Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1311 - Chương 1318: Thấy Lại Mặt Trời

Chương 1318: Thấy lại mặt trời Chương 1318: Thấy lại mặt trờiChương 1318: Thấy lại mặt trời

Bạch Phát Ma Tôn có thể cảm nhận rõ ràng trận pháp bao quanh hang núi đang bị phá giải một cách nhanh chóng.

Ông vô cùng kinh ngạc!

Ông không ngờ lúc này lại có ai phá giải trận pháp xung quanh hang núi. Ngoài Thần sứ chỉ có Tiêu Dương biết đến sự tồn tại của hang động này. Nhưng nửa năm trước Tiêu Dương vào nhầm Thần Linh Môn của Thần sứ, không biết sống chết thế nào.

- Không thể nào, không thể là cậu ta trở lại.

Bạch Phát Ma Tôn lẩm bẩm, rồi tự cười.

— Có khi Tam Xích Thần Minh Điện đã hết kiên nhẫn với lão phu rồi.

Kịch bản Bạch Phát Ma Tôn nghĩ đến rất đơn giản : đối phương đã mất kiên nhất, hoặc trước khi đi Thần sứ đã giao nhiệm vụ kết thúc tính mạng của mình vào hôm nay.

- Chuyện gì phải đến sẽ đến thôi.

Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trận pháp hoàn toàn vỡ tung.

Cậu ta cầm Kim Phủ bước nhanh vào hang núi.

Tuyệt không cúi đầu.

Bạch Phát Ma Tôn không nén nổi kích động! Từ khi Tiêu Dương vào nhầm Thần Linh Môn, Bạch Phát Ma Tôn đã không thôi than tiếc. Ông nghĩ lần này Tiêu Dương lành ít dữ nhiều, mặc dù Tiêu Dương chưa bái ông làm thầy nhưng Bạch Phát Ma Tôn sớm đã coi hắn là truyền nhân rồi!

Bạch Phát Ma Tôn ngẩng đầu nhìn thẳng ra miệng hang.

Bạch Phát Ma Tôn chấn động, không tin được vào mắt mình:

Hang núi đang rung lắc dữ dội.

Có chết thì cũng phải ngẩng cao đầu!

Gương mặt anh tuấn sắc nét như được chạm khắc, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.

Khiến Bạch Phát Ma Tôn vừa chấn động vừa kích động!

Bạch Phát Ma Tôn trợn mắt nhìn chằm chằm lên phía trước.

- Tiền bối!

- Tiêu Dương!

Bây giờ thấy Tiêu Dương quay lại, lại còn có khả năng phá bỏ trận pháp.

- Xi Vưu Luyện Thể của con chắc đã đột phá đến tầng thứ chín rồi nhỉ!

- Về được là tốt rồi. Tiêu Dương, vừa rồi phá trận con chỉ dùng sức mạnh thân thể thôi à?

- Cho dù chưa đến tầng chín thì đỉnh tâng tám cũng là kỳ tích rồi!

- Được được được! - Thật ra bây giờ con đã đến tâng mười Xi Vưu Luyện Thể rồi.

Tiêu Dương thu Kim Phủ lại, trịnh trọng bước lên trước mặt Bạch Phát Ma Tôn, cúi người hành lễ.

¬ Cái gì? Con nói gì?

Bạch Phát Ma Tôn gật gù, bỗng giật mình kêu lên, hai mắt mở to nhìn Tiêu Dương, thở gấp.

- Được đấy!

Bạch Phát Ma Tôn kích động nói.

Bạch Phát Ma Tôn không muốn đả kích một thiên tài như vậy, huống hồ những gì ông nói là sự thật.

- Tiên bối

Tiêu Dương gãi đầu.

- Vâng.

Bạch Phát Ma Tôn tinh ý, lập tức đổi giọng cười nói:

Tiêu Dương khựng lại.

Bạch Phát Ma Tôn vui mừng nói. Người này thật không hổ danh thiên tài tuyệt thế.

Tiêu Dương vận khí, trong phút chốc toàn thân bừng lên ánh sáng thần thánh, đồng thời dưới chân xuất hiện mây lành bảy sắc.

- Tầng mười Xi Vưu Luyện Thể.

Bạch Phát Ma Tôn hoàn toàn kinh ngạc, tâm tình vô cùng kích động.

- Thân thể thành tiên! Thân thể thành tiên rôi! Được! Được lắm!

Bạch Phát Ma Tôn kích động đến nỗi mắt cũng đỏ lên, bỗng ngẩng đầu cười lớn.

— Lão trời già, lão phụ ta một đời, lân này cũng coi như không bạc với lão phu rồi, hahahahahaha.

Cuối cùng Bạch Phát Ma Tôn chỉ còn tiếng cười lớn.

Trước đây Bạch Phát Ma Tôn lo nhất là Xi Vưu Luyện Thể đứt trong tay mình, không được truyền thừa.

Ông chấp nhận bị cô độc, bị hành hạ một trăm năm vì ông muốn tìm một truyền nhân kế tục Xi Vưu Luyện Thể. Đây là một hi vọng xa vời, nhưng cũng là tín niệm giúp ông kiên cường sống tiếp.

Thậm chí không biết nói gì hơn ngoài mấy tiếng "Được được được”.

Lúc này Bạch Phát Ma Tôn đã hoàn toàn không kiểm soát được tâm trạng của bản thân. Ông bị nhốt một trăm năm, chưa bao giờ đổ lệ nhưng lần này ông đã khóc một cách hạnh phúc! Trong lòng vô cùng thoả mãn!

Tối nay Tiêu Dương lại tự nguyện bái sưi

Nhưng ông không ngờ

Bạch Phát Ma Tôn cũng không cầu nhiều, vì Tiêu Dương từng nói sư tôn của mình là Kiếm tiên tối cường.

Ông từng có ý muốn nhận Tiêu Dương làm đồ đệ, nhưng khi đó Tiêu Dương đã từ chối.

Tiêu Dương trang trọng nhìn Bạch Phát Ma Tôn.

Từ lúc vui mừng như điên khi biết mình thân thể thành tiên, đến bây giờ thực lòng lo lắng.

Tiêu Dương có thể cảm nhận sự chân thật của Bạch Phát Ma Tôn đối với mình. Nếu không có Xi Vưu Luyện Thể, e rằng mình đã gặp phải không ít khó khăn.

Ân tình của Bạch Phát Ma Tôn đối với mình đã như ân sư.

Tiêu Dương quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu:

- Đệ tử Tiêu Dương, bái kiến sư tôn!

Âm!

Trong đầu Ma Tôn nổ ùng một tiếng như sấm.

- Con phá trận pháp này, tuy Thần sứ đang không ở trên trái đất nhưng ta không biết bọn chúng có để lại tay sai nào không, nhỡ có thì hoàn cảnh của con thực sự vô cùng nguy hiểm!

Bạch Phát Ma Tôn bỗng nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tiêu Dương, gấp gáp nói.

- Tiêu Dương con mau rời khỏi đây!

Đây là cảm giác lúc này của Bạch Phát Ma Tôn, vì người ông coi là đệ tử thân truyên Tiêu Dương đã vượt qua ông trên Xi Vưu Luyện Thể.

Đời này chết cũng không hối tiếc gì nữa rồi!

Đến khi trận pháp bao quanh hang núi xuất hiện vết nứt, ông ngấm ngầm giúp đỡ La Thiên, cuối cùng gặp được Tiêu Dương.

Bái một ông già chân tình như vậy làm thầy Tiêu Dương không thấy có gì không ổn. Kể cả không có những sự việc xảy ra đêm nay, trong lòng Tiêu Dương Bạch Phát Ma Tôn vẫn là ân sư.

Tiêu Dương đứng dậy.

Bạch Phát Ma Tôn lại giục:

- Tiêu Dương con mau đi đi ! Vi sư thu được đồ nhỉ lúc tuổi già như thế này cũng không có gì nuối tiếc nữa rồi ! Đáng tiếc là vi sư chẳng có quà gì cho con cả.

- Sư phụ sao có thể nói chết được ạ.

Tiêu Dương cười hì hì.

- Sau này sư phụ có thể tặng con quà lớn hơn được mà.

- Con không phải an ủi ta, bao nhiêu năm nay ta sớm đã biết kết cục của mình rồi.

Thiên Hoàng Kiếm xuất hiện trong tay Tiêu Dương.

Ánh sáng từ thần kiếm loé lên.

Chiếu thẳng ra.

Phá Tiên Quyết, Phá Tiên Kiếm!

Keng!

Lửa điện loé lên, Tỏa Tiên Liên quấn quanh tay trái của Bạch Phát Ma Tôn đứt tung thành hai đoạn.

- Sư phụ, cái dây chuyền này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tiêu Dương cười với Bạch Phát Ma Tôn.

Lúc này đôi mắt Ma Tôn đã mở lớn đến mức không nhúc nhích được nữa.

Tối nay Tiêu Dương đã mang đến cho ông quá nhiều bất ngờ.

Nội tâm của ông đang như đảo trời khuấy biển, sóng dậy liên hồi. Tiêu Dương trở về, thân thể thành tiên, bái sư.

Bây giờ Bạch Phát Ma Tôn lại có thể tự mình rời khỏi hang động này, tận mắt nhìn thấy mặt trời mặt trăng.

Một trăm năm!

Một trăm năm ròng rãi

Mái tóc bạc của Ma Tôn đang run lên kích động.

