Chương 1306: Giả
Chương 1306: GiảChương 1306: Giả
- Hơn nữa, đừng gọi tao là anh.
Ánh mắt Thái tử Dịch Hàn lạnh như băng.
- Tao không có đứa em tham quyền phú quý, bội bạc bất nhất, không chuyện ác nào không làm, táng tận nhân tính. Dịch gia càng không có đồ súc sinh tham sống sợ chết, bán gia đình cầu phú quý! Chúng ta là người lạ! Là kẻ thùi
Ánh mắt nhìn Dịch Huyễn của Dịch Hàn tràn ngập sát khí.
Tất cả người của Dịch gia, trừ những người đã chết, đều bị giam cầm, chỉ có Dịch Huyễn tiêu dao trong tổ chức tà ác, lý do do đâu Dịch Hàn hiểu rất rõ.
Anh hận không thể đánh chết Dịch Huyễn ngay.
Lúc này Dịch Huyễn đang đứng trên không nhìn xuống, cười lạnh:
- Anh muốn giết tôi à? Ha ha...
- Hôm nay tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Dịch Huyễn tôi tuyệt đối không thua kém Dịch Hàn. Tôi mạnh hơn anh gấp mười lần! Trăm lân! Nghìn lần!
Thái tử Dịch Hàn lạnh lùng nhìn sang, góc miệng nhếch lên vẻ khinh thường.
- Câm ngay!
Một khắc trời hôn đất ám.
Thái tử Dịch Hàn nhìn Dịch Huyễn vẻ thương hại:
Cánh tay phải câm gương của Thái tử Dịch Hàn thu lại, tay trái vung lên, trong nháy mắt cung tròn Thái Cực dâng lên...
Dịch Huyễn cười vang, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
- Thế thân mãi mãi chỉ là thế thân thôi, mày tưởng đầu hàng gia nhập tà ma là thắng được tao đấy à? Nằm mơ đi!
- Từ những lời này tao càng khẳng định mày là đồ súc sinh.
- Anh giết được tôi à? Anh có khả năng giết tôi à? Từ bé đến lớn, cái gì anh cũng hơn tôi, ngay cả khi anh được Thánh Long Vương nhận làm đồ đệ cũng muốn Dịch Huyễn tôi làm thế thân cho anh! Dịch gia à, Dịch gia đối với tôi như chói
Thân hình Dịch Huyên chồm lên như mãnh thú, vung tay làm bùng lên một trận cuồng phong ác liệt, dẫn động gió cát bốn phương tám hướng, xông thẳng đến Dịch Hàn.
Cuồng phong ập đến đánh vào Thái Cực Lưỡng Nghi Đồ, bị sức mạnh âm nhu phá mất hơn nửa sức tấn công, đồng thời đánh ngược lại, thân hình Dịch Huyễn bị đẩy lùi lại hơn mười mét, khó khăn lắm mới đứng vững được, tròng mắt mở to đến cực điểm, thất kinh kêu lên:
Dịch Huyễn tức giận mắng Dịch Hàn.
- Không thể nào! Không thể nào!
- Thái Cực Lưỡng Nghi Đồi
Thái Cực sinh Lưỡng NghiI
Tuy truyền thừa không đến từ sức mạnh tối cao của Tam Xích Thần Minh Điện nhưng chắc chắn hơn hẳn người bình thường! Nhưng trong Thần Linh Cảnh Địa, trước nhất y đã bị một kẻ thù truyền kiếp là Tiêu Dương đánh bại! Thậm chí còn thua xa, không nhìn thấy khả năng đuổi kịp Tiêu Dương!
Sắc mặt Dịch Huyễn biến đổi hẳn, nhìn Dịch Hàn vẻ không tin nổi, ánh mắt hiện lên sự không cam tâm, thân hình hơn run rẩy - trong lòng y đang gào thét không thôi!
Thái tử Dịch Hàn hờ hững nói:
Tức là thực lực của Thái tử Dịch Hàn hơn y rất nhiều.
- Lễ nào các người không muốn lấy được Côn Luân Thiên Cơ Kính?
Cánh tay tê rần đau buốt.
Dịch Huyễn nhìn chằm chằm chiếc gương trong tay Thái tử Dịch Hàn:
Đôi mắt Dịch Huyễn chấn động!
Thái tử Dịch Hàn châm chậm giơ chiếc gương trong tay lên, thần quang cổ xưa chiếu ra rạng rỡ.
- Làm sao lại thế được?
- So với tao mày còn kém xa lắm!
- Nhưng hôm nay mày chắc chắn không sống được mà rời khỏi đây!
Đôi mắt Dịch Huyễn long lên sòng sọc.
Bản thân y có được kỳ ngộ hiếm có, bước vào Tam Xích Thần Minh Điện nhận truyền thừa!
Nội tâm Dịch Huyễn không ngừng thét gào, mắt nhìn Dịch Hàn muốn nhỏ máu...
Anh ta dựa vào đâu mà luôn mạnh hơn mình?
Còn lúc này, đối diện với Thái tử Dịch Hàn mà xưa nay y chỉ có thể ngưỡng mộ, vốn tưởng có thể san bằng khoảng cách, không ngờ chỉ cần một chiêu đã thấy rõ cao thấp!
- Đây chính là Côn Luân Thiên Cơ Kính? Hừ! Nếu đúng là Côn Luân Thiên Cơ Kính thì mày tưởng là một mình mày mà giữ được nó đấy à?
Thái tử Dịch Hàn cười lạnh nhìn Dịch Huyễn:
- Tuy không biết chúng mày dùng trăm phương nghìn kế tìm Côn Luân Thiên Cơ Kính để làm gì, nhưng chúng mày không sợ tao huỷ nó đi à?
- Cậu huỷ không nổi.
Một giọng nói già nua hùng hậu vang lên. Một người già nua lọm khọm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mặc áo trường bào màu xanh, tay cầm quyền trượng đầu báo, toả ra khí thế bức người như hạ từ trên trời xuống bức tường thành trước mặt Thái tử Dịch Hàn, nhìn chăm chú.
— Cậu biết Côn Luân Thiên Cơ Kính là vật như thế nào chứ?
Thái tử Dịch Hàn hơi chau mày nhìn ông già, rôi nhả từng chữ:
- Cường giả trên Thần bảng, Văn Nhân Mục Tuyền?
Ông già hơi chững lại, rồi bật cười ha hả:
Tiên nhân!
Chân đạp mây lành.
Khí tức của họ đều vô cùng cường đại.
Sau khi cô gái áo bạc xuất hiện, ngay sau đó bốn người áo bạc xuất hiện! Vùi! Vùi! Vùi Vùi
Văn Nhân Mục Tuyền khẽ lắc đầu, hiển nhiên không có ý định để Thái tử Dịch Hàn còn sống mà rời khỏi đây hôm nay.
Cánh tay trái của Dịch Hàn chém ra, thế Thái Cực ngăn đòn tấn công.
BịchIlIl
Thân hình hai người gần như đồng thời lùi lại.
Thái tử Dịch Hàn lộ vẻ kinh ngạc, nhướn mày nhìn cô gái áo bạc cũng đang kinh ngạc không kém.
Thầm hít vào một hơi khí lạnh.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tầng tầng lớp lớp cường giả của tổ chức tà ác này vẫn làm anh chấn động.
- Thái Cực?
Văn Nhân Mục Tuyền thoáng ngạc nhiên, mỉm cười.
— Hoá ra là đệ tử của Thái Cực Vương, thiên phú cũng được, nhưng đáng tiếc...
Một tiếng quát lên, một bóng hình xinh đẹp chợt xuất hiện, mặc bộ quần áo bạc sáng loé, khí tức bức người. Cô ta vừa xuất hiện là vung chưởng đánh về phía Thái tử Dịch Hàn, tốc độ nhanh như điện.
- Thằng nhóc cuồng vọng dám khinh nhờn sư phụ ta!
Thái tử Dịch Hàn lạnh lùng nói.
- Đáng tiếc, anh hùng Thần bảng một thời lại đi làm tay sai cho tà mal
Thái tử Dịch Hàn sâm mặt lại. Anh biết nơi đây cường giả nhiều vô kể, nhưng không ngờ được vị lão giả cùng bậc với sư phụ Thánh Long Vương, thực lực sâu không thể lường được lại đi theo tà ma.
- Thằng bé cũng có mắt nhìn đấy!
Tính cả cô gái áo bạc và Văn Nhân Mục Tuyền, lúc này đã có sáu cường giả cấp Tiên nhân xuất hiện!
Thái tử Dịch Hàn cũng đã đạt đến cấp Tiên nhân, nhưng nếu muốn một địch sáu, trong đó lại có một người thành danh đã lâu, ngang hàng với sư phụ mình trên Thần bảng thì gân như không có khả năng.
Càng huống hồ bốn phía còn rất nhiều người áo bạc ở các cảnh giới khác nhau, đặc biệt là năm người tay cầm Tỏa Tiên Liên, tuy chưa thành tiên nhưng thủ đoạn của họ có thể đối phó được cả Tiên nhân!
Bày ra thế trận này chỉ để đối phó với một người!
Trừ mục đích cẩn thận thì còn một lý do khác, là vì Côn Luân Thiên Cơ Kính trong tay Thái tử Dịch Hàn!
- Đưa Côn Luân Thiên Cơ Kính đây!
Cô gái áo bạc quát lên.
Tay Thái tử Dịch Hàn cầm Côn Luân Thiên Cơ Kính, tuy ở trong tình thế nguy hiểm nhưng sau khi điều chỉnh suy nghĩ thì thân sắc lại trở lại lạnh nhạt:
- Tôi muốn nhìn thấy người nhà của tôi trước.
- Dịch Hàn! Mày tưởng là mày có tư cách đàm phán với chúng tao?
Dịch Hàn vừa dứt lời, Dịch Huyễn đã gầm lên, ánh mắt dữ tợn.
¬ Mục Tuyền Tiên nhân đã nói rất rõ, mày không huỷ được Côn Luân Thiên Cơ Kính, hôm nay mày không có bất cứ lợi thế nào cải Nghe vậy Dịch Hàn cười lạnh:
- Tuy không phá được Côn Luân Thiên Cơ Kính nhưng tao có thể dốc toàn lực làm tổn hại đến Côn Luân Thiên Cơ Kính! Để một năm, hoặc thậm chí mười năm chúng mày không thể sử dụng được nó. Tao tin chúng mày cần Côn Luân Thiên Cơ Kính gấp đến thế, chắc là không muốn nó bị sứt mẻ gì chứ.
Lời vừa dứt, đôi mắt Văn Nhân Mục Tuyền hơi chấn động.
Cát vàng cuộn lên, khí tức ngưng đọng đến cực điểm...
- Cậu muốn gặp người nhà của cậu?
Văn Nhân Mục Tuyền bỗng lên tiếng.
- Đúng.
Thái tử Dịch Hàn nói, tay nắm chặt Côn Luân Thiên Cơ Kính. Đây là chỗ dựa duy nhất của anh hôm nay.
- Dẫn người nhà của gã ra đây.
Văn Nhân Mục Tuyên khoát tay nhìn Dịch Huyễn.
- Nhanh nhất có thể.
Dịch Huyễn hơi ngẩn ra, hung hăng liếc nhìn Thái tử Dịch Hàn thêm cái nữa rồi xoay người biến mất trong tường thành.
- Nghe nói Thái Cực Vương và Thánh Long Vương có chung một đồ đệ, tôi muốn lĩnh giáo Thăng Long Trảo mà truyền thuyết kể lại là có uy lực phá vỡ được Tỏa Tiên Liên!
