Chương 1312: Đại thắng
Chương 1312: Đại thắngChương 1312: Đại thắng
Vừa dứt lời, Dịch Huyễn đã tái mặt, thân hình lảo đảo suýt ngã.
Người có tên, cây có bóng!
Trong lòng Dịch Huyễn, hai chữ "Tiêu Dương" có nghĩa là sức mạnh kinh khủng không thể đối chọi. Mặc dù rất căm hận Tiêu Dương nhưng khi thực sự đối mặt, y không có bất cứ dũng khí nào. Trong Thần Linh Cảnh Địa, Tiêu Dương đã liên hoàn đánh bại rất nhiều con nối dòng thần linh, tạo nên truyền kỳ.
Tiêu Dương vừa xuất hiện, Dịch Huyễn đã kinh hoàng, nhưng y nghĩ nơi này khác những chỗ khác, xung quanh mình có đến ba Tiên nhân toạ trấn!
Tiêu Dương tuy mạnh, nhưng có thắng được ba Tiên nhân liên thủ không?
Thậm chí khi nãy Dịch Huyễn còn hi vọng ba Tiên nhân có thể tiện tay giết luôn Tiêu Dương, trả mối hận trong lòng.
Nhưng không ngờ Tiêu Dương phất tay đã gọi ra ba người kỳ quái, áp chế chặt ba Tiên nhân. Mới đầu Tiêu Dương tuyên bố xử lý xong ba Tiên nhân trong một trăm giây, Dịch Huyễn còn thấy nực cười, nhưng bây giờ... không còn đáng cười tí nào nữa!
Liếc nhìn qua, ba Tiên nhân đều đang trong tuyệt cảnh...
Tiêu Dương nhìn vẻ chán ghét, Thiên Hoàng Thần Kiếm trong tay từ từ nâng lên...
- Tao liều mạng với mày!
Dịch Huyễn nuốt ực một cái, bỗng quỳ sụp xuống trước mặt Tiêu Dương:
Dịch Huyễn tái mặt, ngẩng đầu, hai mắt trợn ngược tròn xoe ánh lên đỏ rực, đồng thời một tia ma khí xuyên qua đôi mắt quấn quanh toàn thân. Khí tức của Dịch Huyễn lập tức bùng lên cực hạn! Y gầm thét xông lên:
- Cậu làm sao?
Đầu Dịch Huyễn bị chém đứt lìa văng lên, vạch một đường cung đỏ trên không, rơi thụp xuống cát.
Dịch Huyễn môi run run, sắc mặt nhợt nhạt, ngước nhìn Tiêu Dương, run rẩy nói:
Đối với y đó là cực hạn, nhưng trong mắt Tiêu Dương chẳng khác gì con kiến.
Tiêu Dương lạnh nhạt hỏi ngược lại Dịch Huyễn.
- Tôi... tôi...
- Đã thế thì tôi chỉ có thể tiễn cậu lên đường thôi.
Tiêu Dương thờ ơ nói.
- Xin lỗi, tôi sai rồi... Tôi sai rồi I
Hắn không biết những chuyện Dịch Huyễn làm với Dịch gia, đây chỉ là cái giá phải trả cho ba ngọn lửa Dịch Huyễn đại náo Minh Châu khi trước. Nếu Tiêu Dương biết những chuyện Dịch Huyễn làm với Dịch gia thì có khi sẽ không vung kiếm, vì hắn không thể để Dịch Huyễn chết nhanh như thế được.
Kiếm quang loé lên !
- Liều được cơ à?
- Tỏa Tiên Liên à... Có tâm năm mươi người cầm Tỏa Tiên Liên bạc, toả ra khí tức lạnh buốt!
Một luồng thần quang loé lên!
Một trăm giây hoàn toàn đủ để giải quyết trận đấu!
Keng! Keng! Keng!
Tiêu Dương không đi xem tình hình của ba đại Thú vương với ba Tiên nhân áo bạc. Năng lực của Tiểu Thần Long không còn nghi ngờ gì nữa, hai đại Thú vương Man Đại, Man Nhị thủ hộ Luân Hồi Thạch đã vô số năm, sức mạnh vô cùng. Trong đám Tiên nhân cấp một, khó có ai có thể là địch thủ của họi
Đám người áo bạc cầm Tỏa Tiên Liên đều xanh mặt.
Thần kiếm đâm ngang chém dọc như vào chỗ không người.
Tỏa Tiên Liên mà bao nhiêu Tiên nhân nghe nhắc đến là biến sắc, vỡ tung...
Tiêu Dương nhìn xuống đám người phía dưới.
Mấy mãnh thú đang bị Tỏa Tiên Liên vây khốn, mất sức chiến đấu. Thiên Hoàng Thần Kiếm bùng lên kiếm quang hùng hậu...
- Phá Tiên Kiếm!
Kiếm pháp được tạo ra dành riêng cho Tỏa Tiên Liên.
Tỏa Tiên Liên thế công hung mãnh, khiến đại quân mãnh thú khó xâm nhập vào chỗ của họ.
Tiêu Dương nhảy lên, tay vung Thiên Hoàng Thần Kiếm.
- Để tôi xem xem Tỏa Tiên Liên có khoá được tôi hay không.
Tiêu Dương cười lạnh.
Ánh mắt vừa kịp kinh ngạc, giây tiếp theo đã bị kiếm chém ngang cổ, ngã xuống vũng máu.
Grào!II
Tiểu Thần Long đã mất kiên nhẫn, ngẩng đầu gầm lên.
Long uy kinh thiên!
Mang theo rung động mãnh liệt, sóng âm ùa về phía Tiên nhân áo bạc.
Từ đợt tấn công trước của Tiểu Thần Long, Tiên nhân này sớm đã mất đi khả năng chiến đấu, đôi mắt mở lớn vẻ kinh hoàng... nội tâm ông ta đã hoàn toàn suy sụp! Bao nhiêu năm nay, ông ta chưa từng gặp phải đối thủ nào như thế này, nghĩ mà xem, một đứa trẻ ba tuổi mặc dù thiên phú cao đến đâu thì cũng có gì đáng sợ? Nhưng vừa khai chiến Tiểu Thần Long sức mạnh vô biên đã áp chế được hẳn ông ta.
Cảm giác không thở nổi, như bị cả một toà núi đè xuống!
Đợt sóng âm này khiến Tiên nhân áo bạc cảm giác đạo lực của mình nát vụn, hơi hơi hoảng hốt lồng ngực đã bị tấn công một cách kinh khủng. Bục bục bục... Tiên nhân áo bạc trước mặt Tiểu Thần Long phát ra tiếng đứt vỡ, kinh mạch toàn thân nổ tung, ngã xuống chết tại chỗ.
- Xongl
Đại thắng!
Mấy trăm người đều bị Tiêu Dương chôn dưới cát.
Gần như không thể.
Bốn đoàn quân mãnh thú cùng xuất hiện, đám người áo bạc có muốn chạy một người cũng khó. Mặt đất có thỏ tỉnh và mãnh hổ.
Trên cao có Cù Như, dưới lòng đất có Ly Lực.
Vút! VútI
Hai Tiên nhân áo bạc thân trúng vạn mũi tên, đi chầu Diêm vương!
Ba đại Tiên nhân đã chết cả.
Man Đại Man Nhị giết nổi hứng, không lười biếng như Tiểu Thần Long mà lập tức quay sang đám người còn lại, thế như chẻ tre, một đường giết qua...
Khi Tiêu Dương xử lý xong năm mươi thành viên cầm Tỏa Tiên Liên của nhóm Huyết Thần Vệ, cả cục diện đã do đại quân mãnh thú khống chế.
- Không cho ai thoát!
Tiêu Dương liếc quanh, còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Thần Long lười biếng phía xa đã lập tức kêu lớn, huơ huơ cánh tay bé xíu:
- Giết, giết đi...
Dứt lời, Tiểu Thân Long lấy ra một quả táo con, cắn một miếng.
Thấy Tiểu Thần Long đã kết thúc trận đấu, hai đại Thú vương Man Đại, Man Nhị cảm thấy mình mất cả thể diện, lập tức nổi điên, chiếc sừng vàng trên đầu tuôn ra sức mạnh kinh khủng, ném thẳng hai Tiên nhân lên không, rồi không hẹn mà cùng bắn ra những mũi tên nước kín như bưng gió không vào lọt
Grào! Grào!
Lại còn đúng trong vòng một trăm giây!
Đường đường đại tiên áo bạc lại bị cậu ta giết chết.
Cậu nhóc mập này nhìn có vẻ đáng yêu, nhưng hiện giờ đối với tất cả đám người áo bạc đang có mặt ở đây, cậu ta chính là một tiểu ác mai
Tiểu Thần Long tươi cười nhảy lên gọi với vê phía Tiêu Dương.
Đây là trận đại thắng đầu tiên của Tiêu Dương trước Ma Môn.
Xác nhận được rõ hơn sức mạnh của đoàn quân mãnh thú.
Tiêu Dương thu nhặt Tỏa Tiên Liên rơi trên mặt đất. Chúng đều là những thần binh hiếm có, sau này có thể dùng để đối phó với Ma Môn. Dùng binh khí của Ma Môn đấu lại Ma Môn, Tiêu Dương nghĩ thôi đã thấy vui, đồng thời hắn cũng tính có khi nên thành lập thêm đội quân mãnh thú thứ hai, hiện nay mới chỉ có bốn con, thật không xứng với tập sách hồng hoang của mình!
