Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1297 - Chương 1304: Súc Sinh

Chương 1304: Súc sinh Chương 1304: Súc sinhChương 1304: Súc sinh

Núi Côn Luân, đệ nhất Thần sơn Viêm Hoàng!

Có danh xưng là núi vạn tổ !

Nằm ở ranh giới giữa Tân Cương, Thanh Hải và Tây Tạng, mạch núi Côn Luân kéo dài tít tắp, thắng cảnh vô số, đẹp không bút nào tả xiết. Mạch núi, thung lũng sông, đỉnh núi quanh năm tuyết trắng càng tô điểm cho vẻ thần bí đồ sộ.

Mặt trời mọc rồi lặn.

Núi Côn Luân trong đêm, ánh trăng tròn vằng vặc tẩm đẫm núi Côn Luân, vạn phần thánh khiết.

Sâu trong núi Côn Luân, một bóng đen bỗng xẹt qua, biến mất về phía xa.

Dừng lại trước một tấm bia đá.

Ánh trăng soi sáng gương mặt người đó. Chính là Thái tử Dịch Hàn!

Phá vỡ sự yên tĩnh của núi Côn Luân.

Chưa đầy một tiếng sau, Thái tử Dịch Hàn đã bước vào sa mạc mịt mù cát cuốn.

Dịch Hàn lách mình bước vào sơn cốc tối đen.

Tóc tai bù xù rối tung, nhìn không ra khuôn mặt. Anh đứng trước sơn cốc một hồi lâu, ngoái lại nhìn rồi cất bước ra đi.

Dịch Hàn khẽ nói.

Sâu trong sa mạc, một dãy tường thành màu vàng sắp bị phong hoá thành cát hết chặn đứng luồng gió cát đang ào ào cuốn đến.

Khuôn mặt Thái tử Dịch Hàn đã mất đi vẻ tiêu sái thảnh thơi ngày trước. Mối thù diệt môn của Dịch gia đè nặng lên lồng ngực anh, khiến anh không có một phút nghỉ ngơi. Chòm râu trên mặt hiện vài nét thê lương, đôi mắt vẫn có nét bén thêm mấy lần, nhìn chăm chú vào tấm bia đá trước mặt.

Thân hình lẫn vào trong bão cát, ẩn lên phía trước.

— Côn Luân Thiên Cơ Kính ở ngay đây?

- Cánh cửa địa ngục núi Côn Luân.

Hồi lâu sau, khi gân đến bình minh, Thái tử Dịch Hàn mới đi ra. Quần áo trên người anh rách te tua không ra hình dạng, hơi thở cũng nặng nhọc rối loạn.

Nhìn bề ngoài là tường thành cũ nát, nhưng còn có động trời khác.

Chỉ lát sau, trong sơn cốc xuất hiện chớp loé sấm rền, gió lốc thổi ào ào, cát bay đá lăn, thậm chí còn đất rung núi chuyển.

Một toà cung điện nguy nga tráng lệ nằm dưới mặt đất.

- Bà cố, ông, cha, mẹ, con nhất định sẽ tìm ra cách cứu mọi người.

Phía sau bức tường cát vàng chính là chỗ Thái tử Dịch Hàn tình cờ phát hiện ra trụ sở của nhóm người áo bạc.

Dịch Nam kêu lên thê thiết đau đớn.

Tất cả đều bị trói giật trên giá gỗ, hai chân ngâm trong làn nước lạnh băng. Trong nước còn có những động vật nhỏ hút máu lượn đi lượn lại.

Dịch lão tướng quân tức giận quát lớn.

Sâu trong cung điện, dưới ánh sáng mờ mờ, trong một gian thuỷ lao rộng, trên bốn bức tường là những ngọn đuốc cháy sáng rực, chiếu lên những khuôn mặt già nua tóc tai bù xù. Chính là người của Dịch gial

Nhìn cảnh này, Dịch lão tướng quân không khỏi đau thắt lòng.

Nhóm người áo bạc chia nhau canh gác vô cùng cẩn mật.

¬ Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹt

Đôi mắt Dịch lão tướng quân tràn đây nước mắt hối hận, ông quay sang nhìn bà cụ họ Dịch đầu tóc bạc phơ, càng đau đớn.

- Dịch gia càng ngày càng xuống dốc để đến ngày hôm nay, tất cả là do ta dạy dỗ không ra gì! Tất cả đều tại tai

Dịch Hùng Sư, Dịch lão tướng quân, bà cố họ Dịch, thậm chí cả đám Dịch Nam, gần ba mươi người Dịch gia bị đổi xác hôm diệt môn, nhốt lại ở đây.

— Dịch gia chúng ta không được cúi đầu trước tà mai

- Nhưng ông nội ơi, con đau quá, con không chịu được nữa.

Dịch Nam nước mắt nước mũi đầm đìa.

- AI Tôi không chịu được nữa! Tôi không chịu được nữal

- lm ngay!

Nước mắt Dịch Nam trào ra.

— Đau quá, nó lại đến cắn tôi rồi. Thả tôi ra đi, thả tôi ra đi!

Bà cụ Dịch từ từ ngẩng đầu lên nhìn Dịch lão tướng quân, nói từng chữ rất rõ ràng:

- Tuy ta tuổi già nhưng vẫn còn một nắm xương đây! Các con nghe cho rõ, chỉ cần còn một hơi thở ta cũng nhất quyết không cho phép bất cứ ai cúi đầu khóc lóc trước đám tà ma, bằng không các con không phải là con cháu của Dịch gia ta nữa!

Giọng nói già nua vang lên sang sảng trong gian thuỷ lao lạnh lẽo.

Cửa đá bỗng âm ầm mở ra, ánh sáng bên ngoài rọi vào thuỷ lao.

Một người mỉm cười bước vào, đứng trên bậc cao khô ráo.

- Thế nào, mọi người đã nghĩ kỹ chưa?

Giọng nói cất lên. Chính là Dịch Huyễn!

Dịch lão tướng quân trừng trừng nhìn Dịch Huyễn, tức giận đến run người:

- Mày còn mặt mũi đến nhìn tiền bối của Dịch gia? Nếu không phải do mày cấu kết với tà ma thì Dịch gia không đến nỗi thất thế như ngày hôm nay, đồ súc sinh! Súc sinh!

- Tôi lo mọi người ở đây chán quá nên mới mang chúng nó đến đây chơi với mọi người thôi. Tôi đặt một cái tên rất ưu nhã cho trò chơi này đấy, gọi là quỷ hút máu, hay không?

Dịch Huyễn cười nói.

- Đừng lo.

Dịch Huyễn thở dài lắc đầu, cầm lên một cái túi, dốc xuống. Những con côn trùng nhỏ rơi ra, phát ra tiếng kêu chít chít. Cảnh này khiến không ít người của Dịch gia biến sắc mặt.

- Nói những lời này làm đau lòng nhau quá.

— Có giỏi thì giết chúng tao đi!

Dịch Huyễn không hề nổi giận, còn mỉm cười nói:

- Mọi người đều là người nhà của tôi, làm sao tôi lại nỡ để mọi người chết được. Thật ra chỉ cần Dịch Hạo Minh giao Côn Luân Thiên Cơ Kính ra đây thì các người lập tức có thể hưởng thụ đãi ngộ dành cho bậc thượng khách!

- Tao nói một nghìn lần rồi, ở núi Côn Luân tao chỉ lấy được Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch, chưa từng thấy cái gì gọi là Côn Luân Thiên Cơ Kính!

Một tiên tổ của Dịch gia tức giận gầm lên.

- Chấp mê không tỉnh hả.

Dịch Huyễn thở dài lắc đầu.

- Kể cả không có Côn Luân Thiên Cơ Kính thì bảo vật gia truyền của Dịch gia đâu?

- Phì! Súc sinh! Mày đừng hòng lấy được gì từ chúng tao!

Dịch Hùng Sư mắng.

¬ Mày giết chúng tao đi, hoặc mày cút ra ngoài!

Dịch Hùng Sư phẫn nộ gầm lên.

- Câm cái mõm chó của mày lại!

- Tôi là súc sinh thì các người là súc sinh già đúng không? Ha ha, đều là người một nhà tôi mới để cho các người một con đường sống là gia nhập Tam Xích Giáo của tôi. Trở thành tín đồ của Tam Xích Thần Minh vĩ đại, các người cũng sẽ được hưởng thụ khoái cảm nắm giữ sinh mạng vận mệnh như tôi.

Dịch Huyễn cười cười nhìn mọi người, đứng trên cao nhìn xuống nói:

Dịch lão tướng quân quá giận mà phun máu.

- Súc sinh! Ác mai

Không ít người của Dịch gia không nhịn được nhiếc móc.

- Anh hai, anh hai, đừng!

Dịch Hàn bỗng khóc kêu thảm thiết.

¬ Anh hai cho em ra điI

- Dịch Nam câm ngay!

Một trưởng bối quát lớn.

Dịch Huyễn mỉm cười nhìn Dịch Nam:

- Ôi chao, hoá ra là cậu Ba đây mà. Làm sao thế? Vẫn gọi tên súc sinh này là anh hai à?

Dịch Nam van nài:

- Anh không phải súc sinh, anh là anh hai của em, em xin anh cho em ra khỏi đây đi!

- Ra khỏi đây? Em biết chỉ có hai đường ra khỏi đây, một là chết, hai là gia nhập Tam Xích Giáo vạn năng, hiến dâng tính mạng cho Tam Xích Thần! - Dịch Nam! Người của Dịch gia thà chết đứng, không được sống quỳ!

Dịch lão tướng quân đau lòng kêu lên.

- Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!

Dịch Nam kêu lên, ngước đầu nhìn Dịch Huyễn.

— Anh hai, em nguyện gia nhập Tam Xích Giáo, em nguyện tôn thờ Tam Xích Thần!

Khuôn mặt Dịch Huyễn sáng lên rạng rỡ:

- Người biết thời cơ là người tuấn kiệt, em Ba thông minh hơn đám người kia nhiều lắm. Nhưng em phải để anh thấy thành ý gia nhập giáo phái của em chứ nhỉ.

Dịch Nam ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Dịch Huyễn.

- Em Ba, em có nghĩ anh làm sai không?

Dịch Nam vội lắc đầu:

- Không sai, anh hai không làm sail

- Ông tal

Dịch Huyễn chỉ tay vào Dịch lão tướng quân, cười nói.

- Từ lúc anh vào đây đến giờ, lão già này liên mồm mắng anh là đồ súc sinh, trong lòng anh rất khó chịu. Em giúp anh mắng trả lão một trăm câu súc sinh rồi anh đưa em đi khỏi đây ngay lập tức.

Dịch Nam trợn tròn mắt!

Thuỷ lao tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng nước nhỏ giọt tí tách và tiếng chít chít của đám côn trùng.

Dịch Nam từ từ quay lại nhìn Dịch lão tướng quân.

Lúc này Dịch lão tướng quân đã bình tĩnh lại, nhìn Dịch Nam với ánh mắt khiến Dịch Nam không khỏi rùng mình.

Há miệng nhưng nói không ra lời.

- Em Ba, thời gian của anh rất có hạn.

Dịch Huyễn đứng lên ra vẻ muốn rời đi.

- Đừng!

Dịch Nam vội kêu lên.

- Nam nhi, ông ấy là ông nội của conl

Bà cụ Dịch đau lòng nói.

— Con đi sai bước này là không còn đường quay lại nữa đâu.

- Đừng nói nữal

Dịch Nam gầm lên, trợn mắt, khuôn mặt co giật mấy cái, nổi gân xanh hung mãnh.

— Tôi không muốn chết, thực sự tôi không muốn chết.

Nói rồi trừng trừng nhìn Dịch lão tướng quân, bắt đầu lớn tiếng nhiếc móc chửi bới.

Nhiếc móc thậm tệ.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Dịch lão tướng quân, hai hàng lệ từ từ lăn xuống.

Một khắc này ông như già thêm mấy chục tuổi. Tiếng mắng nhiếc chửi rủa dội lại trong thuỷ lao, đinh tai nhức óc.

Dịch Nam dùng hết sức chửi rủa.

Dịch Huyễn càng nghe càng cười tươi.

Chờ Dịch Nam mắng xong Dịch Huyễn mới khoát tay ra hiệu cho hai người áo bạc bước lên dẫn Dịch Nam đi.

- Ha ha.

Dịch Huyễn cao giọng cười, tiếng cười cực kỳ chói tai.

— Chim khôn chọn cành đậu, em Ba là người thông minh nhưng lũ ngu ngốc cũng không ít đâu nhỉ. Các người tưởng cứ thế này là giấu được à? Nói cho các người biết, đến khi Thần sứ đại nhân quay lại đây, các người có không nói thì ngài ấy cũng có cách để các người tự nói ra, thậm chí xoá sạch ký ức của các người rồi mới để các người gia nhập Tam Xích Giáo. Đến lúc đó các người còn không biết mình là ai, vậy sao không chọn cách gia nhập ngay từ bây giờ như tôi và em Ba.

Dịch Huyễn nhìn Dịch Nam, Dịch Nam vội cười phụ hoạ.

- Đi thôi, anh đưa em đi hưởng thụ.

Dịch Huyễn xoay người bước ra khỏi cửa đá.

Cánh cửa nặng nề từ từ đóng lại.

Ánh đuốc nhẹ nhàng lay động.

Thuỷ lao tĩnh mịch.

Tách!

Không biết nước mắt ai vừa nhỏ xuống.

- Mẹ ơi, con xin lỗi Dịch gial

Dịch lão tướng quân oà khóc, giọng nói run rẩy nghẹn ngào.

— Đám con cháu của Dịch gia đều là hạng chó nhá, con hận bản thân conl

- Chúng không xứng là con cháu của Dịch gia chúng ta, nhưng ta tin con cháu của Dịch gia không chỉ một phường tham sống sợ chết, tham quyền tham phúc như vậy.

Bà cụ Dịch lão thái bà chậm rãi nói.

- Chúng ta còn có Hàn nhi, Hàn nhi nhất định sẽ không để chúng ta thất vọng. Hàn nhi là hi vọng cuối cùng của Dịch gia.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment