Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1287 - Chương 1294: Cửu Sắc Linh Lung Tháp

Chương 1294: Cửu Sắc Linh Lung Tháp Chương 1294: Cửu Sắc Linh Lung ThápChương 1294: Cửu Sắc Linh Lung Tháp

Vùi! VùI

Núi Thiên Môn có rất nhiều sơn động, đan xen lẫn nhau, vô cùng thần bí.

Tiêu Dương đi theo hai bóng đen, lặng yên không tiếng động chui vào một sơn động.

Bên trong sơn động có động khác, năm bước một tốp, mười bước một trạm canh gác, chặn tại thông đạo chật hẹp, muốn lặng yên không tiếng động, lẻn vào trong sơn động mà không gây bất cứ kinh động gì là chuyện gần như không thể.

Tiêu Dương dán chặt người ở bên trên một vách tường của sơn động. Hắn nghĩ một lát rồi thả thú vương Ly Lực ra, lẻn vào trong sơn động.

Từ tin tức thú vương Ly Lực phản hồi lại, Tiêu Dương càng chắc chắn sơn động trước mắt này chắc chắn là một điểm tụ tập chuẩn bị hành động của Ma Môn ở núi Thiên Môn.

Thế lực phụ trách cướp Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch của Ma Môn lại là Phủ Tông, vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng thêm vài phần.

Đương kim Hộ long thế gia, top ba gia tộc đứng đầu là Đao Tông, Thương Tông, Phủ Tông!

Sau khi quay lại khách sạn, Tiêu Dương phát hiện Tiêu Tịnh Y vẫn đang luyện đan, nhất thời tò mò cất bước đi vào.

Lực chú ý của Tiêu Dương dừng lại trên bốn góc của Thần Nông Đỉnh.

Sau khi dò xét một lúc, Tiêu Dương không có hành động tiếp theo, hắn có thể chắc chắn là thực lực của cường giả bên trong cực kỳ cường đại, ngay cả thú vương Ly Lực cũng không dám tiến lên trước dò xét nữa. Trong sơn động có gần năm mươi người của Phủ Tông.

Từng luồng sáng tím đánh ra từ tay Tiêu Tịnh Y, dân dần tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Nếu không phải Tiêu Tịnh Y đã bố trí trận pháp ở xung quanh phòng từ trước thì mùi thơm này rất dễ lan khắp cả khách sạn.

Vì ở núi Côn Luân hiển nhiên Ma Môn đã thất thủ, nếu không cũng sẽ không khiến tiên tổ của Dịch gia có được Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch, cuối cùng không tiếc giá nào, diệt cả Dịch gia, đoạt lại Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch.

Đây là bảo vật thứ hai Thần Nông Đỉnh còn thiếu mà tiểu công chúa có được. Tiêu Dương có chút nghi vấn.

Thực lực của Phủ Tông tuyệt đối không thể khinh thường.

Một nơi trong đó khảm Bàn Cổ Thái Hư Phủ!

Vết xe đổ.

Hơn nữa Thất Tinh Bổ Thiên Thạch là nhiệm vụ quan trọng nhất của Ma Môn, bất cứ tông phái nào phụ trách nhiệm vụ này đều không thể tùy tiện phái ra mấy người qua loa cho xong chuyện, ít nhất sẽ có người cấp bậc Tiên nhân phụ trách.

Trong phòng khách sạn to như vậy, Thần Nông Đỉnh từ từ treo lơ lửng, thần vân trên đỉnh chớp động.

- Không sai, đây là Phục Hi Phượng Hoàng Cầm.

Tiêu Dương không kinh động bất cứ kẻ nào, lặng yên không tiếng động lui trở về, tất cả đành đợi ngày mai.

Tiêu Tịnh Y bước lên nói. Ở trong thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang, Tiêu Dương tận mắt nhìn thấy quá trình Bàn Cổ Thái Hư Phủ quay về Thần Nông Đỉnh. Lúc này ánh mắt của hắn dịch chuyển đến một góc bên cạnh Bàn Cổ Thái Hư Phủ, khảm một bức tranh chiếc đàn.

Lúc này, Thân Nông Đỉnh phát ra tiếng vang trầm trầm. Luồng sáng tím cuối cùng của Tiêu Tịnh Y hạ xuống, Thần Nông Đỉnh từ từ ngừng xoay tròn, hoàn thành một vòng luyện đan.