Khi người áo bạc cuối cùng bị Tiểu Thần Long ném quả táo ăn dở đập chết, sa mạc mênh mông trở lại yên ắng.
Tiêu Dương thu đại quân mãnh thú lại, không gian lập tức trống đi khá nhiều, thi thể nằm vung vãi khắp nơi bốc lên mùi máu tanh nồng nặc.
Man Đại Man Nhị cũng quay lại không gian bên trong chiếc chén vỡ.
Tiêu Dương bế Tiểu Thần Long lên, cậu nhóc còn đang la hét đòi đi kiểm xem trên người đám người chết đó có giấu món gì ngon ngon không, thật chẳng có tiền đồ gì cả. Tiêu Dương đặt Tiểu Thần Long xuống một bên, hỏi Tiêu Tịnh Y:
- Tình hình Bà cụ Dịch thế nào rồi? - Mặc dù phần lớn đều là vết thương ngoài da nhưng đã bị thương đến tâm mạch và gân cốt, hơn nữa Bà cụ Dịch đã cao tuổi như vậy, đối với các bác sĩ thông thường thì bà không còn hi vọng nào nữa. Nhưng may mà sau khi bước vào Thần Linh Cảnh Địa em lấy được khá nhiều thuốc và linh đan quý, thế nên chữa khỏi cho bà không khó.
Tiêu Tịnh Y tự tin nói.
Tiêu Dương nhìn đỉnh đầu của Bà cụ Dịch, hình ảnh dữ tợn đó khiến Tiêu Dương hình dung ra cảnh Bà cụ Dịch bị nắm tóc, giật mạnh...
Tiêu Dương không khỏi rùng mình, mắt loé lên căm hận.
- Lũ súc sinh này chết là đáng lắm! Còn chưa đền hết tội!
Tiêu Tịnh Y thở dài nói:
- Trên người Bà cụ Dịch có trên một nghìn vết roi, tàn nhẫn quá...
- Tất cả đều do tôi, mới khiến cụ bị đánh như vậy.
Lúc này Dịch Hàn đã tỉnh lại, nhảy bật lên, khuôn mặt có thêm mấy phần màu sắc. Linh đan Tiêu Tịnh Y đưa cho anh khiến anh khôi phục được khá nhiều. Dịch Hàn nhìn quanh, không khỏi có chút bất ngờ, rồi nhìn Tiêu Dương, bỗng nhiên quỳ sụp xuống:
- Tiêu Dương! Khẩn cầu cậu cứu lấy Dịch gia chúng tôi!
Một tiếng chấn động!
Tiêu Dương vội bước lên nâng Dịch Hàn dậy, nhưng Dịch Hàn nhất quyết không chịu đứng. Tiêu Dương cười khổ lắc đầu:
- Anh Dịch, nếu anh coi Tiêu Dương là bạn thì đừng làm vậy! Có gì đứng lên đã rồi nói!
Thái tử Dịch Hàn há miệng định nói.
Tiêu Dương vung tay cao giọng:
- Nếu anh không đứng lên thì đừng nói gì cải
Thái tử Dịch Hàn hơi run rẩy rồi từ từ đứng lên:
- Một số người thân của tôi còn chưa chết, họ bị nhốt trong một nơi bí mật... Tôi khó khăn lắm mới tìm ra được, muốn cứu mọi người ra, nhưng...
Thái tử Dịch Hàn bi thương nói.
- Sức một mình tôi yếu quái!
- Mọi người bị nhốt ở đây?
Tiêu Dương cau mày hỏi.
- Ngay tại sâu trong sa mạc này có một cung điện dưới đất... Tôi chỉ biết có thế.
Thái tử Dịch Hàn nhìn quanh, nhìn thấy một cái đầu đây máu liền mở lớn mắt...
- Dịch Huyễn do tôi giết.
Tiêu Dương nói thẳng.
- Nó đáng chết lắm!
Thái tử Dịch Hàn căm hận nói.
- Chính nó đã bán đứng Dịch gia, bán linh hồn cho quỷ dữ, mới gây nên đại nạn cho nhà họ Dịch... Nếu không phải vì Côn Luân Thiên Cơ Kính thì chắc bọn chúng cũng không nương tay với Dịch gia đâu!
Tiêu Dương hơi nheo mắt nói:
- Thế nên anh mới đến núi Côn Luân, cầm Côn Luân Thiên Cơ Kính ra trao đổi đúng không?
Thái tử Dịch Hàn cười khổ nói:
- Đúng, đó là cách duy nhất tôi có... Nhưng khi đến nơi phong ấn Côn Luân Thiên Cơ Kính tôi mới phát hiện nó đã bị người khác lấy đi mất rồi. Không còn cách nào khác, tôi đành nguy tạo một cái Côn Luân Thiên Cơ Kính, cố gắng cứu người thân...
Nghe vậy Tiêu Dương không khỏi biến sắc mặt!