Chương 1313: Rời đi
Chương 1313: Rời điChương 1313: Rời đi
Thái tử Dịch Hàn không lấy được Côn Luân Thiên Cơ Kính thật!
Vậy hiện nay Côn Luân Thiên Cơ Kính ở đâu? Nếu nó ở trong tay Ma Môn thì vì sao Ma Môn còn phải tốn trăm phương nghìn kế để chiếm được Côn Luân Thiên Cơ Kính, đó là lớp nguy trang, hay đúng là chúng không có Côn Luân Thiên Cơ Kính?
Từng câu hỏi lần lượt hiện ra, xoắn xuýt trong đầu Tiêu Dương.
Băn khoăn không lời giải đáp.
Tiêu Dương từng tưởng Côn Luân Thiên Cơ Kính đã nằm trong tay Thái tử Dịch Hàn, đó là kết quả tốt nhất, hơn là nằm trong tay Ma Môn. Nhưng chỉ trong một chốc câu chuyện đã hoàn toàn đổi chiều. Tiêu Dương trầm ngâm một lúc lâu, ngước mắt hỏi Dịch Hàn xem ở đây có bao nhiêu người bị nhốt.
- Khoảng ba mươi người.
Thái tử Dịch Hàn lo lắng nhìn Tiêu Dương. Lúc này anh chỉ có thể hi vọng vào Tiêu Dương, một mình anh gần như không thể đột nhập vào cung điện dưới lòng đất, hơn nữa cường giả Thần bảng ngang hàng với sư phụ là Văn Nhân Mục Tuyên cũng không phải người anh có thể ứng phó được. Nếu Tiêu Dương và rất nhiều cường giả đi cùng cùng hợp lực thì may ra còn có cơ hội.
Tiêu Dương im lặng.
Thái tử Dịch Hàn nhìn theo, lập tức bước lên một bước.
Chính là Dược Cô.
Tiêu Dương trầm giọng nói, đang định nói tiếp bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Từ xa đi lại một người phụ nữ xinh đẹp lưng cõng giỏ tre, toàn thân toả ra mùi thảo dược nhẹ nhàng thơm mát.
Thế lực của bọn họ lại càng vô cùng hùng mạnh.
Dược Cô bình thản lắc đầu:
Từ trước đến nay, ấn tượng của Tiêu Dương về đám người áo bạc thật quá mức quỷ di.
Thái tử Dịch Hàn cảm nhận được khí tức cường giả khó đoán định từ Dược Cô, liền hỏi:
- Người chắc chắn phải cứu.
Có khi bọn họ tấn công Hộ Long Thế Gia, nhưng có khi lại liên kết với Ma Môn. Hành động mâu thuẫn như vậy thật quá khó hiểu.
- Người không cứu được, các người cũng không cứu được.
Lời vừa dứt, Thái tử Dịch Hàn giật mình, buột miệng nói:
Vẻ mặt tức thì nghiêm lại.
- Không thể nào, Văn Nhân Mục Tuyền không mạnh đến thết
- Cô là ai?
- Cậu không cần biết. Nói chung đường phía trước các người không đi được, nếu thực sự muốn cứu người thì các người phải có cường giả cấp bậc Kim Tiên trợ giúp.
- Vì ta cũng là người ở đó. - Vì sao cô lại biết tường tận như thế?
- Thánh Long Vương có khoẻ không?
Dược Cô lạnh lùng nói.
- Lễ nào cô không muốn một lưới bắt gọn chúng tôi à, hừ, kiểu này không giống tính cách của Ma Môn các người.
- Cậu tưởng đây chỉ có mỗi Văn Nhân Mục Tuyên toạ trấn à.
Dược Cô nhìn Tiêu Dương vẻ quái dị lẫn bất ngờ:
Lúc này Tiêu Dương bỗng lên tiếng.
- Vì cô ấy là Dược Côi
- Ta nói cho cậu biết, trong số các cường giả trong cung điện ngầm, Văn Nhân Mục Tuyền không phải người mạnh nhất. Sức mạnh họ liên kết lại chỉ có Kim Tiên mới phá được!
Thái tử Dịch Hàn ngẩn ra nhìn Dược Gô.
- Vì sao cô lại muốn nhắc nhở chúng tôi?
Tiêu Tịnh Y cảnh giác nói.
Tiêu Tịnh Y nhíu mày hỏi.
Dược Cô liếc Thái tử Dịch Hàn, một lúc sau buột miệng hỏi.
- Người thanh niên, ta không có ý thù địch.
Một lời nói ra, đôi mắt Thái tử Dịch Hàn loé lên ác liệt, thần cung thượng cổ xuất hiện trong tay. Người phụ nữ bí ẩn này khiến anh có cảm giác không biết đâu mà lần.
- Một Dược Cô vô danh như ta mà cũng được người đời sau biết đến à?
Câu nói của Dược Cô đã xác nhận thân phận.
Tiêu Dương mỉm cười chắp tay nói:
- Nếu Dược Cô vô danh thì Viêm Hoàng này có ai dám đứng hàng thứ chín trên Thần bảng, người duy nhất nhập đạo bằng thuốc, Dược tiên siêu phàm nhập thánh!