- Hai thần binh khác là gì?

Tiêu Tịnh Y nhíu mày.

- Ngoài hai thân binh trước mặt ra, tháp là Cửu Sắc Linh Lung Tháp, còn gương là Côn Luân Thiên Cơ Kính!

Bàn Cổ Thái Hư Phủ, Phục Hi Phượng Hoàng Cầm. Tiêu Dương cảm thán, Thần Nông Đỉnh quả thật là lai lịch bất phàm, thần binh rời khỏi nó đều có uy danh hiển hách từ thời thượng cổ, không biết hai thân binh còn lại là gì, nếu có thể tập hợp đủ thì uy lực của Thần Nông Đỉnh chắc chắn sẽ càng mạnh.

Trong tay Tiêu Dương lấy ra Thần Kỳ Cửu Tầng Tháp uy lực cường đại mà hắn có được ở Thần Linh Cảnh Địa.

- Sau khi Đan Thần sư phụ biết Thần Nông Đỉnh nhận tôi làm chủ đã tặng cho tôi!

- Đây chính là Cửu Sắc Linh Lung Tháp!

Tiêu Tịnh Y không khỏi kinh hô, há to miệng.

- Hả?

- Từ chỗ sư phụ Đan Thần, tôi biết được bốn thần binh khảm trên Thần Nông Đỉnh nhưng tiếc là hai thân binh còn lại không biết tung tích, nếu muốn để Thần Nông Đỉnh hoàn toàn dung hợp thì rất khó.

- Cửu Sắc Linh Lung Tháp và Côn Lôn Thiên Cơ Kính...

Tiêu Dương lẩm bẩm.

- Có thể dùng chí bảo thần binh tương tự thay thế không?

- Bây giờ mới phát huy được năm phần uy lực của Thần Nông Đỉnh, nếu có thể khiến bốn thần binh hoàn toàn quay về thì tôi tin rằng có thể luyện chế được linh đan diệu dược cấp cao hơn nữa.

Tiêu Tịnh Y nói.

- Bốn đại thân binh của Thần Nông Đỉnh, một búa, một đàn, một tháp, một gương!

Tiêu Dương không khỏi tò mò hỏi.

Đôi mắt Tiêu Tịnh Y không nén được vui mừng sợ hãi.

- Đây là Cửu Sắc Linh Lung Tháp...

Tiêu Dương cũng có chút bất ngờ. Vốn dĩ hắn còn định hỏi xem có thể dùng hàng nhái tạm thời khảm lên Thần Nông Đỉnh không. Sau khi lấy được cái tháp này từ tay con nối dòng Thần linh ở Thiên Vương Thần Tháp, Tiêu Dương có thể cảm nhận được trong tháp này ẩn chứa năng lượng cường đại nhưng hắn lại không thể hiểu rõ.

Bây giờ xem ra người thật sự có duyên phận với tháp là tiểu công chúa Tiêu Tịnh Y.

- Công chúa thử xem có thể nhận chủ không.

Tiêu Dương đưa Cửu Sắc Linh Lung Tháp cho Tiêu Tịnh Y.

Con ngươi Tiêu Tịnh Y mở to vài phần, nhìn thoáng qua Tiêu Dương, không từ chối, nhận lấy Cửu Sắc Linh Lung Tháp, đồng thời vận khí, đánh ra một luồng sáng tím.

Trong phút chốc, chín tia sáng màu hoàn toàn khác nhau tỏa ra từ trên Cửu Sắc Linh Lung Tháp, trong phòng khách sạn ẩn chứa hơi thở vô cùng cường đại, tràn ngập, mãnh liệt... Tiêu Dương vội nhanh chóng bố trí thêm mấy trận pháp ở quanh phòng, che dấu hơi thở này.

Lúc này Tiêu Tịnh Y đã vận chuyển Thần Nông Đỉnh, thân vân cổ xưa nổi lên. Rất nhanh, thân quang giao hòa phản chiếu với Cửu Sắc Linh Lung Tháp, Cửu Sắc Linh Lung Tháp tỏa ra ánh sáng càng chói mắt hơn.

Đôi mắt Tiêu Dương mở to vài phần. Xem ra tác dụng của Thần Nông Đỉnh với công chúa quả thật rất lớn!

