Tịch Hành.

Khí thế mênh mông!

Nhưng về cảnh giới, Đạm Đài Tinh Hỏa yếu hơn Công Tôn Tịch Hành một bậc.

Ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đạm Đài Tinh Hỏa, khóe miệng Công Tôn Tịch Hành hiện lên một tia khinh miệt:

- Lão già Tinh Hỏa, thương dùng như vậy sao?

Lời nói mang theo ý châm chọc rõ ràng. Vừa dứt lời xong, cổ tay Công Tôn Tịch Hành đột nhiên hất một cái. Chỉ trong phút chốc, Thần Thương nhận chủ trong tay y phóng ra linh tính vô tận, linh động bắn ra, nghênh đón công kích của Đạm Đài Tinh Hỏa.

Leng keng! Leng keng! Leng keng!

Liên tục va đập kịch liệt.

Dù là Đạm Đài Tinh Hỏa công kích trước nhưng quả thật thực lực của Công Tôn Tịch Hành cao hơn Đạm Đài Tinh Hỏa, ngay cả thương quyết thi truyển ra từ tay cũng mạnh hơn Đạm Đài Tinh Hỏa. Rất nhanh, Đạm Đài Tinh Hỏa liền nằm trong thế bị áp chế, mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng. Trong mười mấy người bọn họ, vai vế của Đạm Đài Tinh Hỏa là cao nhất, thực lực cũng mạnh nhất, nhưng đơn thương độc mã đối mặt với Công Tôn Tịch Hành thì bọn họ lại không có bất cứ khả năng thắng nào.

- Con quá cố chấp rồi.

Đạm Đài Diệc Dao nhìn Công Tôn Tịch Hành bằng khuôn mặt lạnh lùng. - Ông muốn tôi hiểu là ông cướp quyền được sống của em trai tôi?

- Sư thúc không hỏi tự lấy, hy vọng con hiểu được.

Công Tôn Tịch Hành lúc này khẽ cười.

- Hóa ra là Diệc Dao à.

Đạm Đài Tinh Hỏa nghiêng mặt nhìn thấy Đạm Đài Diệc Dao, nét mặt kích động, đau khổ lắc đầu.

- Tiểu thư, xin lỗi, ta không giữ được thánh dược.

Đạm Đài Tinh Hỏa giấy giụa muốn đứng dậy. Lúc này, một bàn tay đặt trên vai Đạm Đài Tỉnh Hỏa, một luồng năng lượng hùng hậu từ từ mà dũng mãnh tiến vào cơ thể Đạm Đài Tinh Hỏa, trong nháy mắt trấn áp luồng lực lượng tàn phá trong cơ thể ông ta.

Đồng tử Đạm Đài Tinh Hỏa đại chấn, ngẩng đầu lên.

Một khuôn mặt trẻ tuổi xuất hiện trước mặt ông ta.

Đôi mắt Đạm Đài Tinh Hỏa lộ ra vẻ khó tin mãnh liệt.

Tiêu Dương khẽ cười nói:

- Ông cứ yên tâm, chỉ dựa vào y thì không cướp được thánh dược đâu.

Tiêu Dương và Đạm Đài Diệc Dao cất bước đi về phía Công Tôn Tịch Hành.

Lúc này Đạm Đài Diệc Dao đến nơi, khuôn mặt tái mét hoảng sợ, hô to một tiếng chạy vọt qua.

- Tỉnh Hỏa trưởng lão!

Máu tươi phun ra

Thân ảnh Đạm Đài Tinh Hỏa bị đẩy lùi gấp, âm một cái va vào một gốc cây đại thụ.

Hét lớn một tiếng, Công Tôn Tịch Hành huýt dài, tùy ý cười to, trong phút chốc lực công kích tăng vọt.

Đôi mắt mọi người cũng lóe ra sự phẫn hận, không cam lòng.

Công Tôn Tịch Hành cười lắc đầu.