Ông chưa bao giờ dám hi vọng nhiều đến thế.

Chưa bao giời

Tất cả tối nay đều do Tiêu Dương mang đến!

Xét ra thì đây có thể là thiện duyên do Bạch Phát Ma Tôn âm thầm trợ giúp Tiêu Dương ngày xưa, ở hiền gặp lành!

Hạnh phúc đến quá đường đột, khiến người ta không biết xử lý thế nào.

Bạch Phát Ma Tôn cũng vậy.

Giống như một người sắp chết trong sa mạc bỗng nhiên gặp được hồ nước, đang uống nước thoả thích thì có máy bay đến đưa đi, lên máy bay còn gặp bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp hầu hạ, rồi còn nói thích làm gì thì làm.

Tin vui liên tiếp ập đến khiến Bạch Phát Ma Tôn như hoá đá, thừ người ra.

Cho đến khi Tiêu Dương chém đứt hết tất cả Tỏa Tiên Liên trên người Bạch Phát Ma Tôn.

Phịch!

Bạch Phát Ma Tôn ngã ngồi xuống đất.

Cảm giác lâu lắm mới có.

Bạch Phát Ma Tôn ngồi trên nên hang lạnh ngắt. Một trăm năm qua ông thậm chí còn không biết cảm giác được ngôi là như thế nào.

Tất cả Tỏa Tiên Liên trên người đều bị chém đứt, cơ thể ông chưa bao giờ nhẹ nhàng như thế.

Tâm hồn ông còn nhẹ nhàng hơn nữa!

- Sư phụ đi ra ngoài xem đi.

Tiêu Dương mỉm cười nhìn Bạch Phát Ma Tôn.

Bạch Phát Ma Tôn tỉnh lại, bất chợt thân hình bò lên hơi chật vật, chạy vội ra ngoài cửa hang.

Thân hình chi chít vết sẹo đứng thẳng giữa không trung, lặng lẽ tắm trong ánh trăng.

Bạch Phát Ma Tôn chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời:

- Ánh trăng đêm nay đẹp thật.

Ngoài cửa hang, Tiêu Dương nhìn cảnh tượng này không khỏi cảm khái.

Ánh trăng không có gì đặc biệt, đặc biệt là người ngắm trăng.

Bị nhốt đã một trăm năm, bây giờ mới thấy lại ánh mặt trời mặt trăng.

Tâm trạng này người bình thường không thể cảm nhận được.

Đầu tiên là Kỷ Ly Tiên nhân, sau là Bạch Phát Ma Tôn, sự căm hận Ma Môn của Tiêu Dương càng ngày càng tăng!

Trên trái đất có không biết bao nhiêu người đang bị Ma Môn giam cầm trong bóng tối vô tận.

Ví như Dịch gia gần đây gặp nạn, nếu không có ai giải thoát thì những người nhà họ Dịch phải đối diện với giam cầm vô thời hạn.

- Sư phụ đón!

Tiêu Dương vung tay, một viên linh đan bay ra.

Bạch Phát Ma Tôn nhận viên linh đan, lập tức cảm nhận được sức mạnh mênh mông bên trong.

Ông liếc nhìn Tiêu Dương, không nhiều lời, từ từ gật đầu, nuốt viên linh đan rồi xếp bằng xuống bắt đầu †u luyện.

Bạch Phát Ma Tôn vừa thoát khỏi sự giam cầm kéo dài một trăm năm của Tỏa Tiên Liên, thân thể bị thương không ít. Nếu không điều dưỡng được cơ thể trước khi thoát khỏi hiểm cảnh, sau này có khi sẽ để lại nhiều di chứng. Cả hai người đều biết vậy, nên mới cùng quyết định. Dù sao thì linh đan thuốc quý trong tay Tiêu Dương giờ nhiều vô số.

Để phòng xa, Tiêu Dương bố trí trận pháp ngầm xung quanh Bạch Phát Ma Tôn, không cho bất cứ sự việc gì từ thế giới bên ngoài, kể cả là một trận gió, tác động lên Bạch Phát Ma Tôn.

Vừa lúc Tiêu Dương hoàn thành bày bố trận pháp thì cảm nhận được một luồng sức mạnh hùng hậu nổi lên ở phía xa, cuốn đến như tố lốc.

Tiêu Dương giật mình nhìn, khí tức đó nhanh như chớp. trong chớp mắt đã đến gần Tiêu Dương.

Cường đại sắc bén!

Như sóng biển ập đến muốn nuốt chửng Tiêu Dương.

Tiêu Dương không dám chậm trễ, vận khí Xi Vưu Luyện Thể, sử ra Bất Diệt Viêm Quyền, thân như sao băng ập lên đón đánh!
Bình Luận (0)
Comment