Chương 1297: Thần thú thủ hộ
Chương 1297: Thần thú thủ hộChương 1297: Thần thú thủ hộ
Chuyện xảy ra khiến hai bên đều không kịp trở tay!
Không ai ngờ trong núi Thiên Môn còn tồn tại mãnh thú thần bí như vậy, bao gồm cả Tiêu Dương. Trong tay hắn có tập hình vẽ Thượng Cổ Hồng Hoang nhưng Tiêu Dương cũng không thấy con hung thú nào thân nhìn như hổ, cả người đỏ đậm, đầu có một sừng như thế này trong tập hình vẽ đó.
Khi nó xuất hiện mang đến một trận gió, thân ảnh ẩn vào trong gió, nuốt cả đài sen màu bạc và Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch vào bụng mà không hề bị đài sen màu bạc công kích.
Đến đi như gió, không thấy bóng dáng.
Vù! Vùi Vùi
Giờ phút này, hai bên đang kịch chiến cơ hồ không hẹn mà cùng ngừng chiến đấu.
Đối với hai bên mà nói, Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch này đều vô cùng quan trọng, không thể để mất. Hai bên đều có mấy cường giả Tiên nhân tọa trấn, muốn đánh bại đối phương trong chốc lát là chuyện không thể, dứt khoát không tuyên mà ngừng chiến đấu.
- Hắc, dư nghiệt Kiếm Tông, bản tôn để ngươi sống tạm bợ vài ngày nữa.
Hơn nữa mỗi một lối đi đều tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón, càng đi sâu vào trong lại càng như xuyên qua cả núi Thiên Môn. Một luồng lực lượng giam cầm lờ mờ ảnh hưởng đến thần thức của Tiêu Dương, khiến hắn khó có thể điều tra tình hình ngoài năm thước.
Tiêu Dương nghi hoặc, từng bước men theo con đường nhỏ. Cảnh vật xung quanh đen kịt mơ hồ, yên lặng không tiếng động, ngẫu nhiên có một giọt nước thẩm thấu từ khe đá bên trên xuống, tách một tiếng, vô cùng vang.
Thân thể Tiêu Dương cũng lướt vào, đồng thời ý niệm điều khiển hung thú Ly Lực đang ẩn nấp chỗ tối.
- Rốt cuộc là mãnh thú gì vậy?
Lúc này Tiêu Tịnh Y cũng vội lớn tiếng nhắc nhở Tiên nhân của Tiêu gia. Mấy bóng người nhanh chúng lướt vào trong, biến mất trước cửa động.
VùiI I
Hai Tiên nhân Phủ Tông kịch chiến với Tiêu Dương cười lạnh một tiếng, bóng dáng lướt đi, chui vào cái động con mãnh thú thần bí kia tiến vào, chớp mắt liên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiêu Dương lấy điện thoại di động ra, ở trong sơn động điện thoại không hề có tín hiệu.
Tiêu Dương thoáng nhìn các cường giả của Phủ Tông, lúc này hai bên đều không còn tâm trạng chiến đấu, xem ai tìm được con hung thú thần bí kia.
- Maul Đi vào tìm!
Nếu không phải đuổi theo mãnh thú thần bí thì thật không biết trong vô số sơn động của núi Thiên Sơn còn có nơi thân kỳ như thế này. Có điều sau khi đuổi theo trong thời gian khoảng một nén nhang, tất cả mọi người đều mất tung tích của mãnh thú thần bí, thậm chí không thể nhận thấy được một tia hơi thở nào nữa.
Công kích nhanh như chớp, hiển nhiên là muốn lấy mạng Tiêu Dương, hơn nữa còn khiến người ta khó lòng phòng bịI
Cửa động rất hẹp, vừa vặn có thể chứa được con hung thú thần bí đó đi vào bên trong, chỉ là đi vào trong lại thấy có động khác. Các lối rẽ không đếm xuể phân bố ngang dọc như mê cung, giao nhau chẳng chịt như mạng nhện.
Trong lúc cấp bách, Tiêu Dương chọn đối đầu bằng thân thểi
Đôi mắt Tiêu Dương lập tức xẹt qua một tia lo lắng, vừa nấy hắn quên nhắc nhở tiểu công chúa đừng tùy tiện đi vào bên trong sơn động. Nếu như công chúa vào thì các lối đi trong sơn động phân bố chằng chịt giao nhau rất dễ mất phương hướng. Trong sơn động này không chỉ có sự uy hiếp đến từ mãnh thú thần bí mà còn phải đề phòng Ma Môn ở bên trong đột ngột tập kích.
Trong lúc Tiêu Dương đang suy nghĩ thì bỗng nhiên sau người truyền đến hơi thở bén nhọn, sát khí chớp động!
Vũ Văn Nguyên là người đầu tiên xông vào sơn động nhưng sau khi tìm kiếm một lúc đã hoàn toàn mất đi hơi thở của mãnh thú thần bí. Khi y đang lục soát khắp nơi thì bỗng phát hiện Tiêu Dương ở phía trước y không xa. Vũ Văn Nguyên lập tức thu lại hơi thở, lặng yên không tiếng động theo sát, nhân cơ hội Tiêu Dương thất thần phát động tấn công!
Một bóng đen phía sau Tiêu Dương, sắc mặt chợt kinh biến.
Lúc trước khi Vũ Văn Nguyên liên thủ với một Tiên nhân khác kịch chiến với Tiêu Dương, Tiêu Dương luôn đánh bằng thân kiếm, không hề lật con át chủ bài đáng sợ là thân thể thành tiên của mình!
Nện sau lưng Tiêu Dương nhưng lại phát ra một tiếng chấn vang.
Thời khắc thân thể chặn lại công kích nhận chủ thần phủ của Vũ Văn Nguyên, Tiêu Dương lật tay, một quyền như mang theo uy thế lôi đình âm âm oanh kích vào ngực Vũ Văn Nguyên. Thân thể Vũ Văn Nguyên bay ra, phụt máu tươi, phòng ngự bị phá.
Phủ đầu sắc bén như chém vào Hoa Sơn.
Vùi! Vùi Vùi
Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm!
Trong nháy mắt y ngã xuống đất, phía trước đã phát ra tiếng rồng ngâm!
- Cái gì?
Át chủ bài vừa ra liền phát huy tác dụng quan trọng nhất!
Tiêu Dương biết người đánh lén mình là ai rồi.
Người khác muốn hắn chết nhưng người chết có thể sẽ là người khác.
Chính là một trong hai đại Tiên nhân Phủ Tông liên hợp công kích Tiêu Dương, tên là Vũ Văn Nguyên!
Đôi mắt Vũ Văn Nguyên lộ ra sự khó tin mãnh liệt. Y là cấp bậc Tiên nhân, trong tay cũng cầm thần phủ nhận chủ, phát động công kích sau người đối phương mà lại không thể làm bị thương một miếng da trên người đối phương. Thời khắc này Vũ Văn Nguyên mới cảm nhận được năng lực phòng ngự của Tiêu Dương!
Nhưng lúc này Vũ Văn Nguyên cảm thấy cổ tay tê dại, bị phản chấn đến mức đau nhức.
Bất cứ kẻ nào ngăn cản Phủ Tông cướp Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch đều phải chết.
Thần Châm đầy trời bắn đi, hoàn toàn bao trùm Vũ Văn Nguyên.
Vũ Văn Nguyên dùng toàn lực, ra sức vung thân phủ nhận chủ trong tay ra, đồng thời bóng người nhanh chóng lùi lại. Nhưng dù như vậy thì người y vẫn trúng công kích của Thần Châm, hơi thở mơ hồ có chút rối loạn.
Trong tình huống chiếm hết tiên cơ, Tiêu Dương không thể nào để cho kẻ địch có cơ hội thở dốc. Lúc này thân thể hắn lướt như chớp, xuất hiện trước mặt Vũ Văn Nguyên, Thiên Hoàng Thần Kiếm vung ra, kiếm quang cùng bắn.
Thanh Liên Kiếm Cai
Mũi kiếm vô cùng sắc bén đâm thủng yết hầu của Vũ Văn Nguyên.
Phụt!
Thân hình Vũ Văn Nguyên trực tiếp bị đóng đinh trên vách đá, máu tươi chảy ra, không còn hơi thở.
Đôi mắt y vẫn còn đang mở, lộ ra sự khiếp sợ, khó có thể tiếp nhận.
Đường đường là một Tiên nhân mà lại bị thủ đoạn lôi đình như vậy giết chết. Thậm chí bản thân Vũ Văn Nguyên còn có một số con bài không kịp thi triển.
Tiêu Dương bất đắc dĩ mà buông tay.
- Tiên nhân? Đây chẳng phải là tên Phủ Tông Tiên nhân vừa nói muốn cho anh sống thêm vài ngày sao?
Tiêu Tịnh Y nhìn thấy thi thể của Vũ Văn Nguyên, con ngươi trợn to:
- Anh giết y rồi à?
Đúng lúc Tiêu Tịnh Y cảm thấy hơi sợ xung quanh thì đột nhiên phát hiện hơi thở của Long Vũ Cửu Thiên, cô lập tức chạy đến. Kết quả đương nhiên là vô cùng mừng rỡ. Tại nơi tối tăm không ánh mắt trời này, hơn nữa lại còn lạc đường mà có người có thể tin cậy ở bên người thì đương nhiên là vui mừng rồi.
Bây giờ người đi vào trong sơn động không chỉ có mấy Tiên nhân, dù là Ma Môn hay Tiêu gia cũng đều phái rất nhiều người đi vào tìm kiếm.
- Cũng là cái giá phải trả khi theo Ma đạo.
Tiêu Dương lấy kiếm đẩy quần áo trước ngực Vũ Văn Nguyên ra, quả nhiên ở chỗ trái tim có Ma Thai được hình thành từ bảy điểm đen đang dần dần nhạt đi.
Nếu Vũ Văn Nguyên kịp kích thích lực lượng Ma Thai thì có lẽ Tiêu Dương sẽ mất nhiều sức hơn mới giải quyết được y.
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Tiêu Dương xoay người quay đầu lại, con ngươi trợn to ngẩn ra:
- Tiểu công chúa?
Tiêu Tịnh Y sải bước đi lên, giọng nói mang theo sự mừng rỡ:
- Tiêu Dương, quả nhiên là anh! Hù chết em rồi!
Tiêu Tịnh Y có chút kinh hồn chưa bình tĩnh. Đúng như những gì Tiêu Dương lo lắng, Tiêu Tịnh Y cũng bước vào sơn động, mê cung trong sơn động khiến Tiêu Tịnh Y chóng mặt, đồng thời cũng từng bị Ma Môn lén lút tập kích.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng rút Thiên Hoàng Thần Kiếm ra, quang mang trên thân kiếm chợt lóe, vết máu mất sạch.
- Đây là cái giá phải trả.
Trong thời gian ngắn ngủi thi triển ra ba loại tuyệt thế võ học, giải quyết Vũ Văn Nguyên!
Bất Diệt Viêm Quyền, Long Vũ Cửu Thiên, Thanh Liên Kiếm Ca.
Chính một khắc bất ngờ đó, Tiêu Dương đã không cho y bất cứ cơ hội xoay người nào.
Y sai ở chỗ khi tập kích Tiêu Dương không biết Tiêu Dương thân thể thành tiên! - Nhưng chính y lại sốt ruột không muốn sống nữa.
Tiêu Tịnh Y cười hì hì:
- Gặp anh là duyên của y.
Tiêu Dương:
Hai người cùng tiếp tục đi vào bên trong, một loạt lối đi thông với một loạt sơn động, mỗi sơn động gần như đều không khác biệt là bao, quả thực khiến người ta nhất thời khó mà phân biệt.
- Tiểu công chúa, em có biết lai lịch của con mãnh thú kia không?
