Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1308 - Chương 1315: Lời Hứa Của Tiêu Dương

Chương 1315: Lời hứa của Tiêu Dương Chương 1315: Lời hứa của Tiêu DươngChương 1315: Lời hứa của Tiêu Dương

Tiêu Dương vô cùng nôn nóng.

Nhất là từ sau khi trở về từ Thần Linh Cảnh Địa liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện, sau khi tiếp xúc với những cường giả cao cấp, Tiêu Dương càng thấy sức mình chưa đủ.

Mới chỉ có thân thể thành tiên, chưa đủ để phát huy thực lực.

Nếu có thể nhanh chóng trở thành Kiếm tiên, thực lực chắc chắn không chỉ lên cao một bậc.

Luân Hồi Đan chính là đường tắt đi lên Kiếm tiên mà Tiêu Dương đang nghĩ tới.

Linh đan được xưng tụng là có thể giúp linh hồn con người trải qua một đời luân hồi biến hoá.

Chắc chắn ngộ đạo được triệt đểi

Sức mạnh kiếm đạo hiện tại của Tiêu Dương chỉ còn cách một tâng giấy cuối cùng mãi không phá được.

Tiêu Dương buột miệng nói.

- Theo cấp bậc của linh đan thì Luân Hồi Đan chỉ thấp hơn ba Đại Thiên Đan của Tiêu gia thôi đấy! Đối với em đây là một thử thách, ha ha, tiểu công chúa Tiêu Tinh Y nhất định sẽ làm được!

- Quá trình luyện Luân Hồi Đan vô cùng phức tạo, đồng thời yêu cầu có rất nhiều loại dược liệu quý hiếm. Tất nhiên, dược liệu không thành vấn đề, em cần một nơi yên tĩnh, linh khí dồi dào.

Tiêu Tinh Y gật đầu, đôi mắt sáng lên.

- Luân Hồi Đan... Anh có đá Luân Hồi à?

Tiêu Tinh Y liếc Tiêu Dương một cái:

- Tiểu công chúa có tự tin luyện Luân Hồi Đan không?

Ngừng một lát, Tiêu Tinh Y nói tiếp.

Tiêu Tỉnh Y mở to mắt nhìn Tiêu Dương, nghĩ lại chuyện trong Thần Linh Cảnh Địa, im lặng một lúc rồi trâm giọng nói.

Tiêu Dương hỏi Tiêu Tinh Y.

- Được đấy!

- Một viên đá Luân Hồi chỉ luyện được một viên Luân Hồi Đan thôi à?

- Thượng cổ hồng hoang.

Tiêu Dương không nén được hỏi.

- Sự quý hiếm của Luân Hồi Đan thật ra chủ yếu là do đá Luân Hồi quá ít và thần hiệu của nó.

- Nếu bây giờ anh có một viên Luân Hồi Đan chắc đột phá cấp độ Kiếm tiên không phải chuyện khó chứ.

- Ừm... chắc mọi người sắp đến rồi, tôi xuống đón.

Tiêu Tinh Y cười nói.

Ngồi ở ghế trước là một bóng hình xinh đẹp khiến Thái tử Dịch Hàn hơi run lên.

Tiêu Tinh Y lườm Tiêu Dương, ngồi xuống ghế sofa.

Nếu không phải được Tiêu Dương và tiểu công chúa giúp đỡ, đến Minh Châu rồi Giát Giát cũng kịp về thì Dịch Quân Nhi không biết phải vượt qua khoảng thời gian này thế nào. - Dã tâm của anh lớn thật đấy.

Khi nhìn thấy anh ruột, Dịch Quân Nhi không nén được lại khóc oà lên.

Tình bạn, tình yêu đều không giống tình thân.

Có mở mắt cũng chỉ thấy đất trời u ám.

- Xem tình hình thế nào đã. Nếu đá tốt thì có khi luyện được hơn một viên, nếu không một viên cũng chưa chắc luyện ra được. Tất nhiên với khả năng của em thì thử mấy lần nhất định sẽ thành công.

Dịch Quân Nhil

Dịch Quân Nhi cũng đã nhìn thấy Thái tử Dịch Hàn, chưa chờ xe dừng hẳn đã nhanh chóng tháo dây an toàn, đẩy cửa chạy ra. Vừa nhìn thấy Thái tử Dịch Hàn là nước mắt lã chã nhỏ xuống, chạy như bay vừa chạy vừa gọi lớn “Anh! Anhl"

Vừa từ Thần Linh Cảnh Địa trở về đã gặp phải cảnh Dịch gia bị diệt, khiến Dịch Quân Nhi gần như sụp đổ.

Tiêu Dương im bặt.

Một chiếc xe taxi đỗ xịch lại trước cửa khách sạn.

Tiêu Tinh Y bắt đầu nghiên cứu cách luyện chế Luân Hồi Đan. Tiêu Dương không dám quấy rầy, đành im lặng chờ đợi.

