Chương 1325: Ối mẹ ơi
Chương 1325: Ối mẹ ơiChương 1325: Ối mẹ ơi
Trước khi xuất phát hôm nay, ngồi trên xe mở điều hoà, Lưu Trường còn mơ màng nghe Tôn Hưng Nghiệp vẽ ra tiên đồ đẹp như mơ của mình.
Làm xong chuyện này Tôn Hưng Nghiệp sẽ thăng quan, như vậy chức cục trưởng Cục Kiến thiết Thành phố chắc chắn sẽ về tay y.
Nhưng bây giờ thì cái chức phó cục trưởng cũng khó giữ nữa rồi.
- Gọi 120 nhanhi
Tuy sự tình quá đỗi quỷ dị nhưng Lưu Trường không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn đưa ngay Tôn Hưng Nghiệp đến bệnh viện và đi khỏi cái nơi quái quỷ này, dừng mọi việc lại thì sự tình có khi còn có đường cứu.
Bí thư Tiêu là ai?
Nhân vật cấp bậc cao nhất trong chính quyền tỉnh Vân Nam. Còn y chỉ là một phó cục trưởng Cục Kiến thiết Thành phố. Đối phương muốn bóp chết y thật dễ như giết một con kiến.
Trước đây Lưu Trường có cao giọng sau lưng Tiêu Dương có thế lực nào cũng vô dụng, vì y không ngờ một cuộc điện thoại của Tiêu Dương có thể kinh động đến người chức tước cao như thế.
Các đệ tử Kiếm Tông phấn khởi đưa Tiêu Dương vào trong.
- Chuyện hôm nay thần kỳ quá, bốn cái máy xúc đi là không còn việc gì nữa rồi.
Mặc dù không biết khi Tôn Hưng Nghiệp tỉnh lại sẽ thế nào, nhưng ít nhất hôm nay họ đã bảo vệ thành công nhà của Kiếm Tông.
- Tôi đã nói mà, đây là đất phong thuỷ cực tốt. Thấy không, ông trời cũng đang bảo vệ chỗ này.
Toàn bộ người đi theo Tôn Hưng Nghiệp cũng rút đi.
Nói đơn giản là phân nội môn và ngoại môn.
120 nhanh chóng đến đưa Tôn Hưng Nghiệp bất tỉnh lên xe cứu thương, Lưu Trường cũng hư tình giả ý đi theo, rời khỏi đây trước rồi tính.
- Ừ, đó là phúc địa, chờ khi họ khai trương tôi muốn đến xem thế nào.
Người của Kiếm Tông vui vẻ hoan hô.
Bốn cái máy xúc cũng nhanh chóng rời đi, quảng trường còn chưa thi công xong trống trải trở lại.
Thấy chuyện đã xong, người dân hiếu kỳ đứng quanh cũng dần tản đi, đồng thời còn liên tục bàn tán về chuyện xảy ra.
- Bây giờ chỉ còn thiếu một chút trang trí cuối cùng và quảng trường bên ngoài thôi, mọi người phải tận dụng thời gian.
Thắng một trận rồi.
Tiêu Dương dừng bước trong đại sảnh, mỉm cười.
Tiêu Dương cùng Kim Du Uyển và một vài người nữa đi tham quan toàn bộ bố cục ở địa chỉ mới của Kiếm Tông. Đây là nơi khai tông đầu tiên của Kiếm Tông, hơn nữa chọn trong thế tục, mọi chuẩn bị đều không được phép sai sót. Từ cửa lớn vào là trường luyện võ dành cho những đệ tử luyện võ thông thường, còn đi qua một đại sảnh về sau là nội điện, nơi luyện võ của những đệ tử Kiếm Tông thật sự.
Tiêu Dương cực kỳ hài lòng với mọi sắp xếp, liên tiếp gật đầu. Kim Du Uyển bên cạnh cũng cười rạng rỡ vì cô tham gia thiết kế sắp xếp phần lớn, cực khổ vất vả đến đâu cũng chỉ vì một câu khen của Tiêu Dương.
Mọi đệ tử Kiếm Tông trong đại sảnh đều vui mừng phát điện, thậm chí những người già còn kích động đến mức rơi nước mắt.
- Sau hơn một tháng nữa chúng ta sẽ chính thức khai tông!
- Về phần Cục Kiến thiết Thành phố, tôi nghĩ Tôn Hưng Nghiệp không có cơ hội đến phá chúng ta nữa đâu, mọi người cứ yên tâm.
Nghe vậy, Kim Kiếm Tôn toạ không khỏi chấn động, đôi mắt sáng lên vui mừng. Ông đã nghe ra ý của Tiêu Dương, run rẩy nhắc lại:
Tin tức nhanh chóng truyên đến một khách sạn cách trụ sở của Kiếm Tông không xa.
¬ Mọi người làm tốt lắm, tôi không cần nói gì thêm nữa, chỉ muốn nhấn mạnh thời gian. Một tháng nữa có xong hết được không?
Ông già râu đỏ tức giận quát mắng.
- Khốn nạn! Có ai nói được chính xác là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Chén rượu bị đập vỡ tan, mấy người trong phòng đều phẫn nộ.
- Tiêu Dương, ý chú là...
Tiêu Dương mỉm cười nói.
- Cháu biết là chú Tiêu có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện mà.
Kim Du Uyển cất tiếng cười lảnh lót như chuông, mọi lo lắng trong lòng cô đã bị quét sạch.
Tiêu Dương nghiêm nghị gật đầu.
Có lẽ một tháng này ai cũng nôn nóng đếm ngược.
Một tháng!
Cuối cùng cũng chờ được ngày này!
- Sao Tôn Hưng Nghiệp lại vô duyên vô cớ hôn mê? Có phải bị Kiếm Tông ám toán rồi không? Những người khác đâu? Chẳng lẽ sau khi Tôn Hưng Nghiệp hôn mê thì không ai làm gì, cúp đuôi chạy hết à? Thế rốt cuộc ai mới là người đại diện của quyền lực đấy?
Bị hỏi dồn dập, mấy người đứng co ro một góc phòng lúng túng nhìn nhau, ấp úng:
- Tôi không biết.
Lại là tiếng cốc bị đập vỡ.
- Một lũ vô dụng!
Mấy người ấm ức, lúc ấy chỉ bận chạy về báo tin mừng, lúc nghe biến cố chạy lại thì sự tình đã laonj hết lên, chẳng ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Nghe nói là ông trời đang trừng phạt bọn họ.
- Vớ vẩn!
Một cái tát nổ đom đóm.
Mặc dù tin tức Kiếm Tông khai tông thỉnh thoảng lại truyên ra nhưng Tiêu Dương không ngờ chuyện nhỏ như vậy cũng truyền đến tận Hongkong.
- Sao em biết? Tiêu Dương sửng sốt buột miệng:
Đây là câu đầu tiên của Thuỷ Ngưng Quân với Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, nghe nói võ quán Kiếm Tông sắp khai tông rồi?
Nhưng đang lúc Tiêu Dương quyết định không làm phiền Thuỷ Ngưng Quân thì lại nhận được điện thoại của Thuỷ Ngưng Quân.
Một người đàn ông khôi ngô suy nghĩ một hồi rồi cười lớn.
- Chúng ta xem xem Kiếm Tông giãy giụa được đến bao giời
Mấy ngày nay Tiêu Dương cũng bận quay cuồng chuẩn bị cho Kiếm Tông khai tông.
Suýt nữa thì quên mất một chuyện quan trọng.
Tinh Vũ Quyền! Viêm Long Kiếm!
Lúc ấy Tiêu Dương đã sáng tạo ra hai môn võ rèn luyện cơ thể dành riêng cho buổi khai tông của Kiếm Tông, một quyền một kiếm với mục đích chính là rèn luyện cơ thể, nhưng nếu tinh thông áp dụng cũng có uy lực không nhỏ. Mới đầu Tiêu Dương có đề nghị Thuỷ Ngưng Quân làm người phát ngôn trong buổi khai tông, hơn nữa lúc ấy Thuỷ Ngưng Quân đã vui vẻ đồng ý.
Nếu Thuỷ Ngưng Quân đích thân đại diện cho Kiếm Tông thì buổi lễ khai tông chắc chắn đông nghịt người.
Nhưng cũng do tiếng tăm của Thuỷ Ngưng Quân nổi quá nên Tiêu Dương hơi ngần ngừ.
Thời gian quá gấp, hơn nữa nếu muốn Thuỷ Ngưng Quân phát ngôn cho Kiếm Tông, quay phim Tinh Vũ Quyền và Viêm Long Kiếm thì cần thời gian nhất định, hơn nữa phải nhanh chóng. Nhưng gần đây Tiêu Dương xem tivi thấy Thuỷ Ngưng Quân đang tham gia sự kiện gì đó rất quan trọng ở Hongkong.
- Từ Thư Hộ Pháp nói đúng lắm.
- Thiên Hồng Hộ Pháp cần gì phải tức giân, chắc chắn đây chỉ là trò tiểu kỹ của Kiếm Tông thôi, bọn chúng đã muốn giãy giụa thì cớ gì chúng ta lại không thành toàn?
Một gã thư sinh nho nhã bên cạnh ông già râu đỏ mỉm cười:
Mấy người xám xịt rời đi.
- Trò lừa gạt dân chúng như thế mà cũng dám nói ra à? Cút ra! Ba ngày nữa mà chưa điều tra được rõ ràng thì đừng vác mặt vê nữa!
Ông già râu đỏ đứng phắt lên, trợn mắt quát:
- Hừ, nếu em không để ý chắc chắn không biết rồi.
Thuỷ Ngưng Quân trách cứ.
- Anh quên lúc đầu chúng ta nói gì rồi à?
Tiêu Dương cười khổ:
- Anh không muốn làm phiền em.
- Cụ thể là lúc nào khai tông?
Thuỷ Ngưng Quân hỏi.
- Ừm tầm đầu tháng 7...
Tiêu Dương còn chưa nói xong Thuỷ Ngưng Quân đã "Ô" một tiếng rồi nói: - Em bận tí việc, cứ như vậy đi, bai bai.
Tiêu Dương ngơ ra nhìn cái điện thoại.
Hắn chẳng hiểu ý của Thuỷ Ngưng Quân là đến hay không đến đây?
Một lúc sau Tiêu Dương lắc đầu đi ra.
Mấy ngày tiếp theo đều bình an vô sự.
Xem ra bốn Hộ Long Thế Gia đúng là muốn xem chuyện cười Kiếm Tông giãy chết.
Mười ngày bế quan tập thể nhanh chóng trôi qua.
Mới sáng sớm hôm nay Tiêu Dương đã đi khỏi địa chỉ mới của Kiếm Tông, nôn nóng quay lại thế giới thượng cổ hồng hoang.
Hắn mong chờ trong mười ngày này Kỷ Ly Tiên nhân có đột phá gì không.
Hắn mong chờ không biết con sâu lười Tiểu Thần Long có tấn giai không.
Hắn mong chờ đá Luân Hồi giờ chỉ còn to như nắm tay trong tay Tiêu Tịnh Y có thể luyện chế ra Luân Hồi Đan thành công không.
Tiêu Dương nín thở, trước mắt không ngờ lại xuất hiện một người bất ngờ.
- Dược Cô?
Tiêu Dương ngớ người há hốc miệng. Đứng trước mặt hắn lúc này đúng là Dược Cô, nhưng không cõng gùi tre mà xách hòm thuốc, ăn mặc xinh đẹp trẻ trung. Nếu không biết thân phận thực sự của Dược Gô, Tiêu Dương còn tưởng người trước mặt chỉ là một thiếu phụ xinh đẹp tâm ba mươi tuổi mà thôi.
Sự xuất hiện của Dược Cô quả thật ngoài dự đoán.
- Tông chủ, ta đến có việc cân báo cáo.
Dược Cô mỉm cười bước lên.
¬ Nhưng trước đó ta... ta muốn gặp Kỷ đại ca.
Khuôn mặt Dược Cô hơi đỏ lên.
Hồi lâu sau Tiêu Dương vội gật đầu.
Vù! Vùi
Hai người chạy nhanh như bay đến đầm nước.
Tiêu Dương thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dược Cô.
Tuy vẻ mặt cô vẫn điềm đạm tự nhiên nhưng Tiêu Dương có thể nhìn ra đôi môi cô không ngừng run nhẹ, thậm chí nhịp tim cũng tăng lên.
- Không biết Kỷ gia gia gặp Dược Cô sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Tiêu Dương nghĩ thầm.
- Bất kể thế nào, chia cách một trăm năm gặp lại chắc chắn rất vui mừng.
Nửa tiếng sau.
- Tiêu Dương, rốt cuộc có chuyện gì bí mật thế?
Kỷ Ly Tiên nhân bị Tiêu Dương kéo ra khỏi thế giới thượng cổ hồng hoang, đi đến một đỉnh núi phía xa. Lúc này Kỷ Ly Tiên nhân thần thái sáng láng, khí tức trên người rõ ràng mạnh hơn trước khi bế quan, đôi mắt ánh lên chờ đợi: - Chẳng lẽ con còn có bảo bối gì à?
Mười ngày nay Kỷ Ly Tiên nhân đã cảm nhận rõ ràng tác dụng của quả Ngưng Thần.
Tiêu Dương cười bí ẩn:
- Kỷ gia gia sắp biết ngay rồi.
Tiêu Dương đưa Kỷ Ly Tiên nhân lên đỉnh núi. Kỷ Ly Tiên nhân nhanh chóng nhìn thấy trên đỉnh núi có một người đang đứng trong ánh nắng sớm.
- Ai đấy?
Kỷ Ly Tiên nhân hỏi.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Người qua xem là sẽ biết.
Kỷ Ly Tiên nhân bước đến.
Tấm lưng phía trước đang hơi run lên, chao động trong gió.
Cô từ từ xoay người, khoé mắt lấp lánh nước mắt, thân sắc mê đắm:
- Kỷ đại ca.
Kỷ Ly Tiên nhân trợn tròn mắt!
Nửa giây sau.
Một tiếng kêu thất thanh!
- Ối mẹ ơil
Kỷ Ly Tiên nhân quay phắt mình chạy trốn nhanh như gióI