Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1293 - Chương 1300: Hoa Lạc Mãn Lâu

Chương 1300: Hoa Lạc Mãn Lâu Chương 1300: Hoa Lạc Mãn LâuChương 1300: Hoa Lạc Mãn Lâu

Hoàn toàn nắm trong tay!

Trong phạm vi ngàn thước ngoài vách núi động Thiên Môn bây giờ đều nằm trong lòng bàn tay Minh Đồ Tiên nhân. Bản tôn của ông ta chưa đến, hư tượng đến trước. Hình ảnh bao trùm vạn trượng che phủ mặt trời như một bàn tay khổng lồ vắt ngang trời cao, chỉ lật tay một cái đã áp chế tất cả mọi thứ bên dưới!

Không thể phản kháng.

Phụt! Phụt! Phụt!

Dưới uy thế kinh khủng như vậy, đám thanh y đao khách Tiêu Gia đều phun máu thụt lùi lại.

Khuôn mặt Tiêu Tịnh Y tái nhợt, ánh sáng của Thần Nông Đỉnh lúc này bị áp chế đến mức yếu nhất, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ bản thân Tiêu Tịnh Y, không rảnh đi lo cho người khác.

Tiên nhân cấp ba Phủ Tông, Minh Đồi

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bản tôn của Minh Đồ đến rồi!

- Các người là người của Tiêu gia đúng không.

Tiểu Thần Long như đang suy nghĩ, gật đầu rồi ngẩng đầu liếc nhìn Minh Đồ Tiên nhân, hèn mọn lẩm bẩm:

Đây còn là trong tình huống Minh Đồ Tiên nhân chưa ra tay.

Lúc này, sắc mặt vị Tiên nhân bị thương nhẹ của Tiêu gia trâm xuống nói.

Tiêu Tịnh Y khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:

Một thân hình cao lớn xuất hiện giữa hư ảnh khổng lồ, nhìn từ trên cao xuống, tay trái nâng một quả cầu ánh sáng hình tròn, phóng ra uy áp cường thế không gì sánh được.

Lúc này, vẻ mặt Minh Đồ Tiên nhân lãnh khốc nói.

- Quả cầu ánh sáng trong tay ông ta là một pháp bảo thần binh thần kỳ, có thể phát huy ra uy năng kinh thiên động địa.

- Minh Đồ Tiên nhân của Phủ Tông!

Khuôn mặt Tiêu Tịnh Y co quắp lại. Nếu bình thường e là cô đã không nhịn được bật cười nhưng trong tình thế nghiêm trọng trước mắt này, quả thật Tiêu Tịnh Y không cười nổi. Dù Minh Đồ Tiên nhân bổ búa hay chơi cầu thì sự xuất hiện của ông ta cũng khiến cán cân thắng lợi trong trận quyết chiến này nghiêng về Ma Môn.

Minh Đồ Tiên nhân nói:

- Thân là đệ tử Phủ Tông, không chăm chỉ bổ búa (phủ), chơi cầu à.

- Vì mấy tháng trước Phủ Tông ta đã đóng đô ở đây, hao hết tâm huyết vì bảo vật này xuất thế, mắt thấy sắp có được bảo vật, sao có thể để các người chen một chân vào?

- Hộ long thế gia và Tiêu gia trước giờ luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, vì sao lần này Tiêu gia lại huy động người đoạt bảo vật của Phủ Tông ta, chẳng lẽ ức hiếp Phủ Tông ta không có người sao?

- Thiên tài địa bảo xuất thế, dựa vào đâu mà thuộc về Phủ Tông?

Một chữ "ma" của Tiểu Thần Long vừa nói ra miệng Tiêu Tịnh Y đã cảm thấy không ổn! Tiểu Thần Long vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Tịnh Y lập tức tái mét, kinh hô:

- Không thể giữ các người lại!

Lúc này Tiểu Thần Long không nhịn được quát lên một tiếng, nhanh như tên bắn xông lên trên, trong tay không biết từ khi nào đã có thêm một cái búa nhỏ.

Công kích của Tiểu Thần Long đã tới, nhưng khi ép sát hư ảnh khổng lồ của Minh Đồ Tiên nhân thì đã cảm nhận được lực bài xích cường đại.

- Tiểu ma đầu, đừng có bóp méo sự thật!

