Chương 1316: Khai tông là diệt tông
Chương 1316: Khai tông là diệt tôngChương 1316: Khai tông là diệt tông
Một tháng sau tấn công trụ sở người áo bạc trong sa mạc!
Tiêu Dương tự biết đây là một lời hứa vô cùng khó khăn.
Nhưng hắn chưa từng thấy dáng vẻ này của Giát Giát. Tiêu Dương cảm nhận được nỗi lòng của Giát Giát, thậm chí còn hơi đau lòng cho nên mới trịnh trọng hứa như vậy!
Vì người anh eml
Tiêu Dương không hề nói năng hoang đường hứa tầm bậy. Một tháng tuy khó nhưng không phải không làm được. Hiện tại Kiếm Tông không có ai cấp bậc Kim tiên nhưng có Kỷ Ly Tiên nhân! Có Thánh Long Vương! Có Hoa Mãn Lâu! Còn có mấy cường giả gần đến Tiên nhân đỉnh phong.
Bản thân hắn cũng lấy được vô số bảo vật từ Thần Linh Cảnh Địa.
Có lẽ có thể dùng những bảo vật này để giúp các Tiên nhân có cơ hội đột phá lên Kim tiên?
Hơn nữa Dược Cô không nói trong cung điện dưới lòng đất có Kim tiên, chỉ nói là sức mạnh của các cường giả ở đó liên kết lại có thể đối phó với Kim tiên! Tiêu Dương tin là Kỷ Ly Tiên nhân, Thánh Long Vương, Thái Cực Vương và Hoa Mãn Lâu liên kết lại cũng hoàn toàn có khả năng đối phó với Kim tiên!
- Được!
- Ba Ba, người này cứ giao cho con huấn luyện. Anh ta còn có tố chất, chưa biết chừng một tháng nữa có thể thành tiên.
— Lão đại, trong một tháng này em nhất định sẽ dốc sức tu luyện thần tốc, chuẩn bị cho trận chiến tháng saul
Một tiếng trẻ con vang lên. Ba người quay sang, thấy cậu nhóc mập đang một tay chống nạnh một tay chỉ Bạch Húc Húc.
- Một tháng!
— Cậu nhóc mập này hài quá.
Dốc toàn lực xông lên, có thể liêu một phenl
- Ha ha.
Bạch Húc Húc giơ nắm đấm hứa.
Tình nghĩa giữa Tiêu Dương và Giát Giát không phải dạng người bình thường có thể so sánh được. Cùng gọi là anh em, hắn và Thái tử Dịch Hàn chỉ là giao tình giữa quân tử, còn hắn với Giát Giát là tình cảm sinh tử! Cho nên lời hứa này của Tiêu Dương chỉ xuất hiện trước Giát Giát.
- Được!
Tiêu Dương khoác vai Bạch Húc Húc, trịnh trọng gật đầu:
Tiêu Dương có cảm giác mặc niệm.
Bạch Húc Húc không nhịn được cười, bước lên.
Liên đưa tay nhéo nhéo cái má phúng phính của Tiểu Thần Long.
Tiêu Dương không đành lòng nhìn. - Ái chà, có cá tính phết đấy!
Mỗi người đều có mục tiêu riêng.
Tiểu Thần Long bình thản liếc Bạch Húc Húc một cái rồi đi thẳng.
Không lấy được Côn Luân Thiên Cơ Kính, không biết là phúc hay là hoạ?
- Đi thôi, vào nhà vệ sinh.
Thái tử Dịch Hàn đi ra.
Trong phòng vẫn vang lên tiếng khóc nức nở của Dịch Quân Nhi. Không biết qua bao lâu, âm thanh từ từ yếu xuống, Giát Giát đi vào bế Dịch Quân Nhi đã khóc đến ngất đi sang phòng khác để cô nghỉ ngơi.
Tiêu Dương không khỏi cười khổ. Xem ra tiểu công chúa vừa tránh được kiếp nạn, nhưng một kiếp nạn lớn hơn còn đang ẩn nấp không biết lúc nào giáng xuống.
Bạch Húc Húc càng thấy buồn cười:
- Tiếc là không gặp được Côn Luân Thiên Cơ Kính.
Tiêu Tịnh Y thở dài.
Tiêu Dương hiểu ý của cô bé. Nếu có thể để Côn Luân Thiên Cơ Kính trở lại Thân Nông Đỉnh thì món thần binh pháp bảo hiếm có này sẽ hoàn chỉnh, do đó tiểu công chúa cũng có cơ hội đột phá lên cảnh giới Tiên nhân. Nhưng tại tấm bia đá phong ấn Côn Luân Thiên Cơ Kính, Tiểu Thần Long đã nói cho Tiêu Dương rằng ma khí trên tấm gương vẫn chưa tan hết, Tiêu Tịnh Y có lấy được nó cũng vô cùng nguy hiểm.
