Chương 1323: Người làm gì đều có trời quan sát
Chương 1323: Người làm gì đều có trời quan sátChương 1323: Người làm gì đều có trời quan sát
Soạt!
Ánh nhìn của mọi người đều chuyển qua.
- Chú Tiêu!
Kim Du Uyển bất ngờ.
Đám người tách ra mở đường cho Tiêu Dương và Tiểu Thanh đi vào. Kim Kiếm Tôn toạ trừng mặt nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh làm mặt xấu trốn sau lưng Tiêu Dương khiến Kim Kiếm Tôn toạ dở khóc dở cười. Kim Du Uyển đi lên kéo tay Tiêu Dương nói vẻ ấm ức:
- Chú Tiêu, bọn họ muốn phá nhà chúng ta.
Tiêu Dương nhìn Kim Du Uyển ngầm bảo yên tâm, rồi nhìn mấy người đàn ông mặc vest, lạnh nhạt nói:
- Nếu không thì thế nào?
Người nọ cười nhạo rồi nói.
Kim Du Uyển không nhịn được lại cao giọng.
Tiêu Dương nói thẳng.
- Vì sao chúng tôi phải đi?
Một người cau mày chỉ Tiêu Dương.
Tiêu Dương không để ý đến mấy người này mà nhìn Kim Kiếm Tôn toạ:
Tiêu Dương hỏi lại lần nữa.
- Hừi Cản trở thi hành nhiệm vụ thì chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế đuổi các người ra.
- Đây là nhà tôi.
- Anh là ai?
— Chẳng trách bọn họ không quyết định được, anh đến rồi cũng tốt, mau bảo người của anh đi khỏi đây.
Kim Kiếm Tôn toạ liếc nhìn người đàn ông cầm đầu, trầm giọng nói:
- Ồ, hoá ra anh mới là chủ à, chà chà, ra dáng con nhà giàu lắm.
- Cục trưởng Cục Kiến thiết Thành phố Tôn Hưng Nghiệp và Cục phó Lưu Trường.
Một người đàn ông mặc vest cười lạnh.
- Kim đại ca, bọn họ là ai?
Kim Kiếm Tôn toạ tức giận trợn mắt.
- Sử dụng vật liệu không hợp chuẩn, vi phạm thi công! Không những khinh nhờn luật pháp mà còn đe doạ đến sự an toàn của người dân! Theo các người nói đây là mở trường dạy võ, hừ! Các người coi mạng người như cỏ rác à?
- Đây là kết quả đánh giá của chuyên gia, chúng tôi sẽ không vô duyên vô cớ làm ảnh hưởng đến lợi ích của người dân, nhưng cũng không bao giờ để ai làm ảnh hưởng đến lợi ích chung ! Chứng cứ giấy trắng mực đen, không cho phép các người giảo hoạt, nếu các người muốn kiến nghị thì chúng tôi có thể ra toà bất cứ lúc nào I
Tiêu Dương nhìn hai ông Cục trưởng. - Chính phủ không lừa gạt người dân.
- Chà chà, có chuyện gì mà phải phiên đến tận hai người đứng đầu Cục đến đây thế.
- Ý của Cục trưởng Tôn là, chuyện này không còn gì để thương lượng nữa?
- Chúng tôi làm việc thật, nếu các người thực sự không có vấn đề gì sẽ không có ai làm khó các người. Chúng tôi đến đây để phục vụ nhân dân.
Cục trưởng Tôn Hưng Nghiệp lên giọng quan chức nói.
Cục phó Lưu Trường cười lạnh:
- Ông...
Kim Kiếm Tôn toạ tức giận nắm chặt tay.
- Vu oan giá hoạ, không từ thủ đoạn! Chuyên gia do các người gửi đến, kết quả cũng do các người định ral
- Cái mũ to quá.
Lưu Trường giơ tờ giấy trong tay lên, lớn tiếng.
- Đây là cái gì !
— Mọi vật liệu xây dựng chúng ta đều lựa chọn cẩn thận, chắc chắn không có vấn đề gì!
Tiêu Dương hỏi Tôn Hưng Nghiệp.
- Chuyện thật rành rành còn dùng thương lượng để thay đổi?
Tôn Hưng Nghiệp nhíu mày dáng vẻ oai phong lẫm liệt chính trực.
Tiêu Dương đang thầm cười lạnh!
Hắn đại khái là biết đang xảy ra chuyện gì rồi.
Bất kể là Lưu Trường hay Tôn Hưng Nghiệp, đều chỉ là một quân cờ. Sau lưng bọn họ có người đang ngầm sai khiến điều khiển.
Rất có khả năng là bốn đại Hộ Long Thế Gia.
Bọn họ đang thăm dò tình hình của Kiếm Tông.
Nói cách khác, đánh một đòn phủ đầu.
Kim Kiếm Tôn toạ nhíu mày lo lắng.
- Tiêu Dương à...
- Rõ ràng bọn họ cố ý làm khó chúng ta.
Kim Du Uyển thất kinh kêu lên.
- Chú Tiêu, không phải chứ!
Tưởng mình nghe nhầm.
- Đúng vậy, ô dù của cậu có lớn đến đâu, vì lợi ích của quân chúng nhân dân, chúng tôi nhất định không chịu khuất phục!
Lưu Trường cũng cao giọng nói.
¬ Máy xúc của chúng tôi đang trên đường đến, trong vòng một tiếng nữa, nếu các người không đi, chúng tôi đành phải sử dụng biện pháp mạnh! - Mấy người nhạy cảm quá.
Tiêu Dương lau mồ hôi nói.
Tôi chỉ muốn xem mấy giờ rồi thôi mà.
- Kim đại ca, anh dẫn mọi người đi khỏi đây đã.
Tiêu Dương từ tốn nói với Kim Kiếm Tôn toạ.
Lời vừa dứt, mọi người bên Kiếm Tông đều ngẩn người.
- Người trẻ tuổi, không phải tốn công sức nữa, cậu tìm ai cũng vậy thôi! Ý trời đã định, không nể mặt ai cải
Thấy vậy Tôn Hưng Nghiệp lắc đầu cười lạnh:
Trâm ngâm một hồi lâu rồi Tiêu Dương lục túi tìm điện thoại di động.
Tiêu Dương cũng đã phát hiện ra có những khí tức mỏng manh đang ẩn nấp xung quanh theo dõi.
Bọn chúng muốn mượn tay đạp đổ tường vây của Kiếm Tông, đạp đổ sự uy nghiêm của Kiếm Tông!
Cái gọi là vi phạm thi công chẳng qua chỉ là cái cớ bịa ra.
- Chúng ta khổ sở nửa năm, sắp thành công rồi. Nếu bây giờ đi thì bọn họ sẽ san bằng nơi này!
Tiêu Dương sốt ruột xua tay:
- Dân không đấu với quan, Kim đại ca, cứ giằng co thế này chỉ có hại cho chúng ta thôi. Để các anh em lui ra đã, à, cũng không cần dọn đồ đâu.
Tiêu Dương nháy mắt.
Kim Kiếm Tôn toạ sửng sốt, mặc dù không hiểu Tiêu Dương định làm gì nhưng cũng không thể làm trái ý Tiêu Dương, chỉ có thể bảo các đệ tử Kiếm Tông rời khỏi đây.
- Người anh em quả là người sảng khoái.
Lưu Trường lúc này mới cười.
¬ Nhà lớn như vậy bị đẩy đổ cũng tiếc, nhưng không còn cách nào khác. Phục vụ nhân dân mài
- Hai vị Cục trưởng đây người sáng suốt, thật động lòng trời đất.
Tiêu Dương khen ngợi.
— Tôi nghĩ ông trời nhất định sẽ ca ngợi hai vị!
Không biết do đâu nhưng lời khen này của Tiêu Dương khiến hai ông Cục trưởng ớn lạnh rùng mình.
Hai người nhìn nhau. Cục phó Lưu Trường quay đi gọi điện thoại, Tiêu Dương và Kim Kiếm Tôn toạ cùng mọi người lui khỏi toà nhà.
- Chú Tiêu.
Kim Du Uyển vẫn muốn nói nữa.
- Lần này đúng là tôi muốn gọi điện thoại.
Tiêu Dương nhấn một dãy số.
- Thanh Liễu tiền bối, vâng, cháu là Tiêu Dương, vâng, cháu có việc cần nhờ tiền bối giúp đỡ.
- Chú bảo người đến đánh giá lại phòng à?
Kim Uyển Du nghe được nội dung cuộc điện thoại, chờ Tiêu Dương tắt máy rồi nôn nóng hỏi. - Đúng, chú tin phòng ốc của Kiếm Tông không có vấn đề gì. Chúng ta há lại phải thừa nhận kiểu tội danh vớ vẩn này?
Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt thoáng hàn ý. Nếu không phải đã đồng ý với Kỷ Ly Tiên nhân là ra vẻ yếu đuối trước các Hộ Long Thế Gia thì Tiêu Dương đã chẳng cần phải phiền đến sự trợ giúp của Tiêu gia. Một mặt ra vẻ yếu ớt, một mặt Tiêu Dương phải giữ được nhà của Kiếm Tông.
- Nhưng đến lúc kết quả đánh giá mới ra thì nhà chúng ta đã...
- Yên tâm, chúng không đẩy ngã Kiếm Tông được đâu.
Tiêu Dương mỉm cười.
- Hơn nữa kết quả đánh giá mới sẽ xuất hiện sớm thôi, đến lúc đó không đến lượt Tôn Hưng Nghiệp ở đây giả thần giả quỷ!
Mặc dù Tiêu Dương rất tự tin nhưng Kim Du Uyển cùng nhiều đệ tử Kiếm Tông vẫn lo lắng không nguôi.
Tất cả bị ép rời khỏi đi, cách đó không xa là đường lớn. Bây giờ là hai giờ chiều, trên đường không nhiều người lắm nhưng không ít người hiếu kỳ đã tụ tập lại nhìn, hơn nữa tin tức nhanh chóng truyền đi.
- Nghe đồn toà nhà kiến trúc cổ này sắp bị cưỡng chế phá đi rồi.
- Nghe nói do nhà không hợp chuẩn, vi phạm thi công. Chẳng lẽ là do làm ăn bất chính ư?
- Ai biết được, xem ra cũng không giống những công trình vi phạm thi công mà. À nghe nói đây chuẩn bị mở trường dạy võ, tôi đang chờ lúc họ khai trương không biết có quà gì không đây.
- Cô gái muốn quà gì? Lẩu cay sáu đồng, tôi mời.
Người đứng xem càng lúc càng nhiều, bàn tán xôn xao.
Máy xúc đã xuất hiện phía xa.
Tiêu Dương bỗng ngẩng đầu liếc nhìn mé bên cạnh, góc miệng nhếch lên.
Mấy khí tức im lặng quan sát nãy giờ đang lần lượt rời đi.
- Vội vê báo đến thế kia à.
Tiêu Dương lẩm bẩm.
Trong một phòng vip khách sạn cách đó không xa.
- Kiếm Tông không hề phản kháng?
Nghe thuộc hạ báo cáo xong, một ông già râu đỏ cười phá lên.
- Xem ra Kiếm Tông còn yếu kém hơn chúng ta tưởng.
- Đến nay Kiếm Tông vẫn làm môn phái xuống dốc hạng ba thôi.
Một người đàn ông mặt vuông ngồi đối diện lắc đầu.
- Chắc bọn chúng cũng tự biết sự việc hôm nay có ý nghĩa gì, haha, đám con nít Kiếm Tông cũng thông minh đấy!
Trong phòng vip vang lên một trận cười.
Máy xúc cỡ lớn từ từ đến gần.
- Chú Tiêu!
Kim Du Uyển càng lúc càng lo lắng, kéo tay Tiêu Dương.
Mặc dù Tiêu Dương bảo cô bình tĩnh nhưng trong hoàn cảnh này cô không thể bình tĩnh được! Người dân đứng xem cũng nín thở, cái nhìn có vẻ đáng tiếc, oán thán, cũng có người hả hê, cũng có người không tỏ thái độ.
- Tiêu Dương, chúng ta không làm gì cả à?
Kim Kiếm Tôn toạ cũng không nén được lên tiếng.
Tiêu Dương mỉm cười thoải mái:
- Người làm gì đều có trời quan sát. Em tin nếu nhà của chúng ta không có vấn đề gì thì ông trời sẽ giúp chúng ta.
Cục phó Lưu Trường đứng gần đó không nhịn được bật cười, lâm bầm:
- Đúng là thằng nhà giàu óc bã đậu.
Kim Kiếm Tôn toạ cười khổ đứng một bên.
- Bắt đầu!
Tôn Hưng Nghiệp dứt khoát hạ lệnh.
Máy xúc ầm ầm lăn qua.
Từ cửa Kiếm Tông đến đường lớn cách một khoảng đất bằng phẳng, theo kế hoạch là để làm quảng trường, những đệ tử được công khai thu nhận sau này có thể ở đó tập võ rèn luyện cơ thể.
Hai chiếc máy xúc ầm ầm lăn qua.
Năm mươi mét.
Ba mươi mét.
Người của Kiếm Tông đều lo lắng không yên, ai nấy nhìn Tiêu Dương chằm chằm.
Tông chủ chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng!
Hai mươi mét
Bỗng hai chiếc máy xúc phát ra tiếng chói tai hơn, âm ầm xoay chuyển tại chỗ nhưng không tiến lên nữa!
Một cảnh quỷ di.
Mọi người dần cảm nhận thấy khác thường, mở to mắt.
- Có chuyện gì vậy? Đi tiếp đi!
Lưu Trường cau mày quát.
Một người trợ lý đội mũ bảo hộ đen chạy qua hỏi han tình hình rồi quay lại thở hổn hển nói gấp:
- Họ nói máy móc không vấn đề gì, nhưng không đi được nữal
Tất cả đều sửng sốt.
Tiêu Dương không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng:
- Tôi nói rồi mà, người làm gì đều có trời quan sát. Đây không phải ý trời ư!