Chương 1301: Hóa hình
Chương 1301: Hóa hìnhChương 1301: Hóa hình
- AI
Minh Đồ Tiên nhân gánh chịu áp lực đáng sợ che trời phủ đất, trong lòng run sợ, không khác gì một người bình thường bị sức mạnh vạn cân đè xuống. Ma quang từ bảo bối hộ thể trên người ông ta bị đánh vỡ tung, ánh sáng từ quả cầu ánh sáng trong tay tối dần, bị uy lực từ những cánh hoa trấn áp. Ông ta kêu thảm một tiếng, lùi lại cả trăm mét, nhưng vẫn không thoát được sự truy kích của cánh hoa.
Cảnh tượng này khiến tất cả người có mặt đều chấn động.
Quá kinh khủng!
Đây là thực lực của người đứng đầu Thần bảng Viêm Hoàng!
Dễ dàng đè bẹp Tiên nhân cấp bai
Hoàn toàn không có khả năng chống cự.
- Đúng là khác nhau một trời một vực.
Vút! Vút! VútI
Bịch! Bịch Bịchi
Rắc!
Mới một khắc trước bọn họ còn nhìn Minh Đồ Tiên nhân với ánh mắt cháy bỏng thành kính, cao giọng hô Minh Đồ Hộ Pháp, bây giờ lại bị chính pháp bảo thần binh của Minh Đồ Hộ Pháp tiễn đi gặp Diêm vương. Viên tiên châu còn chưa phát huy được sức mạnh tối đa đã bị sức mạnh khác cường đại hơn huỷ diệt.
Tiêu Tịnh Y kích động nói.
Kinh mạch toàn thân Minh Đồ Tiên nhân vỡ tung, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.
Tiêu Tịnh Y lẩm bẩm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hoa Mãn Lâu. Vẻ mặt Hoa Mãn Lâu lạnh nhạt, khẽ vung tay giữ chặt Minh Đồ Tiên nhân.
Không còn tiên châu hộ thể, Minh Đồ Tiên nhân càng không thể chống đỡ nổi, thân hình hứng chịu đòn tấn công trực diện từ các cánh hoa.
Sự xuất hiện của Hoa Mãn Lâu một lần nữa làm thay đổi thế cục, cán cân thắng lợi không còn gì phải lo nữa.
- Chắc chắn là tôn tại ngang hàng với sư phụ!
Một số người của Ma Môn không kịp tránh, bị các mảnh nhỏ tấn công, không kịp kêu một tiếng, máu đã bắn thành vòi, nhuộm đỏ cả trời đêm, thân hình đổ nhào xuống vực sâu vạn trượng.
Lại một búng máu tươi phun ra.
Quả cầu ánh sáng trong tay Minh Đồ Tiên nhân vỡ tung thành vô vàn mảnh nhỏ, bắn toé ra xung quanh.
Thân hình Minh Đồ Tiên nhân đổ xuống, rơi vào dòng sông cuồn cuộn, lập tức bị nuốt sạch.
Máu đỏ toé lên.
Sự sống dần chảy cạn.
- Chạy maul
Chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay cả Minh Đồ Tiên nhân cũng không đỡ nổi một chiêu của Mãn Hoa Lâu, đừng nói gì đến người khác.
Tiểu Thần Long trợn mắt nhìn xuống sông, nhao người nhảy xuống.
Cánh hoa bay tung, mang theo sát khí mãnh liệt.
- Để tôi xem lão ta chết thật chưal
Trận đầu tiên phải thắng cho hoành tráng.
Giấu mình một trăm năm, chỉ chờ ngày hôm nay.
Đây là trận đầu tiên Mãn Hoa Lâu báo thù cho Kiếm Tông.
Có Tiểu Thần Long bổ thêm đao, cho dù Minh Đồ Tiên nhân có may mắn thoát được đòn công kích này của Hoa Mãn Lâu thì cũng chắc chắn không thể thoát được Tiểu Thần Long.
Tẩu vi thượng sách.
Nhưng ngay cả Minh Đồ Tiên nhân cũng không thoát được Mãn Hoa Lâu, thì họ thoát thế nào được?
Soạt soạt
- Rút
Giống hệt địa ngục.
Đối với họ, nơi này đã trở thành ác mộng.
Đám người còn lại của Ma Môn đều thất kinh gọi nhau chạy tán loạn.
Chỉ nhấc tay là dễ dàng lấy được mạng.
Đêm nay, đừng hòng có kẻ nào của Ma Môn chạy thoát.
Tiêu Tịnh Y cũng ra lệnh cho người của Tiêu gia cùng xông lên trợ chiến. Trận đồ sát trên vách núi nhanh chóng diễn ra, không lâu sau, kẻ cuối cùng của Ma Môn cũng ngã xuống, nước sông phía dưới đã nhuộm đỏ cả.
Mùi máu tanh xông lên ngập trời.
Đao khách của Tiêu gia người vấy máu, nét mặt nghiêm trang, xếp thành hàng đứng thẳng, đôi mắt ánh lên cương nghị lạnh lùng.