- Người chính là Dược Cô???
Tiêu Tịnh Y bỗng mở to mắt ngơ ngác nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Tiêu gia là gia tộc luyện đan chế thuốc.
Tiêu Tịnh Y đã không chỉ một lân nghe nói đến vị Dược tiên duy nhất ở Viêm Hoàng, trong lòng vô cùng sùng bái.
Nhưng Tiêu Tịnh Y không ngờ mình lại gặp được Dược Cô trong tình huống như thế này.
Tiêu Dương kinh ngạc.
- Đại sư tỷ Văn Nhân Lan!
- Thiên phú của cậu cũng được, nhưng chưa thành Kiếm tiên. Văn Nhân Lan mạnh hơn cậu.
Dược Cô hơi giật mình, chăm chú nhìn Tiêu Dương. Cô có thể cảm nhận được mấy phần khí tức quen thuộc.
- Tông chủ Kiếm Tông. - Có người còn mạnh hơn Tiêu Dương cơ à? Tiêu Dương là người chuẩn bị kế thừa ngôi vị Tông chủ Kiếm Tông đấy!
- Vì một giấc mộng quanh quẩn, vì một kẻ si tình...
Dược Cô cười khổ, tự chế nhạo mình.
- Một trăm năm rồi, cũng đến lúc tỉnh mộng rồi đấy. Vốn ta nên rời khỏi đây, nhưng hiện tại ta lại có thêm lý do để tiếp tục ở lại.
- Lý do gì ạ?
Tiêu Tịnh Y buột miệng.
- Cũng vì một người.
Dược Cô nhìn Tiêu Dương vẻ tán thưởng.
— Trong thế hệ Kiếm Tông trẻ tuổi, kiếm đạo lực của cậu đứng thứ hai.
Nghe vậy Tiêu Tịnh Y nhíu mày:
Nét mặt Dược Cô thoáng vẻ phức tạp, ngây ngẩn.
- Vì sao ta lại gia nhập tổ chức này à.
Tiêu Tịnh Y im bặt, đồng thời thâm thở dài. Thế lực của Ma Môn mạnh quá, khá nhiều cường giả Thần bảng gia nhập Ma Môn, Dược Cô gia nhập cũng không có gì lạ.
- Làm sao cô lại...
Lúc này Tiêu Tịnh Y không biết nên giận hay nên mừng.
Mà Dược Cô và mình còn không cùng chiến tuyến!
- Tiền bối biết đại sư tỷ đang ở đâu không?
Tuy chưa gặp Văn Nhân Lan nhưng Tiêu Dương từng được nghe các đệ tử Kiếm Tông nói đại sư tỷ Văn Nhân Lan biến mất đã mấy năm rồi.
- Đó là lý do ta quyết định tiếp tục ở lại.
Dược Cô nói.
Tiêu Dương biến sắc:
- Đại sư tỷ cũng bị giam ở đây?
- Không, cô ấy đang nguy trang, thay đổi danh tính, bái Văn Nhân Mục Tuyền làm thầy, lẩn vào trong đó.
Dược Cô liếc nhìn Thái tử Dịch Hàn.
— Hiện tại tên cô ấy là Văn Nhân Vu Lan.
Lời vừa dứt, Thái tử Dịch Hàn cũng tái mặt, mắt mở to.
- Khi đánh với cậu, Văn Nhân Lan đã che giấu thực lực, nếu không cũng không bị mũi tên của cậu đả thương. Nếu người bị thương không phải Văn Nhân Lan thì cậu không trốn được ra đây.
- Vậy bây giờ cô ấy thế nào rồi ạ?
Thái tử Dịch Hàn lo lắng hỏi.
- Cô ấy đang giữ chân Văn Nhân Mục Tuyền, thân thể không có gì đáng ngại.
Dược Cô trả lời. Tiêu Dương mừng rỡ nói:
- Ý Dược Cô tiền bối là, đại sư tỷ hiện tại đã là Kiếm tiên rồi?
- Đúng.
Dược Cô cười nói.
- Có phải vừa cảm thấy ngôi vị Tông chủ Kiếm Tông bị đe doạ không?
Tiêu Dương vui vẻ cười nói:
- Tôi chỉ thấy vui thôi.
- Dược Cô tiền bối đừng xem thường Tiêu Dương.
Tiêu Tịnh Y không nhịn được hích Tiêu Dương một cái.
- Cái khác không nói, anh ấy là truyền nhân của Kiếm tiên tối cường, địa vị trong Kiếm Tông cao quý lắm.
- Kiếm tiên tối cường.
Dược Cô bỗng hoảng sợ tái mặt nhìn Tiêu Dương.
— Thanh Liên?
Kiếm ý trong tay Tiêu Dương bỗng bùng lên.
Thanh Liên Kiếm Ca từ từ hiện ra, kiếm ý sắc bén ngập trời.
Đồng thời Tiêu Dương mở ra một cuộn sách trúc.
Kiếm ý mạnh hơn lập tức ùa ra.