Lúc này Thái tử Dịch Hàn mới trầm giọng nói, bước xuống lầu.

Thái tử Dịch Hàn cũng khó chịu, tuy anh đã về trước nhưng vì báo thù mà không thể đến gặp em gái, mãi đến bây giờ.

Khẽ vuốt mái tóc mây của em gái, một thời gian không gặp mà em đã xơ xác đi khá nhiều.

Trái tim của cô bé chắc chắn cũng bị dày vò đêm ngày.

- A di đà Phật.

Một hoà thượng đầu trọc bên cạnh hai người nghiêm nghị nói.

— Hai vị thí chủ, đây là cửa lớn khách sạn, phải hành động đúng mực, nếu không Phật tổ sẽ không vui.

Rõ một cảnh anh em gặp lại đã bị Hoà thượng Giát Giát đánh vỡ.

Dịch Quân Nhi buông Thái tử Dịch Hàn ra, lau nước mắt trừng mắt nhìn Hoà thượng Giát Giát mắng:

- Hoà thượng thúi, tôi ôm anh tôi liên quan gì đến anh!

Thái tử Dịch Hàn trâm ngâm một lúc rồi gật đầu.

- Đúng là cụ ở đây.

Nhưng Thái tử Dịch Hàn rất không quen với sự nhiệt tình đột ngột của Hoà thượng Giát Giát, thậm chí còn cảm thấy nguy hiểm.

Không được đắc tội với người ta nữa.

Hoà thượng Giát Giát đã nghĩ thông được, mặc dù trước đây giữa mình và Thái tử Dịch Hàn từng có chuyện “không vui" nhưng hiện tại anh ta là anh vợ của mình cơ mài

Tiếng "anh ơi" gọi càng lúc càng quen.

Trong thang máy.

Dịch Quân Nhi nhìn Thái tử Dịch Hàn vẻ mong đợi: - Tối hôm qua nghe anh Tiêu Dương nói là cụ cũng ở đây ạ?

Nghe vậy Thái tử Dịch Hàn không khỏi khẽ giật mình.

Anh thật sự không biết nói chuyện này cho Dịch Quân Nhi thế nào.

Thấy vẻ mặt Thái tử Dịch Hàn như vậy, Dịch Quân Nhi không khỏi lo lắng.

- Anh ơi.

Hoà thượng Giát Giát nói.

— Anh cứ nói cho Quân Nhi đi.

Dịch Quân Nhi và Bạch Húc Húc cùng tròn mắt.

Hoà thượng Giát Giát dang tay về phía Thái tử Dịch Hàn, thở than khóc lóc, ôm chặt một hồi.

- Anh ơi!

Bạch Húc Húc đứng một bên nhìn hả hê, ôm bụng cười ha hả.

Dịch Quân Nhi khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi. Phật tổ sẽ không vui.

Hoà thượng Giát Giát há miệng, bất giác chắp tay lại.

— Nhưng cụ bị thương rồi.

- Cái gì?

Dịch Quân Nhi kinh hãi hỏi dồn.

¬ Sao lại bị thương? Cụ bị thương có nặng không?

- Kẻ nào táng tận lương tâm đến mức xuống tay cả với bà cụ trăm tuổi chứi

Giát Giát Hoà thượng phẫn nộ nói.

— Anh, anh nói xem là kẻ nào em đi vặn đầu hắn!

- Được! Hắn ở địa ngục, cậu đi đi.

- Vâng!

Giát Giát Hoà thượng đi ra khỏi thang máy, một lúc sau ngượng ngùng quay lại, khóc không ra nước mắt.

Bạch Húc Húc tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội phục thù. Một con mắt của cậu ta vẫn bầm tím, rõ ràng hôm qua vừa bị Hoà thượng Giát Giát đánh cho một trận. Cậu ta cười chế nhạo:

- Thế nào, hoà thượng không đi nữa à?

Giát Giát Hoà thượng cười lạnh:

- Ta chờ thằng ranh nhà ngươi đầu thai!

Thái tử Dịch Hàn thở dài, sắp xếp lại ngôn từ rồi chậm rãi nói:

- Quân Nhi, thật ra không phải tất cả người thân của chúng ta đều chết rồi.

Dịch Quân Nhi mở to mắt nhìn Thái tử Dịch Hàn.

- Nhưng hiện mọi người đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Thái tử Dịch Hàn kể lại chuyện cho Quân Nhi nghe.

Sắc mặt Dịch Quân Nhi biến đổi từ sự vui mừng ban đầu đến nặng nề tái mét, thậm chí còn có vẻ bất lực. Biết người thân của mình gặp nạn mà không đi cứu được, nỗi đau này khó nói thành lời.

Giát Giát nắm chặt tay Dịch Quân Nhi, thần sắc kiên định:

- Anh thê chắc chắn sẽ dốc toàn lực đi cứu người nhà của em.

Dịch Quân Nhi mím chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Mấy người đi ra khỏi thang máy. Thái tử Dịch hàn mở cửa.