Đôi mắt Minh Đồ Tiên nhân xẹt qua một tia kinh ngạc, cười lạnh nói:

Tiểu Thần Long rống giận một tiếng, cánh tay bộc lộ ra thân lực kinh người, cầm búa xoẹt một cái mạnh mẽ bổ ra một con đường!

- Uống!

- Xem Đại Ca bổ chết ngươi!

Quả cầu ánh sáng mà tay trái của Minh Đồ Tiên nhân đang nâng bạo phát quang mang chói mắt.

- Giết!

Trong khoảnh khắc sát khí nổi lên bốn phía, lạnh thấu xương.

- Cẩn thận.

Ngay lập tức xé rách lớp vỏ ngoài cuối cùng, vẻ mặt dữ tợn lộ ra sát khí mãnh liệt.

Quả nhiên, sát khí trong đôi mắt của Minh Đồ Tiên nhân hiện lên rõ ràng!

Mặc dù cô biết rõ thân phận Ma Môn của đối phương nhưng đối phương chưa chắc đã biết bí mật mình là ma đã bị tiết lộ. Câu nói này của Tiểu Thần Long rất có khả năng sẽ khiến đối phương "giết người diệt khẩu"!

- Đúng là một tiểu quái vật nghịch thiên, tiếc là bản tôn sẽ không cho ngươi cơ hội trưởng thành.

Tay trái Minh Đồ Tiên nhân ném quả cầu ánh sáng ra, vù vù lóe ra ánh sáng vô cùng chói mắt, âm như sấm động, ánh sáng chói mắt.

- Tiên châu thất biến!

Giọng của Minh Đồ Tiên nhân thản nhiên vang lên.

- Nhất biến lưu tỉnh trụy địaI

Vùi! Vùi! Vùi Vùi

Ánh sáng đầy trời ùn ùn bắn rơi xuống, như một lưu tinh dồn dập lướt đi xẹt qua bầu trời. Công kích mạnh mẽ dày đặc cấp bách hạ xuống phía dưới đều đánh vào người Tiểu Thần Long.

Búa trong tay Tiểu Thần Long trực tiếp bị nổ nát.

Bich! BịchI BịchI

- Kẻ không xứng là Ma Môn các người!

Đúng lúc Minh Đồ Tiên nhân chậm rãi nâng tay lên, chuẩn bị phát ra hiệu lệnh giết cuối cùng...

Không khí cực kỳ áp lực.

Tiểu quái vật mạnh nhất cũng không chịu được một kích của ông ta.

Trong mắt ông ta, đám người Tiêu gia chỉ là thú bị bao vây đang giấy giụa một cách vô ích. Cả thế cục vào thời khắc Minh Đồ Tiên nhân xuất hiện đã hoàn toàn nằm trong tâm khống chế của ông 1a.

Sắc mặt đám người Tiêu gia đều không khỏi biến ảo, trâm xuống.

Nước sông bên dưới đang cuồn cuộn chảy.

Đôi mắt Tiêu Tịnh Y lo lắng nhìn một cái, thế cục lúc này đã cực kỳ bất lợi đối với Tiêu gia.

Không biết Tiểu Thần Long ở bên dưới thế nào, dựa vào thực lực của bọn cô không thể nào ngăn được trận giết chóc do Minh Đồ Tiên nhân thống lĩnh Ma Môn.

Hơi thở chết chóc đang ép sát.

Con ngươi Tiêu Tịnh Y lướt qua một tia dứt khoát:

- Cho dù chết cũng phải kéo mấy con ma chôn cùng!

- Ha ha, các người cũng xứng sao?

Minh Đồ Tiên nhân tùy ý cười to, hư ảnh che hết mặt trời đó phát ra uy áp kinh khủng không thể địch nổi, khiến kẻ khác gân như không thở nổi.

- Đây chính là người mạnh nhất của các người sao? Mới có một đòn.

Khóe miệng Minh Đồ Tiên nhân khẽ giương lên, ánh mắt liếc nhìn đám người Tiêu gia, cười khinh miệt:

Bọt nước bắn tung tóe hàng trăm thước!

Dù Tiêu Tịnh Y biết thân phận thật sự của Tiểu Thần Long, đoán được thực lực của cậu ta sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy nhưng cảnh tượng uy thế lớn mạnh thảm thiết như vậy vẫn khiến cô kinh hãi không thôi.

