Chương 1326: Lĩnh ngộ đau đớn đến cỡ nào
Chương 1326: Lĩnh ngộ đau đớn đến cỡ nàoChương 1326: Lĩnh ngộ đau đớn đến cỡ nào
Kinh hô một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Toàn bộ quá trình không hao đến một giây, có thể tưởng tượng nội tâm của Kỷ Ly tiên nhân cường đại đến cỡ nào.
Tiêu Dương trợn tròn mắt.
Cho đến nay, trong lòng hắn, Kỷ Ly tiên nhân luôn là một vị tiền bối ổn trọng, là chỗ dựa lớn nhất của Kiếm tông.
Nhưng một tiếng "ôi cha mẹ ôi" đã trực tiếp làm cho ngọn núi trong lòng Tiêu Dương sụp đổ. Đồng thời nói rõ một vấn đề rất quan trọng. Dược cô trong lòng Kỷ Ly tiên nhân tuyệt đối khắc sâu. Nếu không, ông cũng không sau trăm năm không gặp, lần đầu tiên gặp lại đã kinh hô bỏ chạy.
Tiêu Dương không nghĩ đến điều này đã nằm trong dự liệu của Dược cô.
Khi Kỷ Ly tiên nhân bỏ chạy, Dược cô liên vọt theo, đồng thời hô to:
- Kỷ đại ca, huynh không thoát được đâu.
- Xem ra, xác thực là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Muốn thay đổi sự si tình trong lòng Kỷ Ly tiên nhân sợ rằng rất khó. Dược cô theo đuổi ông không biết đã bao nhiêu năm.
Tiêu Dương có chút ngốc trệ.
Nhưng năm đó cô gái làm cho ông bước vào chữ tình không phải là Dược cô.
- Đừng đuổi theo ta.
Một người phụ nữ không oán không hối, nỗ lực nhiều năm như vậy, còn không phải si tình quá mức sao?
Vùi! Vù.
Cảnh tượng vừa rồi, Tiêu Dương có thể cảm nhận được, Kỷ Ly tiên nhân và Dược cô tuyệt đối là giao tình nhiều năm. Nếu không, tại sao Kỷ Ly tiên nhân vừa nhìn thấy Dược cô liền quay đầu bỏ chạy?
Từ xa truyền đến tiếng kêu thảm của Kỷ Ly tiên nhân, sau đó liền im bặt.
Hai thân ảnh giống như hai mũi tên vọt lên phía trước, trong nháy mắt đã biến khỏi tâm mắt Tiêu Dương.
Kỷ Ly tiên nhân là dùng tình nhập đạo, Sỉ Tình kiếm tiên.
Tiêu Dương lắc đầu cười khổ. Xem ra cũng chỉ nhìn vào duyên phận của hai người mà thôi.
Một lát sau liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Dương phỏng đoán Kỷ Ly tiên nhân sẽ không quay trở về trong thời gian ngắn. Bọn họ một đuổi một trốn nhiều năm như vậy, nhất thời sẽ chưa có kết quả. Vì thế Tiêu Dương đã quay về thế giới Thượng cổ hồng hoang.
Nói thật, Tiêu Dương cũng hy vọng Kỷ Ly tiên nhân có thể tiếp nhận Dược cô. Người dù sao cũng đã chết rồi. Còn Dược cô vì ông mà mấy trăm năm không tiếc trâm mình trong ma địa cũng chỉ vì tìm kiếm ông.
Hai người si tình có thể ở cùng một chỗ hay không?
Không cần nói cũng biết, trong mười ngày bế quan, bọn họ đã nhận được thu hoạch rất lớn.
Tiêu Dương mỉm cười bước đến. Đột phá này đối với Thái Cực Vương mà nói là một sự kinh hỉ.
Khi Tiêu Dương vừa mới xuất hiện, đã nghe được giọng cười của Thái Cực Vương.
Điều làm cho Tiêu Dương kinh ngạc chính là, hòa thượng Giát Giát mặc dù rượu thịt thường xuyên, bên cạnh còn có mỹ nữ, nhưng tính Phật đúng là kinh thế hãi tục. Chỉ trong mười ngày, y đã đột phá đến cảnh giới Phật tổ, tương đương với Tiên nhân tâng một.
- Haha, thoải mái, thoải mái quá.
Tiêu Dương hỏi Giát Giát.
- Tại sao lại không thấy Quân Nhi?
Bạch Húc Húc cũng đột phá được Tâm Lôi thất kiếp, đạt đến Tâm lôi bát kiếp.
- Có chuyện gì mà người vui vẻ vậy?
Thần sắc của ông không che giấu được sự kích động.
Chỉ cần thuận lợi độ kiếp, trở thành tiên nhân tâng năm. Như vậy, đời này của ông sẽ có cơ hội vấn đỉnh Kim tiên.
Ngoại trừ Thái Cực Vương, những người còn lại cũng nhận được thu hoạch.
Đẳng trước, đám người Thái Cực Vương tập trung đông đủ. Gương mặt người nào cũng xuất hiện nét vui mừng.
- Ta đã cảm nhận được lôi kiếp Tiên nhân tâng năm. Chưa đầy mười ngày nữa, ta sẽ nghênh đón lôi kiếp Tiên nhân tâng năm.
Thái Cực Vương vuốt râu, khí định thần nhàn nói:
- Tiêu Dương, loại trái cây của cậu thần kỳ thật.
- Cô ấy đi chăm sóc Dịch nãi nãi rồi. Sức khỏe của Dịch nãi nãi cũng đã tốt hơn.
Tiêu Dương gật đầu.
- Lão đại.
Bạch Húc Húc nói:
- Còn có linh đan tiên thảo gì tốt nữa hay không?
Tiêu Dương trừng mắt nhìn Bạch Húc Húc. Lúc này đằng xa đột nhiên truyền đến thanh âm rất to.
Ánh mắt Tiêu Dương mở to, mang theo sự kỳ vọng. Linh đan siêu cấp sắp sửa xuất hiện rồi.
Luân Hồi đan có thể thành công hay không?
Tiêu Dương không thể chờ đợi được mà vọt đến.
Mặc dù Luân Hồi đan là thân đan mà mọi người vô cùng khát vọng, nhưng nếu để chọn ra một người có tư cách dùng Luân Hồi đan nhất, tất cả đều sẽ chọn Tiêu Dương.
Bạch Phát Ma Tôn phấn chấn nhìn Tiêu Dương.
- Có Luân Hồi đan, Tiêu Dương cậu có thể đột phá trở thành Kiếm tiên. Thậm chí còn cao hơn nữa.
- Đây chỉ là một trong những chỗ tốt của Luân Hồi đan. Nhưng thần đan này cũng chỉ có trong truyền thuyết. Bây giờ cô ấy đã gần thành công luyện chế ra nó.
- Luân Hồi đan, thân đan trong truyên thuyết. Sau khi uống Luân Hồi đan, có thể khiến cho linh hồn trải qua luân hồi cả đời, cảm ngộ được đạo một cách hoàn chỉnh nhất. Mọi người liền hít một hơi khí lạnh.
Cách đó không xa, đầu tóc Tiêu Nhu Y có chút rối loạn, nhưng hai mắt sáng ngời, bàn tay không ngừng kết một ký hiệu thần bí. Tử quang chớp động, rơi xuống Thần Nông đỉnh.
- Đúng là xứng danh kỳ nữ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thánh Long Vương không khỏi cảm thán:
- Thuật luyện đan ở địa cầu có thể đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa như thế này, toàn bộ Tiêu gia, chỉ sợ cũng chỉ có vị tiểu công chúa này mà thôi.
- Cô ấy đang luyện đan gì vậy?
Bạch Phát Ma Tôn không nhịn được thở dài, nói:
- Tuyệt đối không phải vật phàm.
- Luân Hồi đan.
Tiêu Dương lên tiếng.
Bên trong Thần Nông đỉnh thỉnh thoảng phun ra khói màu tím.
Giữa không trung, Thần Nông đỉnh đang lơ lửng, chuyển động từ từ. Phù văn trên đỉnh không ngừng hiện ra. Khí tức hùng hậu tràn ngập không gian.
Phòng ở của Tiêu Nhu Y đã nát bấy.
Tử quang xuất hiện đằng trước, tạo thành một cái lồng.
Tiêu Dương dừng lại.
Đám người Thánh Long Vương liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết phát sinh chuyện gì, đành đi theo.
Lúc này, một luông sấm sét thật dày đánh xuống.
Oanh kích Thần Nông đỉnh.
Thần Nông đỉnh phát ra một tiếng kêu.
Khi đạo lôi điện thứ hai đánh xuống, ánh mắt Tiêu Nhu Y đột nhiên tản ra thần thái cường đại, huy động bàn tay. Bàn Cổ Thái Hư Phủ từ trong Thần Nông đỉnh bay ra, hung hăng đánh nát lôi điện.
Đan kiếp.
Tiêu Dương hiển nhiên là đã có chuẩn bị.
Quá trình khó khăn nhất lúc trước cô cũng đã chinh phục được. Một cửa cuối cùng này, tiểu công chúa tìm không ra lý do để thất bại.
Từng đạo lôi kiếp đánh xuống, tử quang trên Thần Nông đỉnh càng lúc càng chói mắt.
Sau khi đạo lôi kiếp cuối cùng đánh xuống, trong thiên địa vang lên tiên âm tẩy rửa linh hồn. Đồng thời, một mùi thơm làm say lòng người tràn ngập thiên địa.
Thành công rồi.
Ánh mắt mọi người đều hiện lên sự vui mừng.
Quang mang chói mắt xuất hiện.
Trên đỉnh Thần Nông đỉnh, một viên thần đan to bằng quả trứng được bao bọc bởi thần quang đang lơ lửng.
- Luân Hồi đan. Tiêu Dương ngừng hô hấp.
Tiểu công chúa quả nhiên không thẹn với kỳ tài luyện đan của cô, càng không làm cho hắn thất vọng.
Trong tình huống khó khăn như vậy vẫn thành công luyện chế Luân Hồi đan.
- Còn chưa thu đan?
Lúc này, Tiêu Nhu Y quát lớn.
Tiêu Dương bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, thân ảnh lướt đến, lấy ra một cái hộp vạn năm, cất Luân Hồi đan vào bên trong. Khi rơi xuống đất, hắn cũng đậy nắp hộp lại. Cho dù như thế, Tiêu Dương vẫn có chút thất thân. Bởi vì sức mạnh khủng bố ẩn chứa bên trong thần đan đã làm cho hắn thất thần.
- Chúc mừng lão đại.
- Chúc mừng lão đại.
Giát Giát và Bạch Húc Húc đều mỉm cười, sắc mặt lộ ra vