Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1307 - Chương 1314: Đuổi Đến

Chương 1314: Đuổi đến Chương 1314: Đuổi đếnChương 1314: Đuổi đến

Tiêu Dương vừa dứt lời, ánh mắt Dược Cô đã trở nên buồn bã.

- Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.

Dược Cô gần như tự nói với bản thân, ánh mắt ngập tràn hồi ức. Hồi lâu Dược Cô mới tỉnh thần lại, thở sâu một hơi.

- Ta từng được tin các cường giả Kiếm Tông ngày ấy không bị tiêu diệt hoàn toàn, có một phần bị bắt giữ, trong số đó có Kỷ đại ca.

Dược Cô bất đắc dĩ cười khổ.

- Chỉ tiếc là, một trăm năm nay ta không thu được tin tức nào hữu ích, cung điện dưới lòng đất đúng là có mấy chỗ rất bí mật, ngay cả ta cũng không được vào. Ta nghi ngờ có khi ở trong đó giam giữ tiền nhân của Kiếm Tông.

- Vậy chắc chắn không phải Kỷ Ly tiền bối.

Tiêu Dương nói.

Tiêu Dương nói.

- Nếu tiên bối muốn gặp người ấy thì có thể tìm cơ hội đến Vân Nam tham dự lễ khai tông.

- Ta phải đi cứu người ấy!

Tiêu Dương mỉm cười nháy mắt với Dược Cô.

Tiêu Dương trâm giọng nói.

- Này Tông chủ chí tôn, người có thể hứa với ta một việc được không?

Dược Cô nhìn Tiêu Dương vẻ hơi nghi hoặc.

- Chắc chắn ta sẽ đến.

Còn chưa kịp kể tường tận câu chuyện, đôi mắt Dược Cô đã sáng lên đầy sát khí:

- Vì Kỷ Ly tiền bối bị giam ở Thung lũng Chết tại nước Mỹ.

- Hiện ông ấy đang ở Kiếm Tông.

- Trước khi ta đi, không được nói chuyện của ta cho Kỷ đại ca.

- Không cần nữa, Kỷ Ly Tiên nhân đã thoát hiểm rồi.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi bừng tỉnh:

Dược Cô bỗng có vẻ xấu hổ.

- Vâng?

Tiêu Dương bỗng háo hức chờ đợi, không biết sự xuất hiện của Dược Cô sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Kỷ Ly Tiên nhân si tình đây? Đối tượng sỉ tình của Kỷ Ly Tiên nhân hình như đã qua đời từ lâu rồi.

- Kỷ đại ca, anh đã chạy một trăm năm rồi, lần này chắc chắn em không để anh chạy thoát khỏi tay em nữa.

Dược Cô đột ngột nói, tốc độ gấp gáp.

Dược Cô cười gượng, cứng nhắc gật đầu. Một tiếng kêu trâm, chim Cù như nhanh như điện, trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.

- Tiền bối muốn tạo bất ngờ cho Kỷ Ly tiên bối đúng không!

— Tông chủ chí tôn đã xuất hiện, vậy thời gian phục thù của Kiếm Tông đã bắt đầu rồi, ta cũng nên chuẩn bị thôi.

Dược Cô không khỏi tấm tắc khen, rồi lẩm bẩm.

- Mãnh thú có linh tính quá.

Tất nhiên cô không thể nói với Tiêu Dương là một trăm năm trước nhìn thấy cô là Kỷ đại ca nhanh chân chạy trước.

— Các người đi nhanh thôi!

- Tiên bối bảo trọng.

Tiêu Dương phất tay. Chim Cù như đột ngột xuất hiện, thân hình thu nhỏ, tấm lưng chỉ còn rộng mấy mét, đủ chỗ ngồi cho mấy người đám Tiêu Dương. Tiêu Tịnh Y nhanh chóng thu Thần Nông Đỉnh lại, trèo lên lưng Cù như. Tiêu Dương ném Tiểu Thần Long lên, bản thân mình và Thái tử Dịch Hàn lần lượt trèo lên.

Dược Cô lẩm bẩm.

- Có người đến!

Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu.

- Tiền bối yên tâm, tôi đáp ứng người.

Vùi! Vùi! Vùi

Một lát sau, mấy người cưỡi gió đến, ai nấy đều mặc quần áo bạc.

- Hải

Một tiếng kêu kinh hãi.

- Sao lại thế này?

Tất cả đều thất kinh, không dám tin vào mắt mình.

Không ít thi thể đã bị cát vùi lấp một nửa, nhưng bốn cái xác của bốn Tiên nhân vẫn rõ ràng. Lúc này Dược Cô đang kiểm tra một cái xác Tiên nhân, ngoái lại nhìn người mới đến rồi đứng lên.

- Dược Cô.

Một người áo bạc cung kính chào Dược Gô, rồi hỏi.

Đau lòng rồng quá.

Lý do rất đơn giản. Chuyện này tạm thời kết thúc, Ba Ba lại đổi hành trình, không về Minh Châu mà quay ngược đến cơ sở của Kiếm Tông.

Trên ghế sofa, Tiểu Thần Long đang ra sức gặm một quả dưa hấu to đùng, phát tiết sự bực dọc trong lòng, thi thoảng lại lườm Tiêu Dương một cái!

Tiêu Tịnh Y cầm một nắm thảo dược, bắt đầu nghiền nát.

- Không có gì.

Thái tử Dịch Hàn cảm kích nói.

Dược Cô nhìn quanh. Gió thổi vù vù.

- Đây mới là bắt đầu. Đêm muộn.

Một thành phố nằm cách sa mạc hơn một trăm km, ánh đèn sáng rực.

Trong căn phòng tổng thống tại một khách sạn, thần vân trên Thần Nông Đỉnh nhấp nháy. Tiêu Tịnh Y đang thêm thuốc, công hiệu của thuốc từ từ đổ vào cơ thể Bà cụ Dịch.

- Cơ thể của Bà cụ Dịch yếu quá, chỉ có thể từ từ khôi phục.

Tiêu Tịnh Y khẽ khàng nói.

- Đến tâm rạng sáng sẽ hoàn thành vòng chữa trị thứ nhất, Bà cụ Dịch cũng thành công thoát khỏi nguy hiểm. Sau đó chỉ còn từ từ điều dưỡng hồi phục cơ thể thôi.

- Cảm ơn em.

Đám người áo bạc lần lượt rời đi.

- Vâng!

- Ngay cả bốn Tiên nhân do Mục Tuyền Vương sai đi cũng không thoát được. E rằng có một thế lực thần bí nhúng tay vào rồi. Chúng ta nên gấp rút về báo cáo, từ bây giờ tăng cường phòng vệ, đề phòng bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào!

Vẻ mặt Dược Cô ngưng trọng nói.

- Ta cũng không biết. Khi ta đến đây bọn họ đã chết lâu rồi.

— Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ba có biết người xưa từng nói, vô cớ bỏ bê công việc thì thế nào cũng bị đuổi việc không?

Tiểu Thần Long bi phẫn không thôi.

Tiêu Dương cười hì một tiếng, ném cho Tiểu Thần Long quả chuối bịt miệng rồi đi đến cạnh Thái tử Dịch Hàn. Tiêu Dương liếc nhìn đỉnh đầu Bà cụ Dịch, chỗ bị bứt tóc vẫn đỏ như máu, cực kỳ đáng sợ. Tiêu Dương lại tức giận mắng:

- Thật hối hận, cho tên súc sinh Dịch Huyễn chết nhanh quá!

Tiêu Dương đã được nghe Thái tử Dịch Hàn kể hết mọi chuyện.

Thái tử Dịch Hàn buồn bã, đôi mắt mất đi thần thái ngày thường. Rõ ràng chuyện này ảnh hưởng không nhẹ đến anh.

- Anh Dịch, anh định như thế nào?

Tiêu Dương không thể không hỏi.

Thái tử Dịch Hàn hơi khựng lại, rồi lắc đầu, giọng nói khàn khàn:

- Bây giờ tôi không nghĩ được nhiều. Tôi chỉ có thể chăm sóc cụ, rồi từ từ tính tiếp.

- Nếu anh không ngại thì tôi có một chỗ tốt để ẩn thân.

Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn Thái tử Dịch Hàn.

- Đâu?

- Vân Nam, cơ sở của Kiếm Tông, thế giới thượng cổ hồng hoang.

Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ. Thấu Thái tử Dịch Hàn có vẻ nghi hoặc, Tiêu Dương nói tiếp.

- Thế giới thượng cổ hồng hoang là một không gian tách biệt, Ma Môn không thể tìm thấy được! Cho nên để Bà cụ Dịch ở đó tĩnh dưỡng, có thể đảm bảo không có bất cứ điều gì bất trắc. Hơn nữa anh cũng có thể ở lại đó, vì linh khí trong thế giới thượng cổ hồng hoang có thể so được với Thần Linh Cảnh Địa đấy!

Thái tử Dịch Hàn kinh ngạc đến sững sờ, anh không ngờ trên trái đất lại có một nơi thần kỳ như vậy?

- Hơn nữa Thánh Long Vương và Thái Cực Vương đều đang ở trong thượng cổ hồng hoang.

Tiêu Dương nói thêm.

- Hai vị sư phụ đều ở đó?

Thái tử Dịch Hàn kinh ngạc, rồi cười khổ xua tay.

— Nói vậy thì tôi chẳng có lựa chọn nào khác rồi.

Tiêu Dương mỉm cười, đang định nói tiếp thì điện thoại đổ chuông.

- Lão đại cả, đây là số mới của em.

Tiêu Dương vừa nhận cuộc gọi đã nghe thấy tiếng Giát Giát.

- Anh đang ở đâu đấy? Sao lại đột ngột rời khỏi Minh Châu? Em và Quân Nhi tìm anh mấy ngày rồi. Cô ấy muốn hỏi anh xem có tin gì mới không.

- Quân Nhi?

Tiêu Dương nhìn Thái tử Dịch Hàn, thấy Dịch Hàn có vẻ do dự. Bản thân anh rất không muốn để Quân Nhi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Bà cụ Dịch, cô bé chắc chắn sẽ đau lòng vô kể, nhưng nghĩ đến chuyện vì Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch, Côn Luân Thiên Cơ Kính và bảo bối của Dịch gia mà Ma Môn muốn diệt luôn nhà họ Dịch, mình cũng vừa thoát được vòng vây của Ma Môn, chắc chắn bọn chúng tưởng mình có Côn Luân Thiên Cơ Kính, nếu biết đến sự tồn tại của Quân Nhi, chắc chắn sẽ bất lợi đối với cô.

Tiêu Dương cũng nhìn ra sự lo lắng của Dịch Hàn, liên đề nghị:

- Hay là để cô ấy cũng đến Kiếm Tông?

- Này lão đại, anh đang nói chuyện với ai đấy?

Giát Giát đã lớn tiếng gọi loạn lên ở đầu bên kia, đồng thời lẩm bẩm.

— Chắc không phải mất tín hiệu đấy chứ, chết tiệt, máy phát trên núi đúng là không ra đâu vào đâu.

Thái tử Dịch Hàn gật đầu.

- Có đây, Giát Giát em nghe anh nói.

Tiêu Dương báo vị trí hiện tại cho Giát Giát rồi trâm giọng nói.

- Em bảo Quân Nhi là anh trai và cụ của cô ấy đều đang ở đây, hai đứa nhanh chóng đến ngay đi.

- Thật à?

Giát Giát mừng rỡ, vội tắt điện thoại.

- Vậy cũng hay, hai anh em cùng chăm sóc cụ, còn hỗ trợ được lẫn nhau.

Tiêu Dương nói.

Thái tử Dịch Hàn gật gật đầu, ngước mắt nghiêm mặt nói với Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, cảm ơn cậu.

- Anh em với nhau, nói cái gì đấy.

Tiêu Dương cười hào sảng, vỗ vai Thái tử Dịch Hàn.

— Đi, pha trà cho tôi uống đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa uống trà cho tử tế. Trà thượng hảo cũng đều bị dày xéo.

Một đêm không ngủ.

Tiểu Thần Long ăn dưa hấu xong liền được Tiêu Dương bế vào phòng, chẳng mấy chốc đã ngủ khò khò. Mặc dù Tiêu Tịnh Y vô cùng tự tin nhưng Thái tử Dịch Hàn vẫn cả đêm không ngủ ở lại cạnh bà cụ. Tiêu Tịnh Y ngồi xếp bằng trước Thần Nông Đỉnh, thỉnh thoảng lại đánh ra mấy luồng sáng tím. Hoa văn trên Thần Nông Đỉnh từ từ xoay chuyển.

Tiêu Dương cũng ngồi tu luyện cả đêm.

Sáng sớm hôm sau.

Tiêu Tịnh Y nói một câu làm Thái tử Dịch Hàn rốt cuộc cũng yên lòng.

- Quá trình điều trị rất thành công, Bà cụ Dịch đã thoát khỏi nguy hiểm.

Tiêu Tịnh Y đưa Bà cụ Dịch vào phòng, chính tay thay quần áo cho bà rồi đặt bà cụ xuống giường. Bà cụ Dịch chưa tỉnh lại. Tiêu Tịnh Y mở cửa, gật đầu với Thái tử Dịch Hàn:

- Chờ thêm hai tiếng nữa.

Thái tử Dịch Hàn gật đầu.

Điện thoại của Tiêu Dương lại đổ chuông.

- Lão đại, địa chỉ cụ thể là gì, chúng em xuống máy bay rồi!

Giát Giát gọi lớn.

- Nhưng bên cạnh có thêm một cái bình dầu.

- Đáng chết! Bảo ai là bình dầu hả, người ta đến tìm lão đại hẳn hoil

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Húc Húc?

Tiêu Dương mở to mắt.

— Thằng nhóc này về lúc nào đấy?

- Ôi giời ơi, chẳng ra đâu vào đâu.

Giát Giát thở dài.

- Đêm hôm qua lúc ra sân bay, nó từ trên trời rơi xuống nóc xe em, em còn tưởng nó là kẻ cướp liền đánh cho một trận, cái thằng này chẳng có tí tiến bộ nào cả.

Bạch Húc Húc đứng bên tức giận mắng:

- Anh đã bảo anh không nói cơ mài

Tiêu Dương không nhịn được cười, vội nói địa chỉ cụ thể của mình rồi tắt điện thoại.

Bạch Húc Húc vê rồi.

Tiêu Dương không khỏi khấp khởi chờ đợi.

Vì hắn đã giao đá Luân Hồi cho Bạch Húc Húc.

Tiêu Dương vẫn luôn mong chờ Luân Hồi Đan được luyện chế từ đá Luân Hồi.

- Một viên Luân Hồi Đan chắc đủ để ta trở thành Kiếm tiên!
Bình Luận (0)
Comment