Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1298 - Chương 1305: Chậm Một Bước

Chương 1305: Chậm một bước Chương 1305: Chậm một bướcChương 1305: Chậm một bước

Từ thuỷ lao lạnh như băng lại vang lên tiếng thở dài.

- Hai tên súc sinh Dịch Huyễn, Dịch Nam. Ta tuyên bố từ bây giờ trục xuất chúng ra khỏi Dịch gial

Bà cụ Dịch nghiêm giọng phẫn nộ, rồi cao giọng nói.

- Tà không thắng được chính! Các vị người nhà họ Dịch, chúng ta nhất định không được khuất phục trước tà ma, ta tin tưởng tất sẽ có một ngày Dịch gia chúng ta ngẩng cao đầu thấy lại mặt trời.

- Không sail

Lúc này Dịch Hùng Sư không còn một chút khí lực nào. Ông bị trói bởi Tỏa Tiên Liên, không gỡ ra được, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên kiên quyết.

— Chúng ta phải kiên cường đến giây phút cuối cùng!

- Con lo nhất là Quân Nhi, không biết nó thế nào rồi...

Dịch Hàn cố gắng kiêm chế sự sốt ruột của mình, phủ phục trong cát vàng chăm chú theo dõi toà thành cũ nát. Hồi lâu sau, đôi mắt Dịch Hàn từ từ ánh lên vẻ kiên quyết, chậm rãi cho tay vào túi lấy ra một vật hình tròn được bọc kín trong lớp vải màu vàng.

Vù! Vùi Vùi

Thế nhưng nơi này được bảo vệ quá nghiêm ngặt, khiến Dịch Hàn từng cảm thấy tuyệt vọng...

Càng lúc càng lại gần.

Thái tử Dịch Hàn đã thăm dò chỗ này rất nhiều lần.

- Côn Luân Thiên Cơ Kính ở đây!

Một người phụ nữ hình dung tiều tuy cất tiếng. Bà là mẹ của Dịch Quân Nhi.

Khí tức của người áo bạc từ bốn phương tám hướng ập lại, đi cùng uy lực của cát vàng, dần dần vây kín Thái tử Dịch Hàn, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ thù địch sát khí.

Anh cũng xác định được người nhà mình chưa chết, mà bị nhốt lại vì Côn Luân Thiên Cơ Kính và bảo bối gia truyền của Dịch gia.

Trong thuỷ lao lạnh băng không thấy ánh mặt trời, tiếng côn trùng chít chít vang lên không ngớt. Bên ngoài toà thành dưới mặt đất này vẫn mờ mịt cát vàng, tường thành xiêu xiêu vẹo vẹo lung lay trong gió cát...

Dịch Hàn hít sâu một hơi, vươn thẳng người đứng lên, bước từng bước lại phía toà thành...

- Bảo chủ nhân các ngươi ra đây nói chuyện!

Bí mật lẻn vào gần như bất khả thi.

Núi Côn Luân. Giữa trưa.

Dịch Hàn nhìn quanh, chậm rãi giơ vật bọc trong vải lên, bất thình lình xé toạc lớp vải che. Một chiếc gương bất ngờ xuất hiện, phản chiếu ánh mặt trời, tường thành phía trước bỗng nổ ầm một tiếng! Chiếc gương màu vàng nhạt rung lên như mặt hồ dậy sóng...

Thái tử Dịch Hàn lạnh lùng nói.

Ngoài nhóc mập ra còn có Ma Huyền Thần Quy không biết bao nhiêu tuổi, cho nên Tiêu Dương muốn tìm hiểu bí sử thời thượng cổ cũng không phải chuyện quá khó khăn. Tiểu Thần Long chạy trước nhất. Bất kể là Côn Luân Thiên Cơ Kính hay những chuyện liên quan đến thân thoại thượng cổ như Thiên Môn Thần trận Tiểu Thần Long đều có trong truyền thừa cả, nên nhiệm vụ tìm kiếm nơi phong ấn Côn Luân Thiên Cơ Kính tất nhiên thuộc về nhóc mập rồi.

Tiêu Tinh Y ngập ngừng nói.

Ba bóng người lướt qua.

Hai người đang nói chuyện, phía xa một người nhanh chóng chạy lại.

Mạch núi Côn Luân trải dài tít tắp mang lại một cảm giác hùng vĩ mênh mông.

Tiêu Dương cũng vui mừng không kém:

Tiểu Thần Long mừng rỡ nói.

- Tìm được cửa vào đất phong ấn rồi.

Chính là nhóm Tiêu Dương từ xa chạy đến.

- Nhưng đã rất lâu rồi, thậm chí còn trước cả khi Hộ Long Thế Gia xuất hiện. Thế lực này hình như tên là... Tổ Mạch thì phải, truyền nhân không nhiều nhưng mỗi người đều có sức mạnh quỷ khóc thần sầu! Đáng tiếc là sau này trải qua quá nhiều thời đại, quá nhiều kiếp nạn, thương hải tang điền, núi Côn Luân vẫn còn đây mà thế lực thần bí đó đã biến mất. Nhưng cũng dễ hiểu, làm gì có thế lực nào tồn tại được cùng trời đất đâu.

