Chương 1322: Nếu không thì sao?
Chương 1322: Nếu không thì sao?Chương 1322: Nếu không thì sao?
Cậu nhóc không phải là người.
Tiểu Thần Long đành giương mắt nhìn từng người từng người đi lên nhận quả Ngưng Thần, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía Tiêu Dương đầy ai oán.
Tiêu Dương không đành lòng:
- Mọi người hái xong còn bao nhiêu con lấy hết đi.
Tiểu Thần Long run lên phấn khích, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm "Lấy ít thôi, lấy ít thôi..." Nhưng khi người cuối cùng hái xong quả Ngưng Thần, Tiểu Thần Long chạy đến thì chỉ còn thấy một quả ở trên ngọn, chẳng khác nào trái tim tan nát của cậu nhóc mập.
Hẹn mười ngày bế quan, mọi người đều lần lượt trở về chỗ ở.
Kể cả Dịch Quân Nhị, từ nhỏ đến lớn cô vẫn vô tư quen với cuộc sống được bảo bọc, nhưng biến cố Dịch gia diệt môn đã khiến cô trưởng thành lên khá nhiều. Cô cầm quả Ngưng Thần, cùng Giát Giát rời đi.
Nơi huyên náo nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
- Con ở đây tu luyện một tháng!
Tiểu Thần Long mở lớn đôi mắt ngập nước...
Một hậu đại toàn thuộc tính của Thần Long, không có lý do gì lại dừng lại ở cảnh giới Tiên nhân cấp một lâu như vậy - Tất nhiên "lâu" chỉ áp dụng với Tiểu Thần Long, dù sao mới sinh ra cậu nhóc đã ở cảnh giới Tiên nhân rồi.
- Nếu cảnh giới không có tiến bộ thì đừng nghĩ đến chuyện được ăn ngon nữal
Thiên phú của cậu nhóc nghịch thiên, nhưng sự lười biếng của cậu cũng nghịch thiên.
- Tất nhiên, nếu tiến bộ nhanh ba sẽ có quà cho con.
Tiêu Dương dắt Tiểu Thần Long đi vào sâu trong thế giới thượng cổ hồng hoang.
- Đừng có giả bộ đáng thương trước mặt ba.
Tiêu Dương chắc chắn điều này.
Tiểu Thần Long vừa gặm quả Ngưng Thần vừa oa oa kêu gào ầm ï.
Tiêu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Thần Long, nghiêm nghị nói.
Tiểu Thần Long lập tức hỏi.
Nguyên nhân duy nhất, chính là cậu nhóc quá lười!
- Tiến bộ càng nhanh thì quà càng lớn!
Tiêu Dương nheo mắt, bỗng mỉm cười.
- Quà gì?
Chỉ chốc lát rồi gật đầu liên tục:
Bức tranh tung ra, từng mãnh thú thượng cổ tung tăng nhảy nhót, vui mừng hô vang...
— Ví dụ, nếu con đột phá thành công lên cấp hai thì ba thưởng cho con một nghìn quả Ngưng Thần. Tiêu Dương thả Ma Huyền Thần Quy và hai Hoả Tê Thú vương ra.
Tiêu Dương ngừng một lát rồi cao giọng.
— Nhưng không có sức mạnh áp chế.
Man đại kinh ngạc kêu lên, rồi nghi hoặc.
- Linh khí đậm đặc quá, chúng ta về lại Thân Linh Cảnh Địa rồi?
Tiểu Thần Long giơ tay lên đếm, hai mắt phát sáng lấp lánh...
Thỏ tinh, hổ vằn, Cù Như và Ly Lực Hung thú vương đều biến ra từ cánh tay của Tiêu Dương.
Du ngoạn trong thế giới hồng hoang.
Mấy luồng ánh sáng loé lên.
- Ba Ba, ba lượn được rồi.
Cùng với sự gia tăng của thực lực, Tiêu Dương cảm nhận được sự khác biệt trong thế giới thượng cổ hông hoang, càng thêm vững chắc!
Thượng cổ hồng hoang vô biên, mảnh này là thế giới do Tiêu Dương khống chế.
Tiêu Dương đánh cho cậu nhóc mập một chặp rồi đi, để lại sau lưng tiếng kêu bất công rầm rĩ.
- Đây không phải Thần Linh Cảnh Địa.
Ma Huyền Thần Quy nhìn Tiêu Dương vẻ kinh ngạc.
Tiêu Dương mỉm cười thừa nhận:
- Đây là thế giới ta sáng tạo ra.
Ma Huyền Thần Quy chấn động mạnh, rồi khen tấm tắc:
- Không hổ danh truyền nhân của Long Thần Đại Nhân, quả trác tuyệt bất phàm!
- Ta nghĩ tu luyện ở đây có thể gia tăng thực lực của các ngươi nhanh chóng, nên trong một tháng tới các ngươi cứ ở lại đây.
Tiêu Dương dặn ba người mấy câu rồi đi.
Tiêu Dương đi đến chỗ Diệt Ma Đại Tiên, để lại cho ông một số quả Ngưng Thần. Diệt Ma Đại Tiên cũng nhanh chóng bắt đầu bế quan.
Từ thái độ của Kim Uyển Nhi tối hôm qua, mặc dù cô không nói nhưng Tiêu Dương có thể nhìn ra cô đang gặp phải một số vấn đề khó khăn.
Tiêu Dương gõ cửa một hồi lâu nhưng vẫn không ai đáp lại.
- Kim Đại Ca! Uyển nhil
Nhà cỏ dựng lại, Tiêu Dương nhẹ nhàng rảo bước qua...
Trên người Tiêu Dương có quá nhiều bảo vật nhưng chúng không phù hợp với những đệ tử Kiếm Tông thông thường. Thực lực của họ quá yếu, cầm trong tay một thanh thần kiếm nhận chủ có khi lại là đại hoạ.
Tiêu Dương đi nhanh đến hẻm núi của Kiếm Tông. Trên đài luyện kiếm có rất nhiêu người đang mồ hôi nhễ nhại luyện kiếm, có người già có người trẻ, trong lòng ai cũng có một thanh kiếm.
Sự xuất hiện của Tiêu Dương thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử Kiếm Tông.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu với mọi người, đồng thời dễ dàng hoà nhập vào nhóm, chỉ điểm cho các đệ tử. Cả trường luyện võ nhanh chóng sôi sục... Sau khi giao quả Ngưng Thần cho Ninh Cốc đi bế quan, Tiêu Dương bước ra khỏi thế giới thượng cổ hồng hoang.
Mặt trời đã nhô cao khỏi đường chân trời, vượt qua đỉnh núi chiếu xuống mặt đầm.
Phong cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Tiêu Dương.
Tiêu Dương bất giác rút Thiên Hoàng Thần Kiếm, mũi chân chạm mặt nước, nhẹ nhàng múa kiếm như chuồn chuồn đáp nước.
Cả sáng múa kiếm trên mặt hồ.
Kiếm lực trong Đan Điền Tiêu Dương cuộn xoáy như xoáy nước, tích tụ dần...
Đến khi mặt trời đứng bóng, Tiêu Dương mới thu kiếm. Lần múa kiếm này cảm xúc dồi dào.
Tiêu Dương nhìn thấy đại sư huynh Ninh Cốc đang chỉ dạy cho một đệ tử Kiếm Tông. Sau khi trở vê từ Thần Linh Cảnh Địa, sức mạnh kiếm đạo của Ninh Cốc tăng vọt, cảnh giới thực tế đã đến đỉnh Tâm Lôi Bát Kiếp, giờ đã xuất hiện dấu hiệu sắp đột phá...
Tu luyện trong linh khí của thế giới thượng cổ hồng hoang, thiên tài luyện kiếm của Kiếm Tông không ngừng xuất hiện, cộng thêm sự cần cù chịu khó, toàn bộ Kiếm Tông đang phát triển tốc độ cao. Tất nhiên những người này cực ít xuất hiện, tai mắt của Hộ Long Thế Gia chỉ thấy được thực lực Kiếm Tông bày ra bên ngoài.
Sau khi đi ra rìa ngoài của thế giới thượng cổ hồng hoang, hắn thấy không ít đệ tử Kiếm Tông đang khổ luyện tu hành.
Các Tiên nhân của Kiếm Tông đều đã bế quan, nhưng hiện nay bốn đại Hộ Long Thế Gia đều sai Tiên nhân theo dõi, có thể tấn công bất cứ lúc nào. Không thể không đề phòng mối nguy rình rập này. Cho nên Tiêu Dương phải đảm đương nhiệm vụ bảo đảm an toàn cho Kiếm Tông.
Hắn phải chăm sóc cho cả Kiếm Tông.
Tất cả mọi người đều có thể bế quan, nhưng Tiêu Dương không thể.
- Tông chủ...
Sau lưng Tiêu Dương vang lên một giọng nói rụt rè.
— Người... tìm chị Uyển nhi ạ?
Tiêu Dương ngoái lại cười:
- Là Tiểu Thanh à, hai người họ đâu rồi?
- Sư phụ và chị Uyển Nhi ra khỏi thành từ sáng sớm, hình như nói vật liệu có vấn đề...
Tiểu Thanh nói.
Tiêu Dương ngẩn ra. Từ nửa năm trước khi quyết định địa chỉ mới của Kiếm Tông đến nay tông môn đã sắp xây dựng xong, tại sao tự nhiên lại có vấn đề với vật liệu? Chẳng lẽ đây là chuyện Uyển Nhi muốn nói tối hôm qua? Suy nghĩ một lát rồi Tiêu Dương nói:
- Tiểu Thanh, em có thời gian đưa ta đi một chuyến không?
- Có chứ ạI
Tiểu Thanh vui mừng nhảy nhót, rồi bỗng thấy không ổn, vội le lưỡi nói - Sư phụ vẫn không cho Tiểu Thanh ra ngoài đó...
Một cô bé con tất nhiên là ham chơi. Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, cùng Tiểu Thanh đi ra khỏi hẻm núi. Trên đường đến địa chỉ mới của Kiếm Tông, Tiêu Dương tặng Tiểu Thanh một cái Thiền Dực Bảo Y, dặn cô bé không được khoe khoang. Tiểu Thanh kích động đến nỗi nhảy tưng tưng ngay ở trên xe.
Xe từ từ vào đến thành phố.
Tiêu Dương không khỏi thấy hổ thẹn.
Chuyện Kiếm Tông khai tông rốt cuộc từ đầu đến cuối vẫn là người khác lo, còn bản thân người chủ trì là hắn thì địa chỉ mới của Kiếm Tông ở đâu cũng chẳng biết.
Kiếm Tông khai tông trong thành phố, trừ việc phục hưng Kiếm Tông, hi vọng có thể tuyên truyên về Kiếm Tông một cách nhanh nhất thì còn hi vọng mượn thế thành phố đông đúc khiến Hộ Long Thế Gia kiêng ky không công nhiên tấn công. Kiếm Tông ban đầu thực sự quá yếu, hoàn cảnh cũng cực kỳ nguy hiểm!
Nếu không được Tiêu gia ra tay bảo vệ cùng sự xuất hiện của thượng cổ hồng hoang thì hậu quả thật không hình dung nổi.
Về chuyện này Tiêu gia đã tốn không ít công sức. Việc chọn địa chỉ mới cho Kiếm Tông cuối cùng cũng là tiểu công chúa dùng thế lực của Tiêu gia để sắp xếp một diện tích gân nghìn mét vuông ngay tại một tuyến phố đông đúc, còn ở cạnh một con sông nhỏ, không những phồn hoa còn trữ tình.
Tiêu Dương xuống xe, nhìn một cái đã thấy rất vừa ý.
Nửa năm làm việc ngày đêm không tiếc tiên của.
Tài chính của Cừu Ưng và Thiên Thính tích luỹ cũng đủ cáng đáng.
Trước mắt Tiêu Dương là một toà kiến trúc theo phong cách cổ.
Ngói đỏ gạch xanh, rông phượng bay múa.
Trước cửa là hai con sư tử đá lớn trấn áp tà mị.
Mùi sơn mới hơi nhức mũi.
Bên ngoài thì công trình này đã có thể lập tức đi vào sử dụng được rồi, đây cũng là lý do Kỷ Ly Tiên nhân quyết định sớm khai tông, mọi việc đã sẵn sàng!
Lúc này còn gặp phải vấn đề gì về vật liệu nữa?
Tiêu Dương nhìn quanh, ven đường đang đậu khá nhiều xe, mặc dù cửa lớn đóng chặt nhưng Tiêu Dương vẫn nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Tiêu Dương cùng Tiểu Thanh đi lên đẩy cửa.
Trước mặt là trường luyện võ rộng rãi. Lúc này ở đây đang có rất nhiều người, âm thanh tạp loạn, hai bên đang chất vấn nhau.
Một bên là mấy vị Tôn toạ của Kiếm Tông, một bên là một đám đàn ông mặc cảnh phục, mấy người đi đầu lại mặc vest. Lúc này hai bên hình như đều đã nổi nóng, một người đàn ông mặc vest quát lớn:
- Một đám điêu dân! Các người coi thường luật pháp, khinh nhờn phép tắc, không coi chính phủ vào đâu! Hôm nay bất kể thế nào, kể cả các người không đi thì tôi cũng ra lệnh cưỡng chế dỡ hết kiến trúc này đi!
- Ông nói bậy! Có vi phạm pháp luật hay không, ông nói một câu là được?
Kim Du Uyên xông lên mắng lại.
Một người đàn ông khác cười lạnh: - Ðy là kết quả đánh giá của chuyên gia, giấy trắng mực đen rõ rành rành! Cho các người mấy tiếng rời đi, nếu không...
- Nếu không thì sao?
Tiêu Dương lạnh nhạt từ tốn bước tới.