Tiêu Dương hỏi.
Tiêu Tịnh Y chân chừ một lát rồi nói:
- Nhìn bề ngoài của nó thì rất giống Thụy Thú trong truyền thuyết trăm ngàn năm nay của núi Thiên Môn!
- Thụy Thú?
Tiêu Dương bất ngờ há to miệng.
- Thụy Thú là tượng trưng cho ban phúc, trái ngược với sự xuất hiện của mưa máu.
- Em cũng thấy kỳ lạ.
Tiêu Tịnh Y nói.
- Mưa máu báo hiệu thiên tai, Thụy Thú ban phúc thiên hạ, hai thứ cùng xuất hiện thì chẳng lẽ trận thiên tai này vẫn có thể xoay chuyển sao?
Tiêu Tịnh Y thì thâm rồi lắc đầu, đây chỉ là suy đoán của cô.
- Con hung thú thần bí xuất hiện lúc nãy rất giống Thụy Thú của núi Thiên Sơn, thân hình như hổ, cả người đỏ sậm, còn cả cái sừng hình vòng cung mang tính biểu tượng kia nữa. Nhưng Thụy Thú núi Thiên Môn vẫn chỉ là truyên thuyết, chưa từng có ai xác nhận được.
Tiêu Dương khế nhíu mày:
- Tiếc là nhóc mập đó không ở đây, nó tự xưng là không gì không biết.
- Bản thần long tiểu soái ca không chỉ không gì không biết mà còn không đâu không có.
Một giọng nói đắc ý đột ngột vang lên rất đúng lúc. Hai người nghiêng mặt nhìn qua, tại một ngã rẽ của một thông đạo, một nhóc mập đeo kính râm, híp mắt cười đi về phía này.
- Ba ba, ngài muốn biết về Thiên Môn Thụy Thú sao?
Tiểu Thần Long cười giơ một ngón tay ra.
- Một ngàn.
Tiêu Dương không còn gì để nói.
- Một trăm.
- Tám trăm!
- Ba trăm!
Tiểu Thần Long rống to:
- Tám trăm! Tiêu Dương khoát tay:
- Tám trăm.
Tiểu Thần Long cười lạnh:
- Ngài tưởng Tiểu Thần Long thông minh cơ trí sẽ bị lừa hai lần trong cùng một vấn đề sao? Một giá thôi, tám trăm!
Tiêu Dương bất đắc dĩ mà thở dài:
- Được rồi, con thắng rồi, ba trăm vậy.
- Thành giao.
Tiểu Thần Long không chờ đợi được nói to. Lúc sau cậu nhóc ngạc nhiên há to miệng, lát sau lệ rơi đầy mặt:
- Bà nói
- Nói mau đi, Thiên Môn Thụy Thú là thế nào? Chính Thiên Môn Thụy Thú cướp Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch đi à?
Mặt Tiêu Dương không đổi sắc mà thúc giục.
Tiểu Thần Long thở dài, nhận mệnh gật đầu, sau đó nói:
- Thiên Môn Thụy Thú trên thực tế chính là thủ hộ thần thú của núi Thiên Môn! Truyền thuyết về nói thật thật giả giả, trên thực tế nó nhận lệnh Long Thần đại nhân trấn thủ Thiên Môn! Vì thông đạo nơi Địa Cầu nối với con đường bị phong ấn của Thần Linh Địa, chia thành chín điểm phong ấn, một trong số đó nằm ở núi Thiên Môn!
Thủ hộ thần thú! Trấn thủ Thiên Môn!
Đôi mắt Tiêu Dương mở to vài phần, vẻ mặt hiện ra một trận vui mừng lẫn sợ hãi:
- Nói như vậy Thiên Môn Thụy Thú đứng bên phía chúng ta, chỉ cần tìm được nó là chúng ta có thể lấy được Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch.
- Vấn đề này nghĩ là được rồi.
Tiểu Thần Long vô cùng lão thành thở dài khoát tay:
- Không đơn giản vậy đâu.