Tiêu Tịnh Y đứng trước mặt họ, chắp tay cúi chào Hoa Mãn Lâu vừa đáp xuống trước cửa động Thiên Môn:
- Văn bối Tiêu Tịnh Y kính chào Hoa tiền bối, đa tạ Hoa tiền bối ra tay cứu trợ.
Vừa nói Tiêu Tịnh Y vừa ngước mắt nhìn Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu mỉm cười:
- Từ bao giờ tiểu công chúa đã trở nên khách sao như thế?
Tiêu Dương hiểu rất rõ, cũng rất cẩn thận.
Đây là thế giới trong Thiên Môn Thần trận, nằm giữa thực và ảo.
Từ vị trí hiện tại, Tiêu Dương đưa mắt nhìn quanh. Đây là một đỉnh núi đá vô cùng vô tận, cát vàng cuồn cuộn bốc lên che lấp mặt trời, một dòng sông hung hãn ào ào chảy qua, âm thanh chấn động không gian. Một không gian mênh mông bao la.
Bên ngoài là trời đất đen ngòm, nhưng trong động Thiên Môn lại là một quang cảnh khác hẳn.
Sau một trận âm thanh ầm ầm rung chuyển núi non, trong động Thiên Môn sớm đã trở lại im lìm, thỉnh thoảng có thần quang loé ra, tràn ngập vẻ quỷ bí.
Tiêu Tịnh Y dặn xong, Tiểu Thần Long xoay mình biến mất vào động Thiên Môn.
Tiểu Thần Long nói.
- Thiên Môn Thần trận đã khởi động, có vào được cũng không biết được vị trí cụ thể của người bên trong, có khi lại gặp phải huyễn cảnh trong Thiên Môn Thần trận rồi tàn sát lẫn nhau.
Nghe vậy Tiêu Tịnh Y cuống lên:
- Vậy phải làm thế nào?
- Mọi người chờ ở đây, tôi đi vào tìm Ba Ba.
Tiểu Thần Long nói.
¬ Mọi người phải chú ý xung quanh, có khi Ma Môn còn có mưu kế gì nữa.
Hoa Mãn Lâu trâm ngâm một lát rồi gật đầu.
- Vậy cậu cũng cẩn thận đó.
- Mọi người không vào được.
Tiểu Thần Long lao vọt lên, xuất hiện trước mặt mọi người.
Soạt một tiếng, nước sông dâng lên.
- Không vào được.
- Vậy tôi không khách khí nữa, tiên bối, mau vào xem trong động Thiên Môn như thế nào thôi.
Tiêu Tịnh Y hít sâu một hơi, cười hi hi:
Từ khi Thiên Môn Thần trận khởi động, Tiêu Dương vẫn giữ thái độ vô cùng cảnh giác. Mặc dù Thần trận này cũ kỹ già nua nhưng vẫn là trận pháp do Long Thần Đại nhân để lại. Từ khi Thần trận khởi động, Tiêu Dương đã cảm nhận được một luồng khí tức thê lương thần bí, ở trong trận pháp như thế này chắc chắn không được phép khinh suất bất cẩn.
- Thủ Hộ Thần Thú ở đâu nhỉ?
Tiêu Dương nhướng mắt nhìn quanh. Hắn tin tất cả người trong Thiên Môn Thần trận đều đang tìm kiếm Thiên Môn Thuy Thú, chiếm lấy Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch.
Tiêu Dương nhao người bay lên phía trước chừng trăm dặm.
Trước mắt vẫn là cảnh trời đất mênh mông.
Giống như đứng xoay tại chỗ.
Tiêu Dương mời Tiểu Thất tiền bối trong Kim Phủ ra, nhưng ngay cả Tiểu Thất tiền bối cũng tạm thời chưa có cách gì để phá giải Thiên Môn Thần trận.
Lúc này Tiêu Dương chỉ còn cách dựa vào trực giác tìm kiếm xung quanh thôi.
Một trận cuồng phong bỗng ùa đến sau lưng.
Cuốn cát vàng bay tung.
Như bão lốc vòi rông cuốn bay tất cả.
Tiêu Dương bỗng cảm nhận được nguy hiểm, lập tức quay mình. Trong luồng cát vàng, một thân hình giống hổ đỏ rực đang ngẩng đầu ưỡn ngực, há to miệng như chậu máu hung hăng đớp lấy Tiêu Dương.
Thủ Hộ Thần ThúI Đồng tử mắt Tiêu Dương co rút lại, nắm chặt tay, đánh ra Bất Diệt Viêm Quyền.
Móng vuốt sắc nhọn của Thủ Hộ Thần Thú chộp xuống.
Một người một thú đánh nhau, sức mạnh cường đại khiến trời đất bốn phía chấn động ầm ầm.
Một tiếng rít lên!
Cho dù Thủ Hộ Thần Thú có sức mạnh của Tiên nhân cấp hai, nhưng Tiêu Dương lại là nhục thể thành tiên, sức mạnh cơ thể vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đón một đòn của thần thú.
Rống lên mấy tiếng, cát tràn ngập trời đất bao kín Tiêu Dương.