Rồi cũng ngoáy mông đi theo.
Tiêu Dương chậm rãi gật đầu. Xem ra một tháng tới ai cũng phải ở trong thế giới thượng cổ hồng hoang rồi.
Giát Giát Hoà thượng trịnh trọng khoanh tay.
- Lão đại, em cũng hứa với anh, một tháng nữa đột phá đến cảnh giới Phật tổi
Tiêu Dương nhìn thẳng vào mắt anh, từ tốn nói:
- Tôi đã hứa với Giát Giát, một tháng nữa đi giải cứu người của Dịch gia.
Dứt lời, đôi mắt Thái tử Dịch Hàn cháy lên kích động, toàn thân run rẩy nhìn Tiêu Dương, khoé miệng hơi giật giật.
- Chuẩn bị đi thôi.
Tiêu Dương không cho Thái tử Dịch Hàn nói cảm ơn, khoát tay.
— Chờ Bà cụ Dịch tỉnh lại rôi chúng ta lập tức đi Vân Nam.
Thời gian từ từ trôi qua.
Trong phòng yên tĩnh. Thái tử Dịch Hàn ngôồi trên ghế cạnh giường, một bên Giát Giát ôm chặt Dịch Quân Nhi. Dịch Quân Nhi đã tỉnh lại, lúc này đôi mắt đỏ lựng nhìn cụ.
Cùng chờ cụ tỉnh lại.
- Cao tăng, ta đã phụ lòng tốt của cậu. Lúc đầu cậu nhắc ta nếu cưỡng ép hôn nhân với Bạch gia sẽ có hoạ máu, Dịch gia bây giờ chính là bị báo ứng!
Bà cụ Dịch nhận ra Giát Giát, mặt lộ vẻ đau khổ.
- Cao tăng đấy ư? Giát Giát vui vẻ bước lên nói.
- A di đà Phật, chẳng phải cháu đã nói cụ hồng phúc bằng trời, gặp dữ hoá lành sao, cụ quên rồi sao?
- Ta vẫn chưa chết sao?
Dịch Hàn kích động kêu lên.
- Cụt
Dịch Quân Nhi chạy bay đến.
- Là Quân Nhi đấy à?
Bà cụ Dịch nói.
- Là con, là con đây!
Dịch Quân Nhi khóc nói.
- Quân Nhi bất hiếu để cụ phải chịu khổ.
Bà cụ Dịch thần trí mơ hồ, cố gắng mở mắt:
- CụI
Bà cụ Dịch khàn khàn gọi.
- Hàn nhi.
Bà cụ Dịch từ từ khôi phục ý thức, châm chậm hé mắt. Người đầu tiên bà cụ nhìn thấy là Thái tử Dịch Hàn.
Một tiếng rên khe khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Tiêu Tịnh Y băng bó cho bà cụ, trên người Bà cụ Dịch chỗ nào cũng là băng gạc, có thể hình dung ra vết thương của bà cụ nặng như thế nào.
- Cụ ơi, không liên quan đến chuyện này đâu, cụ không phải chịu trách nhiệm.
Dịch Quân Nhi khóc, muốn nắm tay Bà cụ Dịch nhưng trên tay bà toàn là băng gạc, Dịch Quân Nhi sợ động phải vết thương của cụ.
- Cụ ơi, đây không phải báo ứng, mà là tai ương cấp kỳ.
Giát Giát nhấn từng chữ nói.
- Là tai hoạ đám ác ma đem đến cho chúng ta, cho nên cụ phải làm gương, bình phục cho tốt, rồi chờ †in chúng cháu diệt xong đám ác ma, phục hưng Dịch gial
- Đúng vậy, cụ phải dẫn đầu chúng con phục hưng Dịch gial
Thái tử Dịch Hàn cao giọng nói.
Đôi mắt Bà cụ Dịch ươn ướt, bà cụ ra sức gật đầu.
Có lẽ nguyện vọng duy nhất của bà cụ trăm tuổi lúc này là phục hưng Dịch gia.
Danh tiếng của Tiêu gia có thể lại phổ biến rộng rãi cả nước.
Tiểu công chúa đúng là một tấm thẻ VỊP.
Mấy người bao luôn một chuyến bay riêng đến Vân Nam Côn Minh.
Khi mặt trời ngả bóng về tây, dãy núi Vân Nam, trước một khoảng rừng hoang.
Vùi! Vùi Vùi Từng bóng người lướt nhanh như sao băng.
Tiêu Dương đi đầu tiên, dừng lại trên một sườn núi.
Về rồi!
Tiêu Dương hơi kích động.
Từ khi Thần Linh Môn mở ra đến nay, ở trái đất mới qua hơn nửa năm nhưng Tiêu Dương đã ở mấy năm trong Thần Linh Cảnh Địa.
Đối với nơi đặc biệt này, Tiêu Dương luôn vô cùng xúc động và cảm khái.