Tiêu Tinh Y nhún vai, nói tiếp:

- Nhưng kể cũng lạ, trừ Tổ Mạch ra chưa nghe nói có bất cứ thế lực nào lấy núi Côn Luân làm môn đình, hoặc do núi Côn Luân quá thần thánh, khai sơn lập phái ở đây là thất kính với Thần sơn.

Nhóc mập tự xưng "không gì không biết" nghiễm nhiên đã trở thành "bách khoa toàn thư” cho nhóm Tiêu Dương.

- Hình như trước đây sư phụ em có nói ở Côn Luân ngày trước có một thế lực.

Tiêu Dương và Tiêu Tinh Y nghỉ lại giữa đường, để Tiểu Thần Long đi tìm chỗ phong ấn. Tiêu Dương nhìn quanh, không khỏi cất tiếng cảm thán.

- Lạ nhỉ, núi Côn Luân không phải được xưng tụng là đệ nhất Thần sơn của Viêm Hoàng sao? Động thiên phúc địa như này mà xung quanh lại không có cơ sở của bất kỳ gia tộc, tông phái nào.

- Đi thôi!

Vùi! Vùi Vùi

Ba người nhanh chóng lao vào sâu trong dãy núi Côn Luân.

Dừng lại trước một hẻm núi.

- Theo lời của người bản xứ thì đây chính là cánh cửa địa ngục.

Tiêu Tinh Y mở tròn mắt nói.

- Không lẽ Côn Luân Thiên Cơ Kính bị phong ấn trong này?

- Đúng vậy, Côn Luân Thiên Cơ Kính ở chỗ sâu nhất trong hẻm núi này.

Tiểu Thần Long chỉ lên phía trước, vẻ mặt lộ vẻ nghỉ hoặc.

- Nắm chặt tay anh.

Tiểu Thần Long nhảy xuống trước tiên, dưới chân sinh gió, nhanh như chớp lao xuống đáy vách núi. - Xuống!

Xuyên qua một màn sương mù dày đặc, trước mắt ba người là một vách núi sâu vạn trượng!

Ba người tăng tốc chạy vào sâu trong hẻm núi.

- Mau nhìn xem Côn Luân Thiên Cơ Kính có còn ở đây không !

- Cứ vào xem thế nào đã.

Tiêu Dương và Tiêu Tinh Y nhìn nhau, ánh mắt hơi thoáng vẻ lo lắng, cũng vội vàng theo sát.

Tiêu Dương chưa bao giờ coi thường Ma Môn.

Chuyện thần bí như Thất Tinh Bổ Thiên mà rất có khả năng Ma Môn còn tìm ra được vị trí cụ thể của Ngọc Hành và Thiên Tuyền, Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch và nơi phong ấn Côn Luân Thiên Cơ Kính đều ở núi Côn Luân, khó mà đảm bảo Ma Môn không biết đến Côn Luân Thiên Cơ Kính...

Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Dương cấp tốc đến ngay núi Côn Luân.

- Hỏng rồi!

Tiểu Thần Long bỗng nói:

- Trận pháp trong hẻm núi cũng bị xáo động, có người đã đến đây trước chúng ta một bước.

Tiêu Tinh Y tái mặt:

Tiểu Thần Long nói rồi lách người bước vào.

- Trận pháp bình thường bên ngoài là để ngăn người thường và động vật đi lạc vào, không biết bên trong...

Hắn đưa mắt nhìn ra xa, trong hẻm núi có không ít xương trắng của các loài động vật, nhưng cũng có những cái xác vẫn còn tươi, rõ ràng là mới chết cách đây chưa lâu.

- Có khi là do thú rừng đi nhầm vào đây.

Tiêu Dương hơi nheo mắt, im lặng một lát rồi trâm giọng nói:

— Nhưng hình như một số trận pháp ngầm trong này đã bị xáo động...

Tiêu Dương dắt Tiêu Tinh Y nhảy xuống, chân đạp mây lành, dấu hiệu của Tiên nhân!

Ba người đằng vân giá vũ hạ xuống, phía dưới nhanh chóng xuất hiện một cửa động nhỏ hẹp. Tiểu Thần Long đi đầu, Tiêu Dương bám sát theo sau.

Vùi! VùiI

Đáp xuống đất.

Trước mắt là một không gian kỳ dị tĩnh lặng.

- Hải

Tiểu Thần Long thất kinh, sắc mặt tái mét.

- Ba Ba, hỏng rồi, chúng ta đến chậm rồi, Côn Luân Thiên Cơ Kính đã bị người ta lấy đi rồi. Ba nhìn này...

Theo hướng chỉ của Tiểu Thần Long, Tiêu Dương nhìn thấy tầm một trăm mét trước mặt có một tấm bia đá cổ xưa đã bị phá vỡ thành hai nửa, mảnh đá vụn bắn lung tung đầy đất.

