Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1314 - Chương 1321: Bế Quan Tập Thể

Chương 1321: Bế quan tập thể Chương 1321: Bế quan tập thểChương 1321: Bế quan tập thể

Ngừng một lát, Thánh Long Vương thổi râu trợn mắt:

- Quân tiểu đệ, cái gì mà đồ đệ của đệ, chẳng lẽ không phải đồ đệ của ta?

- Công chính là của đệ.

Thái Cực Vương dõng dạc nói.

- Ái chà cái thằng này ba ngày không đánh là bắt đầu giở quẻ đấy hả !

Thấy hai ông hình như lại sắp đánh lộn, Thái tử Dịch Hàn vội chen vào đứng giữa hai người, cười nói:

- Đại sư phụ, nhị sư phụ, con là đệ tử của hai người!

Thánh Long Vương và Thái Cực Vương quen biết đã không biết bao nhiêu năm rồi, Thái tử Dịch Hàn đã tận mắt chứng kiến không biết bao nhiêu lần, tuy thực lực của Thánh Long Vương luôn hơn Thái Cực Vương nhưng khả năng phòng ngự của Thái Cực Vương tuyệt luân, mặc dù cảnh giới kém hơn một chút nhưng không hề thua kém Thánh Long Vương.

- Hoá ra hai bậc tiền bối cũng đều sành ăn cả.

Kỷ Ly Tiên nhân khoát tay. Hai ông già không ra sao kia đứng hai bên Thái tử Dịch Hàn, cười hỉ hả như chưa có chuyện gì xảy ra dẫn Thái tử Dịch Hàn về phía đầm nước.

Đám Tiêu Dương đứng bên há hốc miệng.

- Đây không phải nơi để đoàn tụ, chúng ta về thế giới thượng cổ hồng hoang đã rồi nói.

Thánh Long Vương tức giận:

Hắn vẫn còn một vấn đề không thể tránh được.

- Đệ còn sợ cái móng gà của huynh ấy à.

Bọn họ tranh đấu nhiều năm vì đồ đệ này, nhưng cũng không tốn công.

- Có tin vuốt của ta phá được cái bánh nướng của đệ không.

Thái Cực Vương bu môi.

Bạch Húc Húc chợt bừng hiểu. Vốn cậu chàng e sợ những nhân vật truyền kỳ thần thoại như Thánh Long Vương nhưng giờ đã hoàn toàn thoải mái. Đám sành ăn lại chẳng giống nhau hết ư?

- Ta biết rồi.

Móng gà với bánh nướng?

Tiêu Dương còn chưa nói dứt lời, Kỷ Ly Tiên nhân đã mỉm cười ngắt lời.

Tiêu Dương và Kỷ Ly Tiên nhân đi cuối.

- Kỷ gia gia, trên đỉnh thử kiếm xuất hiện năm chữ.

- Quả là cách hay.

- Cho nên Kỷ gia gia dứt khoát không động gì đến, tạm thời ra vẻ yếu thế rồi đến lúc đó xem chúng quẫy đạp như thế nào?

Tiêu Dương kiên quyết.

Kỷ Ly Tiên nhân cười khẩy một tiếng. - Lão đại, giờ chúng ta đi đâu?

- Bốn Hộ Long Thế Gia đúng là đã sai Tiên nhân đến Vân Nam, nhưng chúng đã quá xem thường Kiếm Tông chúng ta, tưởng rằng Kiếm Tông hiện tại không có Tiên nhân toạ trấn, cho nên mỗi phái chỉ sai một Tiên nhân cấp một. Bọn chúng tưởng rằng sức mạnh thế này Kiếm Tông đã không thể nào đối phó được?

Tiêu Dương chỉ vách đá trước mặt. Giát Giát hơi nghệt mặt ra.

- Đến rồi đây.

Hoà thượng Giát Giát buột miệng hỏi.

— Tất nhiên, có khi chúng thấy bốn Tiên nhân cùng đến đây đã là coi trọng Kiếm Tông lắm rồi.

Trên một góc độ nào đó thì Kiếm Tông đang chạy thi với thời gian!

Mặt trăng nhô cao trên đầm nước.

Mọi người đi về phía vách đá, ngoài những người đã từng bước vào thế giới thượng cổ hồng hoang, những người khác đều có vẻ nghi hoặc.

Tiêu Dương cười.

- Khi bọn chúng phát hiện ra thực lực của Kiếm Tông thì có khi thực lực của chúng ta lúc ấy đã đủ để đánh ngang bằng với chúng rồi.

Ánh mắt Kỷ Ly Tiên nhân ánh lên sát khí sắc lẻm. Bốn Tiên nhân đều trong tâm mắt của ông, với tính cách của mình chắc chắn ông không mong gì hơn là lập tức xông lên giết sạch bọn chúng, nhưng vì Kiếm Tông nên tạm thời nhẫn nhịn.

- Nói về thực lực thì bốn Hộ Long Thế Gia này không thể nghi ngờ được đều trên tâm Kiếm Tông chúng ta. Nhưng ta làm thế này là không muốn đánh rắn động cỏ, để chúng nếm thử cái giá của việc khinh địch là thế nào!

Tiêu Dương mỉm cười, không giấu nữa, khoát tay lấy ra một tấm lệnh bàu đưa cho Giát Giát.

- Đi thôi.

Kỷ Ly Tiên nhân dẫn đầu, thân hình tan vào trong vách đá.

- Đây là...

Bạch Phát Ma Tôn hơi giật mình.

- Cửa vào một không gian khác?

- Vào rồi đệ nhất định sẽ kinh ngạc.

Thái Cực Vương cười ha hả, cùng Thánh Long Vương một người trái một người phải bảo hộ Thái tử Dịch Hàn bước vào trong vách đá.

Bước vào thế giới thượng cổ hồng hoang là bước vào thế giới của Tiêu Dương.

Nhưng trong mắt những người khác thì chuyện này quá thần kỳ!

Ngay cả mãnh thú thượng cổ còn sáng tạo ra được, huống hồ nhà cửa là vật bất động.

Với khả năng hội hoạ của Tiêu Dương hiện tại thì chỉ một toà nhà chẳng hao tốn bao nhiêu đạo lực.

Phẩy tay là xây được một toà nhà.

Tuỳ ý động niệm, vật xuất hiện theo ý.

Tiêu Dương khoát tay. Trên một vùng đất rộng gần đó, kiến trúc bỗng mọc lên ầm ầm, chẳng mấy chốc một toà nhà cổ đã đứng sừng sững.

- Bạch Phát biết vì sao thực lực của ta lại tăng lên nhanh chóng như vậy rồi chứ.

Thái Cực Vương cười.

Thái tử Dịch Hàn cũng chấn động không nhẹ.

Thật ra khi Tiêu Dương nói có một nơi có linh khí ngang ngang Thần Linh Cảnh Địa, anh chỉ tin một nửa. Dù sao anh cũng chưa từng gặp nơi nào như vậy trên trái đất, kể cả động thiên phúc địa cũng không thể so được với Thần Linh Cảnh Địa. Nhưng cảnh tượng trước mắt cho anh biết linh khí ở đây dồi dào không thua gì Thần Linh Cảnh Địal

- Sư phụ, nếu người thích ở đây cứ tìm bất cứ chỗ nào cũng được, con chuẩn bị nhà.

Tiêu Dương mỉm cười.

- Không không không, không phải phiền thế, ta lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu là đủ rồi.

Bạch Phát Ma Tôn cười ha ha, đồng thời cảm thấy vô cùng ấm áp. Bao nhiêu năm rồi ông mới được quan tâm như vậy.

- Không phiền chút nào đâu ạ, vậy đệ tử tự quyết định vậy.

- Linh khí ở đây...

Bạch Phát Ma Tôn kinh ngạc:

Liên tiếp mấy tiếng kêu kinh ngạc.

- AT AI AI

Mọi người bước vào trong vách đá rồi mở mắt ra là thấy một toà nhà vô cùng cổ kính.

Tiêu Dương có thể khống chế thế giới này dễ dàng.

- Thật khó tin!

Bạch Phát Ma Tôn kinh ngạc vô cùng.

— Tiêu Dương, làm thế nào con làm được như vậy?

- Vì thế giới này là của lão đại.

Giát Giát từng được chứng kiến thế giới thượng cổ hồng hoang của Tiêu Dương, hết sức tự hào nói.

— Nơi này vốn là không gian lão đại mang theo bên người mà.

Bạch Phát Ma Tôn và Thái tử Dịch Hàn càng chấn động.

Có khi đây mới chính là điểm nghịch thiên Tiêu Dương không cho ai biết đến!

Chỉ là một người tu hành yếu ớt không bằng con kiến mà hắn có thể khai phá một không gian sánh ngang với Thần Linh Cảnh Địa!

Đây là một thế giới!

Có khi trong tương lai không xa thế giới này sẽ còn tôn quý hơn cả Thần Linh địa, và Tiêu Dương là vị thân duy nhất ở đây!

Mặc dù luôn coi Tiêu Dương là mục tiêu phấn đấu nhưng lúc này Thái tử Dịch Hàn không khỏi có cảm giác bất lực. Một người tài giỏi nghịch thiên như thế, mình thật có khả năng đuổi kịp ư?

- Lão đại làm cho em một ngôi chùa đẹp đẹp có được không?

Giát Giát cười hi hi hỏi thẳng không chút khách khí. - Anh còn muốn ở chùa à?

Quân Nhi trợn mắt nhìn Giát Giát, rồi nói với Tiêu Dương.

— Tiêu đại ca, anh ta muốn thì cứ cho đi.

- Cậu muốn thật à?

Tiêu Dương nửa cười nửa không hỏi.

- Không muốn nữa.

Giát Giát ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm nghị nói.

— Phật tổ ở trong tâm.

Tiêu Dương dựa theo yêu cầu của từng người mà sắp xếp chỗ ở, dù sao đây cũng là thánh địa để tu hành. Mọi người muốn đến đây tu hành, Tiêu Dương luôn hoan nghênh, thậm chí còn chuẩn bị môi trường thích hợp nhất.

Sau một hồi đoàn tụ, Tiêu Tịnh Y ra chào riêng Tiêu Dương, quay về chỗ ở của mình.

Cô chỉ nói một câu.

- Nếu quá trình luyện đan thuận lợi thì mười ngày nữa sẽ xuất quan cùng Luân Hồi Đan.

Tiêu Dương tiễn Tiêu Tịnh Y đi cùng niềm hi vọng, lúc quay lại thấy mọi người đều đang nhìn mình thì ngớ ra, một lúc sau buột miệng hỏi dò:

- Mọi người có việc gì không?

- Lão đại, nghe nói anh đã chuẩn bị đại lễ cho tất cả mọi người àI

Giát Giát nôn nóng không chờ được nữa, nói luôn.

Nhìn đôi mắt khát khao nóng bỏng, Tiêu Dương thầm rùng mình.

Có cảm giác sắp bị lột sạch.

Cũng may là Tiêu Dương nhiều tài nhiều trí nên hắn ho nhẹ một tiếng, không đổi sắc mặt bình tĩnh đi lên.

- Đúng là có một món quà cho tất cả mọi người, nhưng lấy được bao nhiêu còn tuỳ thuộc từng người.

Tiêu Dương nói rồi khoát tay. Một cây gỗ mọc lên. Tiêu Dương lấy chiếc chén nhận chủ ra, ánh sáng đỏ bay lên, từng quả Ngưng Thần bắt đầu kết xuống, chẳng mấy chốc cả cây đã kết đầy quả Ngưng Thần.

Một luồng khí tức thần thánh tràn ra, mang theo sức mạnh trấn áp tinh thân khiến ngay cả Kỷ Ly Tiên nhân mạnh nhất cũng lờ mở cảm thấy linh hồn của mình bị áp bức. Nhưng từ mỗi quả đều toả ra sức mạnh tinh thân hùng hậu!

- Đây là quả gì?

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Tuy Tiêu Dương chưa giới thiệu nhưng mọi người đều ham muốn mãnh liệt đối với loại quả thân kỳ này.

- Quả này là quả Ngưng Thần.

Tiêu Dương trâm giọng nói.

- Là quả thần do đích thân Tướng Thần Lão Nhân trồng trong Bất Hủ Cốc, bên trong ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đặc biệt. Ăn một quả Ngưng Thần, đặc biệt là những người ăn lần đầu tiên sẽ có tác dụng không ngờ, trên mặt tu hành lại càng có tác dụng tăng hiệu. Một quả Ngưng Thần có thể giúp một cường giả đang mắc kẹt đột phá thành công. Nhưng quả này không được ăn nhiều, những người dưới Tiểu tiên kiếp đều không chịu được.

Tiêu Dương nói rõ từng đặc tính của quả Ngưng Thần.

Đặc biệt là đối với những Tiên nhân cấp cao, Tiêu Dương rất hi vọng quả Ngưng Thần có thể giúp họ đột phá.

- Mọi người hãy căn cứ vào tình hình cụ thể của mình mà quyết định dùng bao nhiêu quả Ngưng Thần.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói.

- Với thời hạn bế quan là mười ngày, trong mười ngày mọi người có thể luyện hoá được bao nhiêu quả Ngưng Thần thì bây giờ lấy đi trước. Tất nhiên nếu khó ước lượng chính xác thì mọi người có thể đặt trước một số rồi lấy nhiều hơn là được, thừa còn hơn thiếu.

Đối với những người trước mặt, Tiêu Dương không hề tính toán, một số người tu hành cả đời còn chưa từng được thấy hoặc được nghe nói đến quả Ngưng Thần.

Bế quan tập thể mười ngày!

Tiêu Dương quyết tâm giúp những người này tăng cấp thực lực trong thời gian ngắn nhất.

- Con muốn con muốn, waaaa, thật có thể thích bao nhiêu lấy bấy nhiêu à?

Một thân hình mập tròn hạ từ trên trời xuống, hưng phấn cực kỳ.

- May quá con không đến muộn.

Tiêu Dương trừng mắt:

- Con vào bằng cách nào?

Tiểu Thần Long háo hức nhìn đám quả Ngưng Thần trước mặt, đắc chí:

- Con là đại ca vạn năng mài! Ba Ba, nãy ba vừa nói ai cũng ăn được đúng không!

- Đúng.

Tiêu Dương gật đầu.

- Chỉ cần là người là được.

Tiểu Thần Long khóc ầm lên.
Bình Luận (0)
Comment