- Thiên Tuyệt Chứng là ông trời tuyệt mệnh, nếu An Thiên đã gọi là An Thiên thì đương nhiên phải thuận theo ý trời, sao phải cưỡng cầu chứ?

Đạm Đài An Thiên chính là em trai chín tuổi của Đạm Đài Diệc Dao, cũng là thiếu chủ của mạch Đạm Đài.

- Thiên muốn tuyệt, người không tuyệt.

Lúc này, Tiêu Dương đột nhiên cười mở miệng nói:

- Nhân định thắng thiên, đạo lý bốn chữ dễ thấy như vậy mà các hạ cũng không hiểu sao?

Ánh mắt Công Tôn Tịch Hành lạnh lẽo, âm hàn thoáng nhìn Tiêu Dương, khí thế mênh mông bao phủ qua, giọng nói ép người.

- Cậu là ai? Gia sự của Thương Tông ta đến lượt người ngoài nhúng tay vào từ khi nào thết

- Hắn là thần y ta mời tới chữa bệnh cho An Thiên.

Không đợi Tiêu Dương đáp lại, Đạm Đài Diệc Dao đã trâm giọng mở miệng.

- Chữa bệnh? Chữa Thiên Tuyệt Chứng?

Công Tôn Tịch Hành không nhịn được bật cười. - Diệc Dao, con đang kể chuyện cười với sư thúc sao? Lời lang băm giang hồ nói mà con cũng tin?

- Sao ông ồn ào thế.

Lúc này Tiêu Dương nhíu mày nói.

- Tôi có chữa được Thiên Tuyệt Chứng hay không có liên hệ mật thiết đến việc ông cướp thánh dược sao?

- Đó là đương nhiên.

Công Tôn Tịch Hành kiêu ngạo nói.

- Thánh dược như vậy dùng cho một bệnh nhân không còn thuốc chữa thì chi bằng trở thành trợ lực cho lão phu thành tiên còn hơn! Ít nhất thì mạch Đạm Đài nhiều năm như vậy rồi cũng coi như cuối cùng cũng làm được một chuyện có thể đối mặt với Thương Tông chứ không phải thứ luôn phụ thuộc vào Thương Tông!

- Ông...

Đạm Đài Diệc Dao thấy Công Tôn Tịch Hành càng nói càng quá đáng, tức giận nói:

- Công Tôn Tịch Hành, ông đừng có khinh người quá đáng!

Công Tôn Tịch Hành cười ha ha.

- Ta nói sai sao? Nay mạch Đạm Đài Thương Tông chỉ có mấy lão già còn mấy phần năng lực, còn lại thậm chí còn không biết nắm thương. Lão già Tinh Hỏa, vừa nãy ta dạy lão lão học được rồi chứ?

Ánh mắt Công Tôn Tịch Hành thoáng nhìn Đạm Đài Tinh Hỏa.

Đạm Đài Tinh Hỏa vẻ mặt phẫn nộ, đôi mắt bốc hỏal

- Nghe giọng điệu của ông, dường như có trình độ không tâm thường về thương pháp.

Lúc này Tiêu Dương cười ha ha nhìn Công Tôn Tịch Hành.

Công Tôn Tịch Hành không thèm nhìn thẳng mặt Tiêu Dương, nét mặt kiêu ngạo.

Y có tư cách kiêu ngạo!

Y là sư đệ của Tông Chủ Thương Tông, thiên phú dị bẩm, mới chỉ bốn mươi đã là đỉnh cao Tâm Lôi Cửu Kiếp. Trong Hộ long thế gia, đây tuyệt đối là một cấp bậc thiên tài! Thậm chí Công Tôn Tịch Hành cảm thấy mình rất nhanh là có thể đột phá giới hạn này, trở thành cường giả cảnh giới tiên nhân trẻ tuổi!

Thiên phú đi ngược trời đất như vậy có thể xếp trong năm người đứng đầu Thương Tông, cộng thêm thân phận hiển hách nên đương nhiên Công Tôn Tịch Hành kiêu ngạo rồi!