Kiếm quang dâng lên sáng ngời.
Tiêu Dương chém đứt bão cát, nhảy ra ngoài nhìn quanh.
Thủ Hộ Thần Thú đã biến mất từ bao giờ.
- Lần thứ hai rồi.
Tiêu Dương nhíu mày đáp xuống đất.
Hắn đoán được Thủ Hộ Thần Thú sẽ mượn Thần Môn Trận tấn công tất cả mọi người trong trận pháp, nhưng cả hai lân đều xuất hiện quá đột ngột, biến mất quá nhanh, Tiêu Dương căn bản không kịp giữ nó lại.
- Như lời nhóc mập thì chắc vẫn còn cơ hội.
Tiêu Dương tự nhủ, cảnh giác nhìn quanh. Thủ Hộ Thần Thú chắc đã rời đi rồi, đến tấn công mục tiêu tiếp theo.
- Phù, làm sao ta lại cảm nhận được khí tức của Long Thần Đại nhân rồi?
Bỗng một giọng nói già nua thê lương vang lên bên tai Tiêu Dương.
Tiêu Dương giật mình, thần thức lập tức chú ý vào chiếc bát nhận chủ mang trong người, vui mừng nói:
- Ma Huyền Thần Quy, người tỉnh rồi?
Nãy chính là giọng nói của Ma Huyền Thần Quy.
- Ta cảm nhân được khí tức của Long Thần Đại nhân.
Thần quang loé lên trước mặt Tiêu Dương, một con rùa khổng lồ phủ phục trên mặt đất, vươn đầu ngó quanh, đồng thời đánh hơi mấy cái. Đôi mắt Ma Huyền Thần Quy lộ vẻ buồn bã.
— Hoá ra là Thần trận của Long Thần Đại nhân để lại, chẳng trách nào.
- Ma Huyền người biết Thần trận này ư?
Tiêu Dương hơi có hi vọng. Nếu Ma Huyền Thần Quy biết cách phá giải trận pháp này thì mình sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Ma Huyền Thần Quy lắc đầu:
- Ta chỉ cảm nhận được khí tức của Long Thần Đại nhân thôi.
Nghe vậy ánh mắt Tiêu Dương không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Bỗng hắn mở bừng mắt.
Ma Huyền Thần Quy bỗng toả ra thần quang nhàn nhạt, một sức mạnh hùng hậu bỗng xuất hiện hạ xuống đỉnh đầu Tiêu Dương.
Là một đoá kiếp vân. Tiêu Dương ngước mắt nhìn. Khí tức của đoá kiếp vân này khác hẳn với những đoá kiếp vân hắn từng gặp.
- Có chuyện gì vậy?
Tiêu Dương ngẩn người.
- Ta sắp hóa hình rồi.
Giọng nói nhàn nhạt của Ma Huyền Thần Quy lại vang lên bên tai Tiêu Dương.
- Hóa hình?
- Long Thần Đại nhân là người mạnh nhất trời đất này, do đó vạn vật lấy hình người làm tôn, cho rằng hình hài của loài người là hình hài thích hợp nhất để tu hành. Cho nên các loài thú một khi đã đột phá đến cấp bậc Tiên nhân đều chọn hoá thành hình người.
Ma Huyền Thân Quy nói.
- Ở Thần Linh Cảnh Địa, thực lực của ta bị phong ấn, bây giờ xuất hiện trên Trái đất thì tất nhiên rất dễ dàng để đột phá đến cấp bậc Tiên nhân.
Vừa nói, từng luồng kiếp lôi vừa giáng xuống.
Với khả năng phòng ngự của Ma Huyền Thần Quy, kiếp lôi chẳng khác nào gãi ngứa. Kiếp lôi qua rồi, kiếp vân nhanh chóng tan đi.
Ánh sáng chớp loé toả ra từ cơ thể to lớn của Ma Huyền Thần Quy dần thu nhỏ lại.
Cuối cùng ánh sáng loé lên, một dáng người xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.
Ma Huyền Thân Quy chọn hoá thành một ông già, khuôn mặt nhăn nheo, râu bạc như cước, tóc bạc chân trần, sau lưng cõng một cái mai rùa.
- Ma Huyền, sau lưng người...
Tiêu Dương há hốc miệng chỉ vào mai rùa sau lưng Ma Huyền Thần Quy.
- Vừa biến hình, hơi không quen nên giữ lại một điểm.
Ma Huyền Thần Quy cười, bước đến trước mặt Tiêu Dương.
- Thế nào, hình dạng này của ta được chứ hả.
- Được chứ.
Tiêu Dương khó khăn gật đầu.
- A đúng rồi!
Tiêu Dương bỗng nghĩ đến hai thú vương còn lại, mở to mắt nói.
— Ma Huyền, ở Thần Linh Cảnh Địa thực lực của ngươi bị phong ấn, bây giờ mới khôi phục lại được cấp bậc Tiên nhân, vậy còn các ác thú khác trong Thần Linh Cảnh Địa thì sao ạ? Ví dụ như Hoả Tê Thú Vương?
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên mong đợi!