"Không ngờ lại không chỉ tăng lên một cảnh giới."

Sau khi chín luông Kiếp Lôi đánh xuống, Tiêu Dương vừa mới thở phào một hơi, không ngờ lại có đợt Kiếp Lôi thứ hai ngưng tụ thành.

Từng luồng Kiếp Lôi thô dày đánh xuống.

Soạt! Soạt! SoạtI

Tiêu Dương ở bên trong, lập tức liền nhìn thấy Kiếp Vân bay tới, hơn nữa là Tử Vân Lôi Kiếp, bao phủ bên trên sơn động chỗ Tiêu Tịnh Y.

Bỗng nhiên Tiêu Dương kinh hô một tiếng:

- Tiểu công chúa! Đừng độ kiếp ở đây!

Cửu Sắc Linh Lung Tháp nhận chủ thành công cũng mang lại thay đổi cho thân thể của Tiêu Tịnh Y. Lúc này Tiêu Tịnh Y dường như sắp dẫn Kiếp Lôi đến.

Trong nháy mắt Tiêu Tịnh Y thu hồi Thân Nông Đỉnh lại, bóng dáng lướt ra ngoài cửa sổ. Tiêu Dương cũng lập tức chạy theo.

Hai thân ảnh lướt nhanh như gió trong bóng đêm, đi vào chỗ sâu trong một ngọn núi.

Tiêu Tịnh Y đi vào một sơn động.

Tiêu Dương dừng bên ngoài sơn động, nhanh chóng bắt đầu bố trí Thất Ẩn Trận.

Bây giờ vùng phụ cận núi Thiên Môn, thiên địa dị tượng Thất Tinh chiếu Thiên Môn đêm nay đã khiến một số người xung quanh chú ý, ngoài người trong Ma Môn ra, còn có một số thế lực còn lại dường như cũng ngửi thấy mùi bất thường, tới gân núi Thiên Môn.

Tiêu Dương không muốn lộ ra hành tung vào đêm trước khi bắt đầu hành động. Hắn nhanh chóng bố trí Thất Ẩn Trận, cuối cùng cũng khởi động được Thất Ẩn Trận trước khi Kiếp Vân xuất hiện, che giấu hơi thở trong vòng trăm thước bên người Tiêu Tịnh Y.

Quá trình Cửu Sắc Linh Lung Tháp nhận chủ vô cùng thuận lợi, ánh sáng thân vân trên Thần Nông Đỉnh càng lóng lánh hơn. Thần Nông Đỉnh từ từ lơ lửng giữa không trung. Thời khắc Cửu Sắc Linh Lung Tháp nhận chủ thành công, chỉ một thoáng, một luồng thần quang dày đặc bao phủ trên người Tiêu Tịnh Y, thay đổi thân hình của cô.

Tiêu Dương rất nhanh liền tự giễu lắc đầu cười cười, hắn nghĩ quá hoàn mỹ rồi. Cửu Sắc Linh Lung Tháp trùng hợp xuất hiện trong tay hắn đã là may mắn lắm rồi, lại còn không thỏa mãn, để ý đến cả Côn Luân Thiên Cơ Kính.

Sau khi nhìn Cửu Sắc Linh Lung Tháp một lúc, Tiêu Dương không khỏi suy nghĩ, bốn đại thần binh, ba thân binh đã quay về, thần binh cuối cùng là Côn Luân Thiên Cơ Kính sẽ ở đâu đây... Tiêu Dương lục soát hết bảo vật trên người mình, ngoài Huyễn Kính tặng cho Diệp Tang ở Thần Linh Cảnh Địa ra, hắn không còn chí bảo nào kiểu gương nữa.

Đại chiến Thần Ma, có lúc linh đan diệu dược có thể có tác dụng mang tính quyết định. Thiên phú của Tiêu Tịnh Y trong tương lai chắc chắn sẽ là chủ lực của trận đại chiến Thần Ma này. Khả năng luyện đan của cô càng mạnh thì càng có thể giảm thương vong của bên mình.

Tiêu Dương cũng không tự chủ được lộ ra vẻ mặt vui mừng, vui vẻ từ tận đáy lòng.

- Lại có thêm một thần binh nữa quay về.