Một màn hoành tráng như vậy khiến toàn trường chấn động.

Vô số công kích đánh vào người Tiểu Thân Long, mặc dù vẫn không thể kích phá phòng ngự thân thể của Tiểu Thần Long nhưng lực tác động mạnh mẽ đó vẫn khiến thân thể Tiểu Thần Long bị đẩy ra xa, âm một tiếng rơi xuống nước sông dưới đó ngàn thước, tạo thành bọt nước bắn tung tóe!

Một tiếng quát nhẹ từ xa đến gần.

Giọng nói mang theo lực xuyên thấu mạnh mẽ, trực tiếp xuyên qua bầu trời bị hư ảnh của Minh Đồ Tiên nhân che mất, hạ xuống.

Giọng nói này vang lên, dưới nước sông điên cuồng cuộn trào, động tác của một con Thần Long lộ ra vảy ngừng lại, sau đó ánh sáng lóe lên, khôi phục hình tượng một thằng nhóc mập mạp một lần nữa, nhảy khỏi nước sông, vẻ mặt thoải mái, không hề có dấu vết bị thương.

Tiểu Thần Long ẩn núp trong nước là để mượn nước sông che giấu, khôi phục thân thể Thần Long, ứng phó với Minh Đồ Tiên nhân.

Nay giọng nói này truyền đến, Tiểu Thần Long hoàn toàn buông lỏng rồi.

- Cuối cùng anh cũng chạy đến rồi à.

Tiểu Thần Long nhảy lên ngàn thước.

- Ai vậy?

Tiêu Tịnh Y vội hỏi.

- Đại tướng dưới quyên ba ba.

Tiểu Thần Long nháy mắt cười với Tiêu Tịnh Y. Tiêu Tịnh Y ngẩn ra.

- Tiêu Dương còn có sắp xếp khác sao?

- Hì hì, ba ba vĩnh viễn không để lộ tất cả quân bài.

Trong lúc hai người nhanh chóng nói chuyện đã có thể cảm nhận rõ rệt một luồng hơi thở mênh mông hùng hậu đang từ xa tiến lại gần.

Cùng với mùi nước hoa nhàn nhạt!

Gió nhẹ khẽ lướt qua, một khắc quỷ dị khiến tâm thần của Minh Đồ cũng không khỏi nhẹ chấn, không nhịn được quát lớn:

- Chuột nhắt phương nào, giấu đầu lộ đuôi, không dám gặp người?

- Minh Đồ, xem ra tim của ngươi đã bị ma tính cắn nuốt, ngay cả giọng của ta cũng không nhớ nữa.

Một tiếng than nhẹ. Bỗng nhiên, trên bầu trời, hư ảnh của Minh Đồ tiên nhân như đang chấn động kịch liệt. Âm ầm, một lực lượng cường đại ác liệt từ trên trời giáng xuống, trực tiếp kích phá hư ảnh của Minh Đồ Tiên nhân, thế như chẻ trel

Hư ảnh che mất mặt trời bị phá tan.

Một cánh hoa, uyển chuyển phiêu nhiên hạ xuống.

Con ngươi Tiêu Tịnh Y trợn to, hít một hơi lạnh.

Thứ kích phá hư ảnh cường đại của Minh Đồ Tiên nhân chỉ là một cánh hoa sao?

Nhưng khi nhìn thấy cánh hoa đó, Minh Đồ hoàn toàn khiếp sợ, mắt mở to đến muốn nứt ra, tâm thần hoảng sợ.

- Là... là... ngươi... là...

Minh Đồ Tiên nhân khóe môi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Tất cả mọi người có mặt đều chấn kinhI

Đồng thời tò mò không thôi.

Kể từ khi xuất hiện, Minh Đồ Tiên nhân vẫn luôn vô cùng cường thế, hoàn toàn nắm trong tay thế cục mà bây giờ lại bị một cánh hoa dọa cho sợ thành như vậy?

Đang lúc không ít người chấn động nghi hoặc thì hoa nở đầy trời.

Vô số cánh hoa rơi xuống, bao phủ khoảng trời này. Trong cánh hoa, một đạo thân hình thon dài thong thả bước tới, khuôn mặt anh tuấn, hai mắt như kiếm, trán tỏa ra mũi nhọn sắc bén. Trong nháy mắt, một loạt cánh hoa đi theo, ẩn chứa hơi thở đoạt mạng.