Từng người dừng lại bên cạnh Tiêu Dương.
Tiêu Tịnh Y đưa Bà cụ Dịch vào Thần Nông Đỉnh ngâm trong nước thuốc, điều trị thêm một lần nữa.
Sau khi xuống máy bay, cả nhóm lập tức đến thẳng trụ sở Kiếm Tông.
Khoảng rừng hoang tàn trước mắt khiến Tiêu Dương nhớ lại thảm cảnh Kiếm Tông phải trải qua khi trước.
Ngày ấy Kiếm Tông còn yếu đến mức Hộ Long Thế Gia chỉ cần sai cường giả cấp độ Hoá Tượng là đã gần như diệt sạch toàn bộ Kiếm Tông.
Thần Tiên Môn liên kết với Lưu Tinh Tông áp bức Kiếm Tông.
Nhưng bọn họ đã quá coi thường Kiếm Tông, tưởng rằng người mạnh nhất Kiếm Tông chẳng qua là mấy Tôn Toạ cảnh giới Hoá Tượng.
Bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ chỉ trong nửa năm ngắn ngủi Kiếm Tông đã bắt đầu lớn mạnh!
Không còn là một Kiếm Tông yếu ớt mặc người chà đạo ức hiếp!
- Giờ này mà cũng có đệ tử Kiếm Tông đi tuần núi?
Bỗng Tiêu Dương cảm nhận được khí tức của kiếm ở phía trước, một lúc sau Tiêu Dương vui mừng kêu lên.
— Chị Hồng Lăng!
Trong lòng Tiêu Dương, công lao gánh vác Kiếm Tông lớn nhất vẫn thuộc về tám Tôn Toạ với La Thiên Tôn Toạ đứng đầu.
Sự nỗ lực vì Kiếm Tông của họ không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng trong trận thảm sát đáy vực ngày ấy đã mất đi hai người.
Tiêu Dương vô cùng kính trọng mỗi vị đại ca đại tỷ, mặc dù thực lực của hắn đã vượt xa họ.
Tình nghĩa này không thể dùng thực lực để đo đếm.
Tiêu Dương nôn nóng chạy đi ngay.
Trong rừng cây phía xa, Hồng Lăng Tôn toạ dẫn năm đệ tử Kiếm Tông đang đi lên trước, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Bỗng sắc mặt Hồng Lăng Tôn toạ đại biến, bà cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng hùng mạnh đang ập đến!
Không có thời gian phản ứng.
Nhưng một giọng nói quen thuộc đã khiến bà yên lòng.
- Chị Hồng Lăng! Tiêu Dương hạ xuống, mỉm cười, bước lên ôm chặt Hồng Lăng Tôn toa.
- Cửu đệt
Hồng Lăng Tôn toạ mừng vui khôn xiết.
Cảnh này khiến năm đệ tử Kiếm Tông sau lưng Hồng Lăng Tôn toạ ngẩn người, rồi nhìn Tiêu Dương run run, cùng quỳ sụp xuống kích động nói:
- Bái kiến Tông chủi
Tiêu Dương buông Hồng Lăng Tôn toạ ra, bảo năm người đứng dậy rồi lập tức hỏi Hồng Lăng Tôn toạ:
- Mọi chuyện ở Kiếm Tông đều ổn chứ ạ?
Chẳng khác gì đứa con đi xa về lại nhà, việc đầu tiên là muốn biết ở nhà mọi chuyện có ổn không.
Hồng Lăng Tôn toạ hơi nhíu mày.
Thấy vậy Tiêu Dương không khỏi lo lắng, vội hỏi:
- Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Mọi người đều khoẻ cả chứ?
Vùi! Vùi! Vùi Vùi
Đám Tiêu Tịnh Y cũng đuổi kịp, dừng lại phía sau Tiêu Dương.
Hồng Lăng Tôn toạ nhìn hơi sợ hãi.
Mặc dù những người này đều còn rất trẻ nhưng sức mạnh ẩn giấu trên người họ đều mang đến cảm giác sâu không thể dò.
- Đây đều là bạn em, về đến nơi sẽ giới thiệu lần lượt.
Tiêu Dương lo lắng nhìn Hồng Lăng Tôn toạ.
- Trong nửa năm vừa rồi Kiếm Tông đều sóng yên gió lặng, nhưng hai ngày trước...
Vẻ mặt Hồng Lăng Tôn toạ ngưng trọng nói.
— Trên đỉnh thử kiếm sau sơn cốc Kiếm Tông chúng ta bỗng xuất hiện một hàng chữ.
- Chữ gì? Ai viết?
- Thần Tiên Môn, Lưu Tinh Tông, Phủ Tông và Thương Tông mà chúng ta chưa từng giáp mặt.
Hồng Lăng Tôn toạ tối mặt nói.
- Bốn Hộ Long Thế Gia liên kết lại, viết năm chữ trên vách đá... Khai tông là diệt tông!