Chương 1303: Bay thẳng đến núi Côn Luân
Chương 1303: Bay thẳng đến núi Côn LuânChương 1303: Bay thẳng đến núi Côn Luân
- Tiêu Dương!
Tiêu Tịnh Y mừng rỡ kêu lên. Đối với cô sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Dương là một điều vui mừng, đặc biệt là Tiêu Dương còn đưa những người còn lại của Tiêu gia ra... Tiêu Tịnh Y nhìn kỹ lại, thấy thiếu mất gần mười đao khách áo xanh, liền nheo mắt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương khẽ lắc đầu:
- Xin lỗi, không kịp cứu những người khác.
- Nếu không phải có người anh em kịp thời chạy đến đưa chúng tôi ra, có khi mấy anh em tôi đều chết ở nơi quỷ dị ấy rồi.
Một cường giả cấp Tiên nhân nói ngay đầy vẻ cảm kích.
- Đừng khách sáo, chúng ta mau rời khỏi đây về trị thương thôi.
Tiểu Thần Long xua tay đầy vẻ già dặn.
Trên đỉnh núi, ánh mặt trời mới ló chiếu lên đỉnh núi, chiếu sáng núi Thiên Môn đang say ngủ.
- Có chuyện gì anh cứ nói thẳng.
- Anh có chuyện muốn nói với em.
Tiêu Dương đứng chắp tay, ánh mắt dõi theo vâng mặt trời mới ló. Yên lặng hồi lâu, sau lưng hắn là một bóng người áo tím. Cuối cùng vẫn là Tiêu Tịnh Y không nén được sự nghi hoặc, cắn môi bước lên che khuất ánh sáng, mái tóc đen nhánh ánh lên màu tím nhạt, nhìn Tiêu Dương, nói:
— Tiểu công chúa, chuyện ở đây tạm thời như thế đã, bảo tất cả mọi người rút đi thôi.
Tiêu Tịnh Y không nhịn được bật cười:
- Đúng đấy.
Tiêu Dương thu ánh mắt lại, tập trung vào khuôn mặt thuần khiết của Tiêu Tịnh Y, hít sâu một hơi:
Tiêu Tịnh Y vội gật đầu, người của Tiêu gia lần lượt dìu những người bị thương nhanh chóng rời khỏi núi Thiên Môn.
Tiêu Dương nói.
Mây mù lượn quanh tứ bề, như linh sơn chốn tiên cảnh.
Ngừng một lát rồi Tiêu Tịnh Y từ tốn nói tiếp.
Chờ mọi người đi khuất, Tiêu Dương trịnh trọng nói với Tiêu Tịnh Y.
- Nếu không thì có một khả năng khác... có thằng điên nào đang đứng nói nhảm ở đây.
- Vốn định nói với em một số chuyện, nhưng nhìn mặt trời mọc thấy cảm khái nên hơi thất thần... Tiểu công chúa, em nói mỗi ngày mặt trời mọc mặt trời lặn, mặt trời mọc sáng nay và mặt trời mọc sáng hôm qua có giống nhau không? Nếu không giống nhau thì chỗ nào không giống nhau? Mặt trời mọc mặt trời lặn giống như vòng luân hồi của con người, chắc cũng không ai nói rõ được rốt cuộc có kiếp sau hay không...
- Nếu bây giờ anh cạo đầu thì chắc em tưởng anh là một cao tăng mất.
Tiêu Dương gật đầu, im lặng một lát rồi ngước mắt trịnh trọng nói:
Tiêu Tịnh Y cười rồi nói. - Tốt quá! Anh Tiêu Dương, anh đúng là phúc tinh của em, ha ha...
Tiêu Tịnh Y nhìn Tiêu Dương vẻ mong đợi.
Tiêu Dương:
- Nhưng chưa chắc Côn Luân Thiên Cơ Kính đã mang đến hiệu quả như những thần binh khác, mà có khi... còn mang đến tai hoại
Tiêu Dương nghiêm giọng nói.