Danh sách Thanh Liên!
Trên danh sách, không ngờ lại có hai chữ Dược Côi
Cường giả thuộc phái Thanh Liên!
Đôi mắt Dược Cô chấn động, hoảng hốt, rồi nhìn Tiêu Dương vẻ tôn kính.
Phái Thanh Liên chỉ tu hành Thanh Liên Kiếm Ca, người cầm danh sách Thanh Liên là đứng đầu!
Bất kể Tiêu Dương có phải là Kiếm tiên hay không!
Hoa Mãn Lâu, người đứng đầu Thần bảng cũng thật lòng tôn trọng Tiêu Dương.
Dược Cô cũng vậy.
Thần sắc cô tôn kính quỳ xuống hành lễ trước Tiêu Dương:
- Đệ tử Dược Gô, bái kiến Tông chủ chí tôn!
Cảnh tượng này làm Tiêu Tịnh Y ngây người.
Cô hiểu rất rõ thân phận của Dược Cô.
Dược tiên duy nhất!
Mặc dù đứng thứ chín trên Thần bảng, nhưng địa vị của cô ấy không thua kém gì ba người đứng đầu!
Được Dược Cô chữa trị, bất cứ bệnh nào cũng khỏi hết.
Chưa từng có ai Dược Cô không chữa được.
Nhưng đường đường Dược Cô lại quỳ xuống trước một kẻ đời sau. Điều này khiến Tiêu Tịnh Y chấn động mạnh mẽ.
Tông chủ chí tôn!
Tiêu Tịnh Y mắt chữ A miệng chữ O nhìn Tiêu Dương, lúc này không ngờ anh ta vẫn giữ thái độ bình thản mỉm cười nâng Dược Cô đứng dậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Dương mới múa một đường kiếm thôi mà?
Trong mắt Tiêu Tịnh Y, Tiêu Dương càng trở nên thần bí.
Đầu tiên là Hoa Mãn Lâu, bây giờ là Dược Cô.
Đều là những người danh tiếng hiển hách trên Thần bảng Viêm Hoàng, nhưng đều nghe lệnh của Tiêu Dương.
Lúc này Tiêu Dương càng khen ngầm uy lực của danh sách Thanh Liên. Nếu ngày trước sư phụ không bí mật tạo ra Thanh Liên, để hắn nối tiếp thì bây giờ hắn muốn đối phó với Ma Môn ngay cũng khó.
Dược Cô cũng thư thái hơn, chẳng trách Tiêu Dương có thể nhận ra thân phận thật của mình, hoá ra cậu ta có danh sách Thanh Liên. Đồng thời Dược Cô cũn hơi kích động, chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng Tông chủ chí tôn cũng xuất hiện! Mặc dù thực lực hiện tại của người còn rất yếu, nhưng lại có thể dễ dàng ngưng kết sức mạnh Thanh Liên!
- Tông chủ chí tôn, nơi đây không tiện ở lại lâu.
Dược Cô bỗng quay đầu nhìn về phía xa, gấp gáp nói.
- Xin hãy nhớ kỹ lời ta dặn. Không có cường giả cảnh giới Kim Tiên, nhất định không được đến cung điện dưới lòng đất! Ta đã ở đây rất nhiều năm, vẫn không hiểu rõ thực hư thế nào, hình như nó còn cất giấu một bí mật khổng lồ!
Tiêu Dương trâm ngâm nhìn Thái tử Dịch Hàn.
Thái tử Dịch Hàn lộ vẻ đau khổ, ánh mắt cũng ánh lên đau đớn.
- Cậu yên tâm, ta sẽ cố gắng chăm sóc người nhà họ Dịch.
Dược Cô gật đầu với Thái tử Dịch Hàn.
- Vậy phải nhờ cả vào tiền bối rồi.
Thái tử Dịch Hàn gập mình trước Dược Cô, ánh mắt thấp thoáng hi vọng. Trong lòng Thái tử Dịch Hàn giờ chỉ nghĩ phải tiến bộ thật nhanh để cứu được người nhà mình ra sớm nhất có thể.
- Tiền bối giúp tôi chuyển lời đến đại sư tỷ, Kiếm Tông hết thảy đều ổn, đang tăng tốc trùng khởi, hơn nữa sắp tổ chức đại lễ khai tông rồi. Lúc đó nếu có cơ hội đại sư tỷ có thể âm thầm quay lại một chuyến.
Tiêu Dương chắp tay.
- Bảo trọng!
Dược Cô gật đầu.
- Còn nữa, làm ơn xin lỗi cô ấy giúp tôi.
Thái tử Dịch Hàn áy náy nói.
Sau khi chào từ biệt, Tiêu Dương nhấc Tiểu Thần Long đang ngồi hờn dỗi một bên lên, mới bước được vài bước bỗng nhớ ra, liên quay lại hỏi Dược Cô:
- Kẻ sỉ tình mà Dược Cô tiền bối tìm có phải là Kiếm tiên si tình của Kiếm Tông chúng ta, Kỷ Ly Tiên nhân không?