Y có dự cảm chỉ cần mình lấy được thánh dược mà mạch Đạm Đài thu thập được về, luyện hóa hấp thu thì chưa biết chừng có thể thành công đột phá thành tiên!

- Ông ơi, có thể mượn thương của ông dùng một lát không?

Tiêu Dương quay đầu lại nhìn Đạm Đài Tinh Hỏa.

Vẻ mặt Đạm Đài Tinh Hỏa sửng sốt.

- Tỉnh Hỏa trưởng lão, đưa hắn đi.

Đạm Đài Diệc Dao ở bên cạnh lập tức mở miệng, ánh mắt của cô vừa chờ mong vừa lo lắng.

Cô chờ mong vì Tiêu Dương là chủ nhân Kim Thương, thương pháp đương nhiên là uy lực khôn cùng, nhưng cô lo lắng là khi Tiêu Dương đại náo Dịch gia ở thủ đô, thực lực mới chỉ bằng đỉnh cao Tâm Lôi Ngũ Kiếp, còn đối thủ mà bây giờ hắn phải đối mặt là thiên tài của Thương Tông, Công Tôn Tịch Hành! Trong giới tu hành, thường thì dưới năm mươi tuổi đều chỉ được coi là thiên tài trẻ tuổi.

Tiêu Dương nhận lấy trường thương Đạm Đài Tinh Hỏa ném tới, vung lên một chút rồi cười híp mắt nói với Công Tôn Tịch Hành:

- Tôi đến lĩnh giáo thương pháp của các hạ, xin hãy dạy tôi cách nắm thương.

Công Tôn Tịch Hành cau mày nhìn Tiêu Dương, lúc sau khuôn mặt lạnh như băng mà hừ một tiếng:

- Không biết tự lượng sức mình!

Thần Thương nhận chủ đột nhiên tuôn ra quang hàn vô cùng cường đại, chớp mắt, công kích trường thương ác liệt ngưng tụ thành một điểm, tiếng sắc nhọn phá không xẹt qua.

Trong lòng mọi người đều không khỏi đại chấn, sợ hãi biến sắc!

Rõ ràng Công Tôn Tịch Hành muốn thị uy với Tiêu Dương, trừng phạt sự bất kính của Tiêu Dương đối với yl

Âm thanh đoạt người, khí thế hung mãnh!

Mắt thấy trường thương lao thẳng, sắp đâm vào yết hầu của Tiêu Dương.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng thoáng nhìn Công Tôn Tịch Hành, bỗng nhiên trường thương trong tay hắn rạch một cái, bay múa.

Vút! Vút! VútI

Vô Song Thương Quyết!

Hỗn Nguyên Thức!

Phòng ngự kín không kẽ hở, chỉ chớp mắt đã hóa giải công kích Thần Thương của Công Tôn Tịch Hành không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Công Tôn Tịch Hành cảm thấy công kích của mình như đá rơi xuống biển, lại như bị một lực lượng quỷ dị kéo đi, thương pháp không thể đi theo ý của y nữa. Trong lòng y không khỏi kinh hãi, đang định giơ thương lên tiếp thì, trường thương trong tay Tiêu Dương ở đối diện đã hóa ra vô số công kích huyền diệu.

Theo mọi người thấy, chỉ trong một chớp mắt, vút một cái trường thương rời tay bay ra, nặng nề đập vào một cây đại thụ, phát ra tiếng nổ ầm.

Đại thụ lay động.

Đồng tử tất cả mọi người chấn động, đều há to miệng.

Một màn khó tin.

Một chiêu phân cao thấp.

Một thủ một công, Thần Thương nhận chủ của Công Tôn Tịch Hành lại bị đánh bay, còn trường thương trong tay Tiêu Dương lại đặt dưới yết hầu của Công Tôn Tịch Hành.

Tiêu Dương cười nói:

- Hình như ông cũng không biết cách cầm thương.
Bình Luận (0)
Comment