- Côn Luân Thiên Cơ Kính bị phong ấn trên núi Côn Luân.
- Em không quan tâm kiếp sau, kiếp này sống cho vui vẻ là được rồi.
Thấy tiểu công chúa vui mừng nhảy nhót, Tiêu Dương không khỏi cười khổ:
- Tiểu công chúa em có thể nghe anh nói hết không...
- Được rồi, anh nói đi.
— Được rồi, trả lời xong rồi, anh định nói gì với em thì nói đi.
Tiêu Tịnh Y ngạc nhiên đến nỗi mở bừng hai mắt, không kiêm chế nổi sự vui mừng:
Một lời buông ra, chấn động trời đất.
- Có tin tức vê Côn Luân Thiên Cơ Kính rồi.
Tiêu Dương cẩn thận thuật lại chuyện liên quan đến Côn Luân Thiên Cơ Kính cho Tiêu Tịnh Y nghe.
Tiêu Tịnh Y bình tĩnh lắng nghe. Tiêu Dương chăm chú quan sát sắc mặt cô bé, nhưng không biết cô đang nghĩ gì.
Một lát sau.
Tiêu Tịnh Y bỗng ngẩng đầu cười:
- Ý anh là nếu em để Côn Luân Thiên Cơ Kính nhận chủ, nếu ma tính của nó chưa tan hết thì rất có khả năng em bị ma khí nuốt mất, rơi xuống ma đạo, mất đi bản tính.
- Nguy cơ ma khí trong Côn Luân Thiên Cơ Kính chưa tan hết cao đến hơn 80%.
Tiêu Dương lắc đầu bất đắc dĩ. Trong trường hợp này mà tiểu công chúa vẫn cười được.
Nếu muốn lấy được Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch, đầu tiên phải khôi phục được trí nhớ của Thiên Môn Thuy Thú, nhưng Tiêu Tịnh Y phải thu phục Côn Luân Thiên Cơ Kính trước. Quá trình này hung hiểm vạn phần. Biết rõ trước mắt là một quả lựu đạn, nhưng vẫn phải động vào... Đây là lựa chọn khó khăn với tất cả mọi người.
Tiêu Dương thậm chí còn cảm thấy hình như tiểu công chúa chưa ý thức được tâm nghiêm trọng của sự việc.
Thấy Tiêu Dương vẫn do dự không quyết, Tiêu Tịnh Y vội nói, mở to đôi mắt chớp chớp.
- Thế này đi, chúng ta cứ tìm thấy Côn Luân Thiên Cơ Kính trước. Nếu thực sự vẫn còn ma tính thì em không để nó nhận chủ là được rồi.
Đối với Tiêu Dương, điều này vô cùng mịt mờ.
Một cách khác là tìm thấy nửa khối Thần Thánh Chi Tâm rồi tiếp nhận truyên thừa của Long Thần...
Tiêu Tịnh Y lựa chọn dứt khoát như vậy lại làm cho Tiêu Dương do dự - hắn không thể không nghi ngờ bản thân, để một thiếu nữ rất có khả năng trầm luân vào ma đạo vạn kiếp không được siêu sinh - thực sự có nên như vậy không?
- Bất kể thế nào, đây cũng là cơ hội để thu phục Côn Luân Thiên Cơ Kính, em sẽ không bỏ qua đâu. Tiêu Dương... anh cứ coi như anh giúp em đi vậy.
Tiêu Tịnh Y ngưng cười, nghiêm nghị nhìn Tiêu Dương.
- Nếu em thành ma, em thà chết trong tay anh còn hơn tạo nghiệt cho người khác.
Tiêu Dương không khỏi cảm động. Tuy Tiêu Tịnh Y nhìn có vẻ không nghĩ ngợi gì nhiều nhưng cô bé là người hiểu chuyện, lại vô cùng thông minh, sớm đã có quyết định của mình. Côn Luân Thiên Cơ Kính có nguy hiểm đến đâu thì cô vẫn muốn thử một lần.
Nếu thật sự có lúc đó thì mình có thực sự xuống tay với tiểu công chúa được hay không? Tiêu Dương cười khổ lắc đầu, hắn biết rõ chắc chắn không thể. Tuy Tiêu Tịnh Y đã ở lại mấy năm trong Thần Linh Cảnh Địa, nhưng theo cách tính của Trái đất thì cô bé vẫn chỉ mới mười bảy tuổi. Tiêu Dương luôn coi cô như em ruột mình, sao nỡ nhẫn tâm nhìn cô rơi xuống ma đạo rồi giết cô đi được...
- Thôi cứ từ từ đã, chuyện này chưa vội.
Tiêu Dương hít sâu một hơi, trâm giọng nói.
¬ Không phải chỉ có một cách để lấy Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch.
- Đây là cách khả dĩ nhất hiện nay.
Tiêu Tịnh Y sớm đã nhìn ra ý của Tiêu Dương, lại mỉm cười.
- Em nói thật đấy.
Tiêu Dương:
Tiêu Tịnh Y cười hì hì.
- Đến lúc đó anh giết em đi là được.
- Nếu em bị Côn Luân Thiên Cơ Kính thì em sẽ mất ý thức tự chủ...
— Được không, được không, được không...
Tiêu Dương chỉ có cách gật đầu.
Vùi! Vùi! Vùi
Một dáng người mập tròn từ xa lao vút lại trước mặt Tiêu Dương:
- Đã xong, quanh động Thiên Môn đã bày khá nhiều trận pháp ngầm, bất cứ ai cũng không dễ dàng gì mà lại gân được động Thiên Môn. Chúng ta có thể chuẩn bị xuất phát rồi.
Để phòng xa, Tiêu Dương để lại mấy mươi hung thú Ly Lực ẩn mình quanh núi Thiên Môn để giám sát tình hình xung quanh.
- Tông chủ chí tôn.
Khi Tiêu Dương dắt Tiêu Tịnh Y và Tiểu Thần Long chuẩn bị xuống núi, Hoa Mãn Lâu đứng bên cạnh trâm ngâm một lúc rồi khoanh tay nói.
— Ma Môn hung hãn, rất có khả năng sắp xảy ra một trận chiến trên quy mô lớn. Tôi nghĩ lúc này tôi nên đi một vòng, gọi các anh em Thanh Liên đang quy ẩn về, phục hưng sự huy hoàng của Kiếm Tông.
Đôi mắt Tiêu Dương sáng lên nhìn Hoa Mãn Lâu: - Vậy làm phiền ông rồi.
Hoa Mãn Lâu cười nói:
- Đây là sứ mệnh của tôi.
Nói rồi Hoa Mãn Lâu vung tay, bóng dáng nhanh như điện cưỡi gió đi, biến mất trong làn mây mù.
Không gian thoảng mùi hương hoa nhè nhẹ chập chờn...
- Hoa Mãn Lâu quả là một kỳ nhân.
Tiêu Tịnh Y nhìn theo bóng lưng Hoa Mãn Lâu, không khỏi cảm thán.
- Người đứng đầu Thần bảng. Em đã từng nghe sư phụ kể rất nhiều sự tích liên quan đến những người có tên trong Thần bảng của Viêm Hoàng, trong đó Hoa Mãn Lâu là người được sư phụ khen không hết lời, đặc biệt là chuyện ông ta từng lùi bước nhường sư huynh. Mới đầu trong số những người tranh ngôi vị đứng đầu Thần bảng Viêm Hoàng có Hoa Mãn Lâu và sư huynh Hoa Mãn Hiên của ông ta. Sư huynh không bằng ông ta, nhưng Hoa Mãn Lâu lại dứt khoát lùi bước, nhường ngôi vị đứng đầu Thần bảng Viêm Hoàng lại cho Hoa Mãn Hiên. Nhưng sau này Hoa Mãn Hiên nóng vội cầu thành, luyện công đến mức tẩu hoả nhập ma, biến mất trong nhân gian, người đứng đầu Thần bảng Viêm Hoàng được công nhận vẫn là Hoa Mãn Lâu!