Khi nhìn rõ khuôn mặt người đến, Tiêu Tịnh Y không khỏi há to miệng, kinh hô:

- Cổ đông của Liên minh Thư Họa Lý Minh?

- Ba ba nói cô nên gọi anh ta là đệ nhất Thần Bảng Viêm Hoàng, Hoa Mãn Lâu.

Tiểu Thần Long mở miệng.

Tiêu Tịnh Y hít sâu một hơi, vô cùng chấn động.

- Hoa Lạc Mãn Lâu!

Lúc này, công kích của Hoa Mãn Lâu đã phủ xuống.

Hoa Lạc Mãn Lâu, điểm điểm sát khí. Minh Đồ Tiên nhân ra sức vung quả cầu ánh sáng trong tay ra, trong khoảnh khắc liền tỏa ra ánh sáng chói mắt nhất.

Giờ khắc này Minh Đồ Tiên nhân lựa chọn toàn lực ứng phó.

Hoa Mãn Lâu, ba chữ này ở trong lòng Minh Đồ Tiên nhân có phân lượng cực kỳ quan trọng.

Minh Đồ Tiên nhân biết rõ dù thực lực trăm năm của Hoa Mãn Lâu đình trệ không tăng lên được nhưng ông ta cũng phải toàn lực ứng phó, tập hợp lực lượng mạnh nhất mới có một tia hi vọng chiến thắng Hoa Mãn Lâu!

Thậm chí một khắc này Minh Đồ Tiên nhân còn kích hoạt Ma Thai trước ngực, một luông ma khí dung nhập vào trong quả cầu ánh sáng, ánh sáng màu ngọc lập tức trộn lẫn mấy phần khí đen tối, càng thêm dày đặc kinh khủng, uy thế kinh người!

- Quả nhiên là ma.

Hoa Mãn Lâu thở dài lắc đầu, lật tay, cánh hoa như mưa:

- Hoa rơi, chôn ma.

Ào ào.

Cánh hoa tung bay đầy trời rơi xuống, nhìn như khẽ tung bay, chỉ có Minh Đồ Tiên nhân ở trong đó mới cảm nhận rõ nhất uy thế lôi đình ẩn chứa trong mỗi một cánh hoa.

Khi uy năng của quả cầu ánh sáng tiếp xúc với cánh hoa, trực tiếp bị trấn áp.

Không thể ngăn cản!

Sắc mặt Minh Đồ Tiên nhân đại biến, trái tim trâm xuống mãnh liệt.

Đôi mắt lướt qua sự oán hận không cam lòng cùng với sự sợ hãi vô cùng mãnh liệt.

Đệ nhất Thần Bảng Viêm Hoàng Hoa Mãn Lâu rõ ràng đã biến mất trăm năm, sao đột nhiên lại xuất hiện, hơn nữa còn ở ngoài động Thiên Môn, còn đúng vào lúc ông ta chấp hành nhiệm vụ quan trọng như vậy!

Công kích đầy trời đã phủ xuống, uy thế của quả cầu ánh sáng của Minh Đồ Tiên nhân liên tiếp bị bại lui, nhanh chóng co lại.

Trấn áp tuyệt đối.

Tiêu Tịnh Y trố mắt đứng nhìn, cô không ngờ Tiêu Dương lại để lại một quân bài cường đại như vậy!

- Hoa Mãn Lâu!

Minh Đồ Tiên nhân phải chịu áp lực cường đại, gương mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, mạnh miệng quát lớn một tiếng:

- Ta biết ta không bằng ngươi nhưng Phủ Tông ta hùng mạnh, cũng có không ít người mạnh hơn ngươi! Nếu hôm nay ngươi dừng tay rời đi, ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Hoa Mãn Lâu nhìn Minh Đồ Tiên nhân, ánh mắt lạnh lùng, chỉ búng tay một cái đã có một cánh hoa rơi xuống.

- Nếu ngươi có thể may mắn sống sót thì nhất định phải nhớ rõ thân phận của ta.

Hoa Mãn Lâu nhàn nhạt nói.

- Kiếm Tông, Hoa Mãn Lâu.

Cánh hoa đầy trời, trong khoảnh khắc như một núi băng nghiền đè qua.
Bình Luận (0)
Comment