- Lão đạiI

Bạch Húc Húc lao lên như tên bắn, gặp ngay một cậu nhóc mập đang tròn mắt nhìn mình.

Bạch Húc Húc dừng phắt lại, há hốc miệng:

- Lão đại nhỏ lại rồi!

- Có cậu mới nhỏ lại ấy.

Tiêu Dương sâm mặt đứng lên.

Bạch Húc Húc lại vui mừng như điên chạy đến:

- Lão đại, cuối cùng cũng gặp được anh rồi!

Tiêu Dương liếc nhìn Bạch Húc Húc, hơi nhíu mày:

- Chẳng trách Giát Giát nói cậu chẳng tiến bộ gì cả, thế nào mà mới đến Tâm Lôi Thất Kiếp vậy.

Với thiên phú Kim xoa nhận chủ, rõ ràng không nên chỉ mới đến mức độ này. Đại chiến với Ma Môn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, thực lực mới chỉ ở Tâm Lôi Thất Kiếp thì khó mà trở thành chủ lực chiến đấu được.

Vẻ mặt cậu ta oan ức lấy đá Luân Hồi ra:

- Lão đại không trách em được, mỗi lần tu luyện là cái đồ này hút mất một nửa thành quả rồi, nếu không phải anh dặn em từ trước thì em đã ném nó đi rồi.

Tiêu Dương ngẩn ra, hắn không biết chuyện đá Luân Hồi có thể hút nội khí.

- Đây là đá Luân Hồi!

Tiêu Tỉnh Y đứng bật dậy trố mắt nhìn hòn đá lớn cỡ nắm tay trẻ con trong tay Bạch Húc Húc, tức thời nhăn trán.

— Đá Luân Hồi hoàn chỉnh đáng ra phải to cỡ quả bóng rổ chứ.

Tiêu Dương ho nhẹ một tiếng:

- Xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn rồi nó bé lại như này rồi.

Nói thật Tiêu Dương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đá Luân Hồi trong chiếc chén nhận chủ đã tự động nhỏ lại rồi.

Tiêu Tinh Y đón đá Luân Hồi từ tay Bạch Húc Húc, ngắm nghía một hồi rồi nói:

- Chẳng trách nó hút nội khí, linh khí của nó đã tổn hao một cách kỳ quái nên cần hút nội khí để bổ sung. May mà có nội khí của Bạch Húc Húc, nếu không đá Luân Hồi đã trở thành một hòn đá bỏ đi rồi.

Tiêu Dương lo lắng vội hỏi.

- Em sẽ cố gắng hết sức.

Vẻ mặt Tiêu Tinh Y ngưng trọng. Viên đá Luân Hồi này chỉ luyện được duy nhất một lần, nên nhất định phải thành công ngay, tăng độ khó lên gấp nhiều lần. Hơn nữa viên đá Luân Hồi này chỉ luyện ra được một viên Luân Hồi Đan!

Tiêu Dương chậm rãi gật đầu.

Luân Hồi Đan chỉ có thể dựa vào tiểu công chúa rồi.

Trong phòng bỗng vang lên tiếng khóc nức nở.

Thái tử Dịch Hàn đã đưa Dịch Quân Nhi vào thăm Bà cụ Dịch.

Phản ứng của Dịch Quân Nhi nằm trong dự liệu của Tiêu Dương.

Lúc này ngoài việc khe khẽ thở dài thì Tiêu Dương cũng chẳng biết an ủi thế nào.

Bộ dạng của Bà cụ Dịch lúc này khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đau lòng, huống hồ Dịch Quân Nhi còn là cháu gái.

Hoà thượng Giát Giát không nhịn được lao ra, hai mắt đỏ hồng, toàn thân đầy lửa giận như một trái bom nổ tung bất cứ lúc nào!

- Lão đại! Nhất định phải băm vằm lũ ác ma đó thành muôn mảnh!

Nước mắt Giát Giát lóng lánh nơi khoé mi, tức giận đến cực điểm. Cậu ta từng tiếp xúc với Bà cụ Dịch, mặc dù ban đầu có mục đích khác nhưng Bà cụ Dịch rất tin tưởng cậu ta, hơn nữa Bà cụ Dịch thành tâm tín Phật, xưa nay từ bi nhân hậu, không đáng bị đối xử tàn tệ như vậy!

- Em không tru diệt đám tà ma đó, thê không làm người!

Hoà thượng Giát Giát run lên bần bật, gào lên.

Tiêu Dương chưa từng thấy Giát Giát kích động như vậy, đặt tay lên vai Giát Giát, hít sâu một hơi trâm giọng nói:

- Anh cả hứa với em! Một tháng! Bất kể có khó khăn đến đâu, một tháng nữa chúng ta cùng đi tiêu diệt đám tà ma đói

Không nghi ngờ gì nữa, một câu nói của Giát Giát đã làm Tiêu Dương thay đổi dự định ban đầu của mình.

Một lời hứa với người anh eml
Bình Luận (0)
Comment