- Thực lực của Hoa Mãn Lâu rất cao thâm.
Tiêu Dương quay sang nhìn Tiêu Tịnh Y.
— Em nói Hoa Mãn Lâu và Tiêu Tiên nhân ai hơn ai.
Tiêu Tịnh Y hơi khựng lại.
Một lúc sau cô lắc đầu:
- Em không biết... Thân bảng Viêm Hoàng chỉ tính những người tu hành đơn lẻ, không bao gồm Hộ Long Thế Gia và các đại thế lực khác. Cường giả trên Thần bảng phân thành hai cấp, xếp hạng phía sau thì thực lực tâm thường thôi, nhưng những người xếp hạng cao đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Đặc biệt là ba người đứng đầu, chứ đừng nói Hoa Mãn Lâu. Trước đây từng có rất nhiều cường giả của Hộ Long Thế Gia bại dưới tay ông ta. Còn sư phụ của em... thực lực cũng không biết đâu mà lần. Giờ anh nói hai người so tài với nhau, em cũng không biết được ai hơn ai.
- Nhưng có thể khẳng định cả hai người đều chưa đến mức Kim Tiên...
Tiêu Tịnh Y nói.
- Em nghe sư phụ nói muốn đột phá thành Kim Tiên trên Trái đất vô cùng khó khăn!
Tiêu Dương chậm rãi gật đầu.
Tuy Trái đất có một Long Thần Đại Nhân nhưng vẫn chỉ là một trong ba nghìn thế giới, không thể so sánh với thế giới Thân Minh. Thời cực thịnh của Kiếm Tông cũng mới chỉ có một tổ Thất tiên! Kiếm Tông khi ấy chỉ sản sinh ra bảy vị cường giả bậc Kim Tiên, tất nhiên, bảy vị Kim Tiên của Kiếm Tông, một vị Kiếm Tiên tối cường có thể đánh bại hàng ngàn vạn Kim Tiên!
- Bất kể Hoa Mãn Lâu, Tiêu Tiên nhân hay thậm chí Kỷ Ly Tiên nhân, nếu trong bọn họ có một người đột phá đến cấp bậc Kim Tiên thì chắc chắn thế cục sẽ càng thêm ổn định.
Tiêu Dương nghĩ thâm, đồng thời ánh mắt thoáng vẻ lo lắng. Hắn đã gặp khá nhiều Kim Tiên linh thân ở Thần Linh Cảnh Địa, có thể thấy sự khác biệt một trời một vực giữa giới tu hành trên Trái đất và giới tu hành trên thế giới Thần Minh. Nếu Ma Môn thu thập đủ bảy viên Bổ Thiên Thạch, mở được đường hầm phong ấn, chư thần ác ma giáng lâm, sẽ trở thành sự nguy hại không thể lường trước được đối với giới tu hành Trái đất. Nghĩ đến đây Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy căng thẳng, rảo bước cùng Tiêu Tịnh Y lên xe, nhanh chóng rời khỏi núi Thiên Môn.
- Lại phải chạy đến núi Côn Luân...
Trong xe, Tiểu Thần Long thở dài.
- Bao giờ mới được về gặp các chị xinh đẹp đây.
Hai người Tiêu Dương chọn cách lờ câu nói của nhóc mập đi.
Buổi chiều ở sân bay, một chiếc máy bay từ từ tăng tốc, phóng vút lên tâng mây!
Bay thẳng đến núi Côn Luân!