Cô gái áo bạc liếc nhìn Thái tử Dịch Hàn.
— Nhưng tôi thấy thực lực của anh chẳng qua thì cũng đến thế.
- Nữ ma, sau khi lĩnh giáo cô chỉ có thể phát biểu cảm tưởng trước mặt Diêm Vương thôi.
Thái tử Dịch Hàn cười lạnh.
Cô gái áo bạc tức giận, mày liễu dựng ngược, mắt toé sát khí ác liệt:
- Được đấy, tôi muốn xem hai lão già đó có tư cách gì đứng ngang hàng với sư phụ tai
Dứt lời cô gái áo bạc ra bộ định tấn công Thái tử Dịch Hàn. Văn Nhân Mục Tuyền đưng sau lưng cô ta lên tiếng ngăn cản:
- Vu Lan hãy bình tĩnh, thân phận của con há lại phải so bì với đồ đệ của Thái Cực Vương và Thánh Long Vương sao?
Cô gái áo bạc là Văn Nhân Vu Lan !
Nghe vậy thân hình cô ta liên dừng lại, nhưng ánh mắt nhìn Thái tử Dịch Hàn vẫn đầy vẻ thù địch.
Mấy phút sau, Dịch Huyễn đã dắt một người lên tường thành.
Dịch Naml
- Anh cải —
Vừa nhìn thấy Thái tử Dịch Hàn, Dịch Nam đã gọi lớn.
- Nó là người nhà của cậu chứ.
Văn Nhân Mục Tuyên nhìn Thái tử Dịch Hàn.
Thái tử Dịch Hàn không hiểu ý Văn Nhân Mục Tuyền, cau mày: - Tôi muốn gặp tất cả mọi người!
Văn Nhân Mục Tuyền cười:
- Không phải sốt ruột, từng người từng người một... Giết nói
Sát khí bỗng nổi lên âm ầm.
Giọng nói như sấm chấn động trời đất.
Dịch Nam hoảng sợ thất sắc, há miệng định kêu thì một luồng sét đã đánh đến.
Xuyên thẳng qua sọ Dịch Nam.
Thành viên nhóm Huyết Thần Vệ Lôi của tổ chức Huyết Dại
Sức mạnh vạn cân, một đòn mất mạng!
Trong nháy mắt, sắc mặt Thái tử Dịch Hàn tái hẳn, nội tâm như vừa hụt chân rơi xuống đáy vực lạnh ngắt...
- Cậu muốn gặp ai tiếp?
Văn Nhân Mục Tuyên nheo mắt nhìn Thái tử Dịch Hàn.
Thái tử Dịch Hàn vô thức lùi lại một bước.
Chấn động, hoảng hốt...
Bỗng Dịch Hàn cảm nhận được một sức mạnh hết sức quỷ dị phóng nhanh khỏi mặt đất!
- Hỏng rồi!
Dịch Hàn tái mặt, thầm than không ổn!
Nhưng chưa kịp phản ứng cánh tay đã bị tấn công, như ngàn dao chém vào...
Thái tử Dịch Hàn vô thức lùi thêm một đoạn, nhưng Côn Luân Thiên Cơ Kính đã rời khỏi tay...
Giây tiếp theo, Côn Luân Thiên Cơ Kính rơi vào tay Văn Nhân Mục Tuyền.
Văn Nhân Mục Tuyền cao giọng cười lớn:
- Thằng nhóc con còn non lắm...
Thái tử Dịch Hàn ổn định lại thân hình, nhướn mày nhìn Văn Nhân Mục Tuyền, bỗng phá lên cười...
- Lão cho rằng mình rất thông minh?
Ánh mắt Dịch Hàn loé lên ác liệt.
- Nổi
Âm...
Côn Luân Thiên Cơ Kính trong tay Văn Nhân Mục Tuyền bỗng nổ tung!
- Giả?
Mày liễu Văn Nhân Vu Lan dựng ngược, nhao người tấn công Thái tử Dịch Hàn.