Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1285 - Chương 1292: Đi Đến Thiên Môn

Chương 1292: Đi đến Thiên Môn Chương 1292: Đi đến Thiên MônChương 1292: Đi đến Thiên Môn

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vô cùng thê lương, chốc lát liền phá tan đêm tối.

Giọng của Đan Mộng Nhi.

Trong nháy mắt này, hai người trên sân thượng có vẻ mặt hoàn toàn bất đồng.

Tiêu Dương ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, lực lượng Ngũ hành quả nhiên có tác dụng!

Trái lại, sắc mặt Đan Chính Bình tái métl

Trước đó Đan Mộng Nhi chịu công kích dày đặc như vậy mà không hề cảm thấy đau đớn, không nói nửa câu, nhưng bây giờ lại phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như vậy.

Công kích của Tiểu Thần Long đánh đúng vào chỗ sơ hở của Đan Mộng Nhi.

Cũng là chỗ sơ hở duy nhất của con rối này.

Đan Chính Bình gào to một tiếng, trong khoảnh khắc thân ảnh như gió bay qua, tay cầm một trường đao chém ra, ánh đao lợi hại, âm hướng về phía Tiểu Thần Long.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn trời đất.

- Một trăm!

- Thiên địa luân hồi, vạn vật sống lại, cô vốn là thân thể đã chết, vốn nên đi con đường luân hồi nhưng lại thành một con rối. Đêm nay cũng coi như tôi giúp cô được giải thoát.

Lực lượng Ngũ hành cường thế đánh qua, chớp mắt liền bao phủ Đan Chính Bình.

Lực lượng Ngũ hành, hơn nữa còn phải là năm lực lượng Ngũ hành cấp bậc Tiên nhân, muốn tập hợp đủ vô cùng khó. Vậy nên Vô Song Vương không hề sợ Tiêu Dương có thể hủy diệt con rối Tiên nhân của mình. Có điều ông trời trêu ngươi, ai mà ngờ được tên tham ăn bên cạnh Tiêu Dương này không chỉ phá hoại hành động mà còn nghịch thiên, thân kiêm tất cả lực lượng thuộc tính, đánh một kích trí mạng cho con rối Tiên nhân trước mặt này.

Tiêu Dương dở khóc dở cười.

Ngày đó hắn tức giận giết Đan Mộng Nhi, nghĩ lại cũng có chút kích động nhưng Tiêu Dương cũng không hối hận, bởi vì lúc ấy nếu như không giết Đan Mộng Nhi thì e là bạn bè người thân của hắn sẽ phải đối mặt với thương tổn cực lớn. Nay Đan Mộng Nhi chỉ là một con rối, không nên tồn tại giữa thế gian, càng không được phép.

Tiêu Dương đứng trên cao nhìn xuống, chắp tay mà đứng, ánh mắt dừng lại trên người Đan Mộng Nhi.

Tiểu Thần Long lâm nguy không sợ hãi, hét lên:

Thân hình Đan Chính Bình trực tiếp nổ mạnh, vỡ vụn.

- Mộng Nhil

So với thân thể con rối Tiên nhân của Đan Mộng Nhị, thực lực của Đan Chính Bình kém hơn nhiều, dưới sự công kích của Tiểu Thần Long, không hề phản kháng đã tan thành tro bụi.

- Thành giao.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Tai bay vạ gió! Thiên thạch ngoài hành tinh rơi xuống Minh Châu!" Bóng dáng Tiêu Dương lướt qua, nhấc Tiểu Thần Long lên, chợt nhoáng rồi biến mất.

Tiêu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Thần Long một cái, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe. Thần quang trên người Tiểu Thần Long lan tỏa, rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ cậu nhóc mập mạp.

Tốc độ công kích của Tiểu Thần Long tăng lên, oanh kích lên người Đan Mộng Nhi, cùng với tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, thân thể con rối Tiên nhân này trực tiếp bị chấn nát, phân thành bốn năm phần, ngã xuống sân thượng.

- Thế Ngưng Thần Quả thì sao?

Bich! BịchI BịchI

Khi xe quay lại Phục Đại, Tiểu Thần Long cũng vừa giải quyết xong Ngưng Thần Quả cuối cùng, chưa đã cơn thèm sờ bụng mình nói:

Chỉ chốc lát, một đống Ngưng Thần Quả trực tiếp nện vào đầu Tiểu Thần Long.

Được lắm Tiểu Thần Long, dù đối mặt với tình cảnh nào cũng kiên quyết không quên đồ ăn.

Gần như cùng lúc, Tiểu Thần Long không khống chế được lực Ngũ hành, rơi xuống, cả tòa nhà nổ tung, chớp mắt liền sụp đổ.

Thủ đoạn này khiến Tiêu Dương thầm tò mò.

- Ba ba.

Tiểu Thần Long yếu ớt mở miệng.

Tòa nhà sụp đổ, âm thanh chấn động kịch liệt lan đến phạm vi vài dặm. Khoảng mấy chục phút sau, một số phóng viên nghe tin xuất hiện ở hiện trường, lên trang nhất của Minh Châu ngày hôm sau.

- Còn không biến trở về đi

Bên trong xe một trận yên tĩnh, vẻ mặt Tiểu Thần Long ngượng ngùng không dám lên tiếng, dù sao thì đêm nay là do cậu ta tham ăn cầm thiếp mời của ba ba, sau đó xảy ra một loạt chuyện.

Lúc này, Tiêu Dương đã mang Tiểu Thần Long lái xe vê Phục Đại.

- Ngon, ngon quá.

- Ừ, vừa ăn no không được ngủ, như vậy rất dễ bị mập, nhóc mập, con có muốn biến thành quả cầu tròn vo không?

Xuống xe, hai người bước về phòng bảo vệ.

Tiểu Thần Long cảm kích rơi nước mắt.

- Ba ba, người thật quan tâm đến tôi.

Tiêu Dương gật đầu.

- Ừ, ba đối với con tốt còn phải nói à? Đi trực ban đi.

Tiểu Thần Long mang ghế ra, ngồi ở cửa phòng bảo vệ, đóng cửa phòng.

Trong lúc Tiêu Dương đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

- Con rối Tiên nhân! Con rối Tiên nhân!

Lan ra tận vài dặm bên ngoài.

Một thanh âm điên cuồng rít gào.

Núi non vô tận, tại một nơi tận sâu trong núi non trùng điệp. Một đêm không ngủ.

Đạm Đài Diệc Dao cúp điện thoại rồi.

- Thiên Tuyệt Chứng trên người nó đã biến mất, nó thật sự không việc gì nữa rồi.

Tiêu Dương một lần nữa ngã xuống.

Điều này đối với hắn mà nói là chuyện trong dự liệu.

Vừa nãy nghe giọng điệu của Đạm Đài Diệc Dao hắn còn tưởng xảy ra biến cố gì ngoài ý muốn.

- Tiêu Dương, cảm ơn anh.

Đạm Đài Diệc Dao khế nói, ngừng một lát, cô dịu dàng nói thêm hai chữ:

- Chủ nhân.

Tiêu Dương khẽ rung động, điện thoại truyền đến tiếng tút tút.

Đạm Đài Diệc Dao kích động đến mức bật khóc.

- Nó khỏi rồi!

- Nó thế nào?

Tiêu Dương ngồi dậy nói:

- Tiêu Dương, em trai tôi nó... nó...

Giọng nói gấp gáp kích động của Đạm Đài Diệc Dao vang lên bên tai Tiêu Dương.

Vô Song Vương sắp nổi điên rồi, khuôn mặt dữ tợn, hai tròng mắt trợn to đỏ lòm, hơi thở rối loạn, đáng SỢ.

Càng không ngừng gào to.

Con rối Tiên nhân ông ta dành mọi tâm huyết mới luyện hóa ra được, không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã "xuất chinh chưa báo tin thắng trận mà người đã chết", chỉ trong một đêm đã bị hủy diệt.

- Không thể! Không thể nào!

Vô Song Vương điên cuồng gào thét lớn, không thể chấp nhận sự thật này.

- Sao Minh Châu lại có năm người cấp bậc Tiên nhân, lại còn mỗi người mang một trong các thuộc tính Ngũ hành chứ, sao lại trùng hợp như vậy.

Âm ầm!

Núi non chấn động.

Vô Song Vương vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:

- Tiêu Dương! Bản vương sẽ không bỏ qua như vậy đâu! Cứ chờ đấy, tao nhất định sẽ không tha cho mày!

Tiếng gầm gừ âm vang tận mây xanh.

Hôm sau, tại phòng bảo vệ Phục Đại, Minh Châu.

Tiêu Dương đẩy cửa ra, thấy trong tay Tiểu Thần Long đang cầm một túi đồ ăn vặt, lập tức không còn gì để nói. Tên này rốt cuộc có thể ăn được bao nhiêu vậy? Dù sao thì Tiêu Dương cũng chưa từng gặp giới hạn của Tiểu Thần Long ở đâu.

- Ba ba, buổi sáng lại có người đến tìm người. Tiểu Thần Long cũng không quay đầu lại, ngồi vắt chân trên ghế, vừa ăn đồ ăn ngon vừa nói:

- Bảo người đến Ngũ Hương Quán.

- Ngũ Hương Quán?

Tiêu Dương nghỉ hoặc.

- Á, hình như không phải Ngũ Hương, là Nguyên Vị, à không phải, là Vũ Phong Quán.

Tiểu Thần Long cuối cùng cũng nhớ ra.

Tiêu Dương cảm thấy Tiểu Thân Long đã không còn đường điều trị rồi, lập tức không để ý đến cậu ta, lái xe đi vê phía Vũ Phong Quán.

Ở cửa Vũ Phong Quán, một nhân viên phục vụ nhìn thấy Tiêu Dương, lập tức tiến lên đón, thần sắc cung kính:

- Anh Tiêu, xin mời vào trong.

Tiêu Dương gật đầu, cất bước đi vào, đẩy cửa một phòng bao trong đó.

Xoạt!

Một loạt bóng người bên trong cùng đứng lên.

Ánh mắt mang theo nóng cháy cùng kích động.

Tiêu Dương lập tức bình thường trở lại.

Hắn vốn đang nghi hoặc không biết là ai sáng sớm đã mời mình đến Vũ Phong Quán, hóa ra là bọn Đạm Đài Diệc Dao.

Lúc này, đôi mắt Đạm Đài Tinh Hỏa lệ nóng quanh tròng. Ông ta dẫn đầu tiến lên trước mấy bước, vừa định quỳ xuống đã bị Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy.

- Tiêu thần y, Tiêu ân nhân! Xin hãy nhận một lạy của lão hủI

Giọng của Đạm Đài Tinh Hỏa vô cùng kích động.

Đạm Đài An Thiên là huyết mạch thiếu chủ chính thống cuối cùng của mạch Đạm Đài!

Nhưng lại bị thiên tuyệt.

Mạch Đạm Đài không người nối nghiệp, vậy nên càng bị mạch Công Tôn đả kích nhiều hơn.

Đạm Đài Tinh Hỏa thân là lão nhân của mạch Đạm Đài, ông ta có thể cảm nhận sâu sắc sự biến hóa trong đó. Trong lòng ông ta vẫn luôn chịu dày vò đau khổ, nay kỳ tích xuất hiện trước mặt mình, thiếu chủ sớm đã bị ông trời phán tử hình lại khôi phục đầy kỳ tích.

Tất cả đều là nhờ vị Tiêu thần y trước mặt này.

Tiêu Dương ngăn được Đạm Đài Tinh Hỏa nhưng không ngăn được những người khác của mạch Đạm Đài quỳ xuống, mọi người đều cam tâm tình nguyện quỳ.

Vẻ mặt lúc này của Đạm Đài An Thiên khác hẳn hôm qua, đôi mắt có thần thái, tràn ngập hơi thở Thần Linh đầy sức sống. Tròng mắt của cậu ta vẫn luôn dừng trên người Tiêu Dương kể từ khi hắn đi vào. Đợi mọi người quỳ xuống xong, Đạm Đài An Thiên cũng bước lên, thành khẩn quỳ trước mặt Tiêu Dương:

- Đạm Đài An Thiên bái kiến sư phụ.

- Sư phụ? Đạm Đài An Thiên vừa dứt lời, Tiêu Dương lập tức ngây ngẩn cả người.

Những người còn lại trong phòng bao cũng không ngờ Đạm Đài An Thiên lại đột nhiên bái sư, có điều vừa nghĩ đến y thuật xuất thần nhập hóa của người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này, còn cả khi ở trong rừng, hắn một chiêu đánh bại Công Tôn Tịch Hành, người xuất chúng như vậy tuyệt đối có tư cách làm sư phụ thiếu chủ.

Tiêu Dương cười khổ khoát tay nói:

- An Thiên, tôi nói muốn nhận cậu làm đồ đệ khi nào thế?

Đạm Đài An Thiên ngẩng đầu, nghiêm mặt mà nói:

- Chúng ta đánh cuộc, nếu như sư phụ chữa khỏi cho đồ đệ thì đồ đệ sẽ nghe lời sư phụ. An Thiên chỉ nghe lời hai người, một là chị, hai là sư phụ. Sư phụ không làm sư phụ đồ đệ thì chẳng lẽ làm chị đồ đệ?

Đối mặt với lý do kỳ lạ như vậy, Tiêu Dương quả thật không nghĩ ra lời từ chối. Mà Đạm Đài An Thiên trực tiếp đánh rắn theo gậy, nhanh chóng hành lễ bái sư với Tiêu Dương.

Một bữa sáng bình thường trở thành bữa tiệc chúc mừng Đạm Đài An Thiên sống lại và bái sư, người của mạch Đạm Đài đều nâng chén chạm cốc với Tiêu Dương.

Sau khi náo nhiệt một hồi, Tiêu Dương và Đạm Đài Diệc Dao đi ra khỏi phòng bao Vũ Phong Quán, đi dạo trong hoa viên quanh co.

- Cảm ơn anh.

Đạm Đài Diệc Dao vẫn không nhịn được lại nói lần nữa.

Tiêu Dương bất đắc dĩ khoát tay.

- Cô đã nói rất nhiều lần rồi. Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi...

Ánh mắt Tiêu Dương đánh giá Đạm Đài Diệc Dao, má Đạm Đài Diệc Dao đỏ lên, đầu khế cúi xuống:

- Chủ nhân, ngài nói thế nào thì là thế ấy.

Đôi mắt Tiêu Dương suýt nữa thì không nhịn được tóe lửa, là ngọn lửa kích động.

Người trước mặt là nữ thần thân thánh của Phục Đại đấy!

Lời nói dịu dàng như vậy, trước đây Tiêu Dương chưa bao giờ dám tưởng tượng lại là lời Đạm Đài Diệc Dao nói với mình.

Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng kích động, Tiêu Dương kiềm chế ngọn lửa trong lòng, khẽ ho một tiếng.

- Tôi muốn nói là tôi phải rời khỏi Minh Châu một thời gian, trong khoảng thời gian này, nhờ cô để ý đến bạn bè của tôi ở Minh Châu.

Xảy ra biến cố như tối hôm qua khiến Tiêu Dương càng thêm cẩn thận cảnh giác, hắn không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng Ma Môn thủ đoạn tầng tâng lớp lớp, thậm chí có đôi khi còn không từ thủ đoạn, Tiêu Dương không thể không đề phòng.

Đạm Đài Diệc Dao sững người một lát, chậm rãi gật đầu:

- Tôi hứa với anh.

Dừng một lát, Đạm Đài Diệc Dao mặt giãn ra cười cười:

- Tôi quả thật không nhìn lâm, anh thật sự chính nhân quân tử. Tiêu Dương khóc không ra nước mắt, nếu không phải quyết định hôm nay đi đến Thiên Môn Sơn thì Tiêu Dương thề hắn nhất định không làm chính nhân quân tử này!
Bình Luận (0)
Comment