Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1317 - Chương 1324: Ta Không Tin Tà Đấy

Chương 1324: Ta không tin tà đấy Chương 1324: Ta không tin tà đấyChương 1324: Ta không tin tà đấy

Người làm gì đều có trời quan sát!

Thông thường thì ý của câu này là: người yếu đang nói, người mạnh đang nghe. Trên thực tế đây chẳng qua chỉ là một lời nguyên rủa vô tức dụng mà thôi!

Nhưng lời "nguyên rủa" này lại có lịch sử lâu đời, không ngờ đúng lúc này lại phát huy tác dụng.

Theo lời Tiêu Dương, đó chính là ý trời!

Nếu không phải ý trời thì vì sao hai cái máy xúc làm việc ổn định lại tự nhiên không tiến lên được nữa?

- Thúi lắm!

Cục phó Lưu Trường bất chấp tư thái, không nhịn được chửi một câu.

- Đùa tôi đấy à? Máy móc không sao thì cớ gì không tiến lên được?

Vẫn cùng kết quả. Rõ ràng không có vấn đề gì, vậy tại sao máy xúc không tiến lên được?

Chiếc máy xúc từ từ lùi lại.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến người dân xung quanh xì xào chỉ trỏ bàn tán.

Một bác thở bỗng gọi lớn, vẫy tay lên phía trên.

Lưu Trường tức giận mắng, người trợ lý nọ vội quay người chạy.

- Hả! Quái dị quá! Sao lại thế, chẳng lẽ đó là một giới hạn nào đó không vượt qua được?

Về phần Tiêu Dương nói cái gì mà ý trời, Lưu Trường càng không tin Ý trời cái con khỉ, thế gian này người là nhất!

- Không có vấn đề mài

Tiếng máy xúc âm ầm không nghỉ đến điếc tai.

- Đi kiểm tra ngay!

- Thử lui lại xem !

- Hay là trùng hợp? Có khi lại thực sự xuất hiện chuyện kiểu "sương bay tháng sáu"?

Phía trước, mấy bác thợ phụ trách trùng tu sửa chữa đã xách hòm đi lên, nhưng trên dưới trái phải trước sau đều đã kiểm tra một lượt, tắt máy khởi động lại máy xúc, nhưng tiếp sau đó mấy bác thợ đều ngây người ra.

Tiếng bàn tán của người dân càng lúc càng lớn, số người đứng lại theo dõi tình hình vụ việc càng lúc càng nhiều.

Máy xúc lùi lại gân năm mét rồi bác thợ lại khoát tay ra dấu cho máy tiến lên, nhưng cảnh tượng lại khiến tất cả mọi người tròn mắt: đến đúng chỗ cũ thì máy xúc không tiến lên được nữal

- Khó tin quá, chẳng lẽ lại ứng đúng vào câu nói đó, người làm gì đều có trời quan sát? Đây là ý trời?

Tất nhiên hắn biết đang xảy ra chuyện gì, hơn nữa tất cả đều do hắn sắp xếp.

— Chú Tiêu, sao chú biết sẽ xảy ra chuyện này? Ha ha, thật thú vị.

Ai mà ngờ được Tiêu Dương còn nắm giữ mãnh thú thượng cổ thần kỳ như vậy.

- Chú Tiêu, lạ thật đấy. Tôn Hưng Nghiệp sâm mặt xuống. Tiếng người dân xung quanh bàn tán khiến ông ta cảm giác mất mặt, ông ta nhíu mày quát lên.

Không ai giải thích được chuyện này là thế nào. Hai cái máy xúc bị trục trặc khiến người ta không nghĩ ra, đặc biệt là ban nấy Tiêu Dương còn cao giọng "người làm gì đều có trời quan sát", cho nên mọi người càng dễ nghĩ lung tung.

Hai chiếc máy xúc khác nhanh chóng được điều đến.

Ông ta không tin tài

— Nhanh lên! Gọi thêm hai cái máy xúc đến đây!

Kim Du Uyển kinh ngạc nói, vui mừng nhìn Tiêu Dương, nhảy nhót mừng rỡ nói.

Kim Kiếm Tôn toạ cũng vô cùng mừng rỡ, nhìn Tiêu Dương vẻ tán thưởng. Ông không hỏi như Kim Du Uyểh, vì ông biết cảnh này chắc chắn do Tiêu Dương bố trí, nếu không Tiêu Dương sẽ không bình tĩnh chắc chắn như vậy.

Hai chiếc máy xúc đi tới đi lui mấy lần, nhưng không lần nào tiến được lên, tiếng động cơ âm ầm điếc tai.

- Rốt cuộc là làm sao?

Tiêu Dương khế mỉm cười.

Khi hai chiếc máy xúc tiến đến, Tiêu Dương sớm đã ngầm ra lệnh cho Ly Lực Hung thú lập nên một rào chắn vô hình trên mặt đất, ngăn không cho hai chiếc máy xúc tiến lên.

Trong tay Tiêu Dương có Ly Lực Hung thú thượng cổi

Đây không phải ý trời. Nếu nói ý trời thì ông trời ở đây chính là Tiêu Dương!

Ánh mắt mọi người đều tập trung lại.

Năm mươi mét, ba mươi mét.

Soạt!

Cả đám người lại âm ï cả lên.

Gần như trên cùng một đường, cách nhà của Kiếm Tông hai mươi mét là máy xúc dừng lại, mặc dù vẫn phát ra tiếng động cơ ầm ầm nhưng không thể tiến được lên nửa phân.

Một chiếc là ngẫu nhiêu, hai chiếc là trùng hợp, thế ba bốn chiếc thì thế nào?

Gần như tất cả mọi người đều tròn xoe mắt, đồng thời không ít người còn ớn lạnh trong lòng!

Là ý trời?

Tiêu Dương nháy mắt với Kim Kiếm Tôn toạ.

- Tôi vẫn không tin quỷ thần!

Thế là trên khoảng đất trống chỉ còn lại bốn cái máy xúc đứng trơ trơ im lặng. Dưới ánh mặt trời chói chang, không biết bao nhiêu người có mặt thấy lạnh người.

Một người đi rồi, mấy bác thợ còn lại cũng bắt đầu có ý định rời đi, chẳng kịp thu dọn hòm xiểng, lần lượt từng người chạy gấp đi khỏi hiện trường. Sau đó người phụ trách bốn cái máy cũng vì sợ mà chạy mất.

Bác ta không muốn kiếm mấy đồng tiền này nữa, quay đầu chạy thẳng.

Tạo nghiệt tất gặp báo ứng! Bác ta luôn tin thế gian này có quỷ thần, những gì đang xảy ra trước mắt khiến bác không thể không nghĩ đến hai chữ tạo nghiệt!

- Nhà cửa là máu và mồ hôi của chúng tôi dựng nên! Bọn họ lại nói phá là phái

- Còn luôn miệng nói là phục vụ nhân dân, trong mắt bọn họ còn có người dân nghèo chúng tôi ư?

- Đúng, đúng vậy! Phản đối! Phản đối!

Tiếng kêu phản đối nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Người dân tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều. Tôn Hưng Nghiệp và Lưu Trường đều ngẩn người nhìn nhau lo lắng, không ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

- Đúng là không có vấn đề gì.

Mấy bác thợ phụ trách trùng tu sửa chữa nhìn nhau. Kiểu tình huống quỷ dị này khiến họ lạnh sống lưng, ánh mắt bắt đầu nhuốm màu sợ hãi.

- Không được rồi, tôi vẫn còn có việc, tôi đi trước đây.

Một bác thợ vội vã quay người đi.

- Làm việc sai trái, chúng tôi muốn tố cáo!

Nhiều đệ tử Kiếm Tông phía sau cũng lần lượt bi phẫn kêu lên.

Giọng Kim Kiếm Tôn toạ càng lúc càng lớn, nhuốm vẻ đau thương.

- Nhà của chúng tôi mỗi viên ngói mỗi viên gạch đều được chế tạo theo tiêu chuẩn cao nhất, tuyệt đối không có chuyện ăn cắp vật liệu xây dựng sơ sài! Nhưng các người cứ vô lý chê bai nhà của chúng tôi, công lý ở đâu! Công lý ở đâu chứ!

- Ông trời có mắt! Ông trời có mắt đấy!I

Kim Kiếm Tôn toạ hiểu ý, sải bước lên cao giọng:

Tôn Hưng Nghiệp dữ tợn vung tay nói lớn.

— Máy móc bị chướng ngại không dùng được, vậy thì nhân công tháo dỡ! Đưa dụng cụ đến đây!

- Nghe thấy không, nhanh lên!

Lưu Trường đứng bên vội thi hành mệnh lệnh của Tôn Hưng Nghiệp.

- Kiên nhẫn thật đấy.

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Tôn Hưng Nghiệp, hừ nhẹ một tiếng.

- Ý trời đã như vậy, các người không sợ báo ứng thật à?

- Hừ! Đó là lời vô căn cứ!

Tôn Hưng Nghiệp bước sấn lên, bỗng không biết vì sao trẹo chân, cả người đổ nhào ngã sấp mặt.

- Cục trưởng Tôn!

Lưu Trường phía sau hoảng sợ muốn chạy lên, nhưng hình như cũng trượt chân, ngã xoài ra. Hai ông Cục trưởng Cục phó thế là ngã cả xuống đất.

Mọi người lại được một phen xôn xao!

Đây đúng là báo ứng!

- Xem ra hai ông Cục trưởng này đúng là có vấn đề. - Bây giờ đứng cũng chẳng vững, chột dạ đến đâu chứ.

Tôn Hưng Nghiệp cảm giác bao nhiêu thể diện của mình vừa mất sạch, mặt nóng bừng bò dậy, nghiến răng nghiến lợi dữ tợn:

- Tôi không tin tà! Người đâu, làm theo lời tôi! Ngay!

Vẫy tay.

Lúc này một thư ký câm điện thoại chạy nhanh đến chỗ Tôn Hưng Nghiệp, thì thâm với ông ta vài câu.

Tôn Hưng Nghiệp hơi biến sắc mặt nhận điện thoại, thân sắc cung kính, miễn cưỡng cười nói:

- Bí thư Tiêu, vâng, có chuyện gì ạ?

Tôn Hưng Nghiệp bỗng tái mặt, nắm chặt cái điện thoại, khuôn mặt co giật mấy lần rồi nghiến răng rít lên:

- Xin lỗi Bí thư Tiêu, chuyện này Tôn mỗ không làm được! Kể cả xong việc có cách chức tôi, hôm nay tôi cũng phải dỡ cái nhà này đi!

Nói rồi tắt ngay điện thoại.

Tiêu Dương đã thấy cả.

Chuyện xảy ra trong dự liệu của hắn. Nếu chỉ một cuộc điện thoại đã giải quyết được thì hắn đã chẳng cần phải tốn nhiều công sức như thế, lệnh cho Ly Lực Hung thú ngầm ra tay, đồng thời còn mượn sức mạnh của dư luận. Bây giờ đang chờ Tiêu gia sai người đến chính thức xử lý vụ việc, nhất định phải ngăn được lão Tôn Hưng Nghiệp này.

Lúc Tôn Hưng Nghiệp ngã xuống, Tiêu Dương tỉnh mắt nhìn thấy chỗ trái tim ông ta có hình Thất Tinh đen.

Ma chủng!

Người trong Ma Môn!

Vì thế nên ông ta mới dám ngắt điện thoại của cấp trên.

Lúc này Lưu Trường cũng kinh hãi, ông ta đã nghe thấy đầu dây bên kia là ai nhưng không ngờ Cục trưởng Tôn lại dám ngắt điện thoại của người đó.

Lưu Trường cảm giác sống lưng ớn lạnh.

Có phải mình đang đứng sai chiến tuyến không?

Lưu Trường không phải người trong Ma Môn, thậm chí cũng chẳng phải người của Hộ Long Thế Gia, nhưng Tôn Hưng Nghiệp đã hứa hẹn rất nhiều điều tốt đẹp cùng một tương lai tươi sáng nên ông ta mới đi cùng Tôn Hưng Nghiệp đến đây. Bây giờ Lưu Trường rùng mình cảm thấy tương lai của mình đen kịt.

- Cục trưởng Tôn.

Lưu Trường cẩn thận hỏi nhỏ.

- Mới rồi là điện thoại của Bí thư Tiêu?

- Quản ông ta là bí thư với chả không bí thư!

Vẻ mặt Tôn Hưng Nghiệp dữ tợn, lớn tiếng nói.

- Sao dụng cụ còn chưa đến? Hôm nay nhất định phải phá được cái nhà này!

Sắc mặt Lưu Trường càng sa sầm xuống, ông ta có cảm giác mình đang từng bước lao xuống vực. - Tôi không tin tà đấy !

Tôn Hưng Nghiệp lại tức giận quát, rảo bước lên.

Tôn Hưng Nghiệp lại ngã xuống trong tiếng xôn xao.

Lần này ông ta ngã đâm đầu xuống, hai mắt tối sâm lại ngất đi. - May quá.

Lưu Trường thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bình Luận (0)
Comment