Ánh mắt Tiêu Dương vừa nhìn chằm chằm vào Kiếp Lôi, thần thức cũng quét khắp bốn phương tám hướng, dù có Thất Ẩn Trận che lấp hơi thở nhưng Tiêu Dương vẫn cảnh giác hộ pháp cho Tiêu Tịnh Y.

Trong sơn động bỗng phát ra một tiếng nổ mạnh.

Thần Nông Đỉnh tự nhiên xuất hiện, ánh sáng thần vân lấp lánh, từ từ chuyển động, tỏa ra thần quang, khế nâng Tiêu Tịnh Y lên. Tiêu Tịnh Y ngồi khoanh chân, hấp thụ lực lượng mới sau khi luyện hóa Kiếp Lôi.

"Tâm Lôi Cửu Kiếp."

Đôi mắt Tiêu Dương xẹt qua một tia mừng rỡ. Nói như vậy nếu Côn Lôn Thiên Cơ Kính quay về thì nhất định công chúa có thể đột phá cảnh giới Tiên nhân bất cứ lúc nào.

Đây cũng là thiên phú khiến kẻ khác cảm thấy hâm mộ, đố ky, hận.

Cô chỉ cần luyện đan, luyện mãi luyện mãi liền đột phá.

Thu hồi Thần Nông Đỉnh, Tiêu Tịnh Y lắc mình đi đến trước mặt Tiêu Dương.

- Chúc mừng công chúa!

Tiêu Dương mỉm cười nói.

Tiêu Tịnh Y cười nói:

- Cảm ơn Cửu Sắc Linh Lung Tháp của anh mới đúng.

Hai người nhìn nhau cười cười, cũng không nói quá nhiều lời khách sáo. Sau khi Tiêu Dương hủy bỏ Thất Ẩn Trận, hai người liền nhanh chóng quay trở về khách sạn, cả quá trình cũng không kinh động bất cứ ai nhưng thực lực của Tiêu Tịnh Y đã có sự bay vọt về chất.

Trước cửa phòng khách sạn.

- Tiêu Dương, rốt cuộc anh có Côn Lôn Thiên Cơ Kính không?

Tiêu Tịnh Y không nhịn được nghiêng mặt nhìn Tiêu Dương hỏi một câu.

- Hả...

Tay Tiêu Dương run lên.

Tiêu Tịnh Y cười hì hì, mở cửa phòng mình xong lập tức lắc mình đi vào.

Tiêu Dương cũng trở lại phòng, ngồi khoanh chân.

Hôm nay khi nhìn Cửu Sắc Linh Lung Tháp nhận chủ và Tiêu Tịnh Y độ kiếp, trong lòng Tiêu Dương có chút ngộ ra liền khoanh chân ngồi xuống, từ từ vận chuyển nội khí.

Thân thể đã thành tiên, nhưng kiếm đạo của hắn mãi vẫn thiếu một bước, Tiêu Dương hao hết tâm tư cũng không bước qua được cái hố đó.

Một đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dương từ từ mở mắt ra, thần thái chợt hiện rồi đi. Dù vẫn không có dấu vết đột phá nhưng cảm ngộ của Tiêu Dương lại sâu thêm một phần.

Ban ngày Tiêu Dương và Tiêu Tịnh Y giống như du khách bình thường ngồi xe đi du ngoạn núi Thiên Sơn. Cho đến tận khi hoàng hôn mặt trời lặn, Tiêu Dương cùng Tiêu Tịnh Y cũng không rời khỏi núi Thiên Sơn mà lắc mình đến tận sâu trong núi Thiên Môn.

Vách núi cheo leo, vô cùng nguy hiểm.

Đối với người tu hành cấp bậc như hai người bọn Tiêu Dương thì leo vách núi như vậy chẳng khác nào giãm trên đất bằng. Rất nhanh hai người liên đến động Thiên Môn, đi vào một cửa động trong số đó.

Bọn họ ở đây chờ mưa máu xuất hiện. Thần thức của Tiêu Dương tràn ngập bốn phía, sau khi xác định không có bất cứ điều gì khác thường liền ngồi lại, đồng thời khẽ nói:

- Tôi nghĩ lúc này e là có không ít tâm mắt đã dần dần tập trung ở chỗ Thiên Môn lật nước rồi.

- Thế thì phải xem đêm nay hươu vào tay ai rồi!

Tiêu Tịnh Y tự tin cười.
Bình Luận (0)
Comment