- Côn Luân Thiên Cơ Kính bị phong ấn trên tấm bia đá này.

Ba người cùng đi lên. Bia đá đã bị phá vỡ, khí tức phong ấn đang dần dần nhạt đi... - Ma Môn à?

Tiêu Tinh Y hơi sâm mặt.

- Có ma khíI

Tiểu Thần Long trầm giọng nói.

- Hơn nữa còn là ma khí thượng cổ vô cùng mạnh... Con đoán ma khí này toát ra từ Côn Luân Thiên Cơ Kính! Món thần binh cổ này quả nhiên vẫn chưa tan hết ma khí, nếu nó xuất hiện trên nhân gian, chỉ cần một đêm là hút được trăm vạn linh hồn!

Tiêu Dương hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Đến chậm một bước rồi!

Côn Luân Thiên Cơ Kính được giải phong ấn, xuất hiện ở nhân gian, nếu nó làm dấy lên một trận tai ương thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Giống như một quả bom hẹn giờ có sức công phá khủng khiếp, mà không có cách nào phòng bị!

Không có cách nào ngăn lại!

Đây là tai ương không thể báo trước.

Không khí vô cùng nặng nề. Tiêu Dương nhíu chặt mày.

Không quản đường xa nghìn dặm chạy đến đây chỉ vì Côn Luân Thiên Cơ Kính, mà không biết đã lỡ mất thời cơ.

Tốc độ của Ma Môn lần nào cũng nhanh hơn hắn tưởng!

Thủ đoạn của Ma Môn thật quá kinh khủng.

- Khí tức tà ma thượng cổ của Côn Luân Thiên Cơ Kính còn vương lại nên gần như không tìm được bất cứ ma khí nào khác...

Tiểu Thần Long đánh hơi bốn phía, không có phát hiện gì liền ngôi xuống một mảnh bia đá vỡ nát, lắc đầu.

- ẤY...

Ánh mắt của Tiểu Thần Long bỗng chiếu vào một góc của bia đá, nhặt lên một mũi tên gãy, đưa lên mũi ngửi ngửi.

- Ngoài Ma Môn còn có người khác nữa! Rõ ràng ở đây đã xảy ra một trận kịch chiến!

- Quả có dấu vết ẩu đả.

Tiêu Dương từ từ gật đầu.

— Nhưng không biết là phá giải phong ấn, hay đánh với Côn Luân Thiên Cơ Kính...

- Không, có một người Ba Ba biết đấy!

Tiểu Thần Long bỗng nói.

- Cái gì?

Tiêu Dương cả kinh.

— AI?

Tiểu Thần Long trầm ngâm một lát rồi ngước mắt, nói rõ ràng từng chữ:

- Thái tử Dịch Hàn! Cát vàng đầy trời, gió dữ cuồn cuộn!

Từng người áo bạc nhảy ra từ một phía của tường thành đổ nát, khí tức hùng hậu, vây người ở giữa lại.

Mỗi nhóm người áo bạc đều cầm vũ khí khác nhau.

Đao, súng, côn, gậy.

Nổi bật nhất là tâm năm mươi người cầm xích bạc toả ra hàn quang bức người.

Tỏa Tiên Liên!

Mặt trận hùng hậu thế này vây kín Thái tử Dịch Hàn, chỉ có một mục đích duy nhất: không để anh có bất cứ cơ hội nào thoát thân.

Thái tử Dịch Hàn đứng giữa vòng vây, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt sáng rực như đá quý, tóc bay bay trong gió, khuôn mặt nét như dao khắc hiện rõ nét cương nghị vô cùng!

Đối diện với sát khí ngập trời, Thái tử Dịch Hàn vẫn không đổi nét mặt.

Anh chọn cách xuất hiện chính diện là đã chuẩn bị tinh thân đứng trước thiên quân vạn mã rồi.

Qua một thời gian thám thính, Thái tử Dịch Hàn đã có những hiểu biết nhất định về thế lực thần bí này.

Anh khẽ nhấc tay phải, chiếc gương phản chiếu ánh mặt trời chói chang.

Chính vì chiếc gương này nên đám người áo bạc chỉ vây mà không đánh.

Bốn bê chỉ có tiếng gió cát gào rít, mặt mũi đám người áo bạc đằng đẳng sát khí, chờ thời ra tay.

Vù! Vùi! Vùi

Từ một bên khác của tường thành lại có mấy người nhảy ra.

Một trong số đó là người Dịch Hàn vô cùng quen thuộc.

- Ha ha...

Tiếng cười điên dại của Dịch Huyễn vang lên.

- Không hổ danh con trưởng nhà họ Dịch, đáng mặt Thái tử Viêm Hoàng lắm! Dám đơn thương độc mã đến hang rồng miệng cọp, tiểu đệ thật sự khâm phục! Khâm phục! Ha hai

Thái tử Dịch Hàn lãnh đạm nhìn quanh, nói:

- Hang rồng miệng cọp? Ta thấy đây chỉ là hang ổ của đám kẻ trộm thôi!
Bình Luận (0)
Comment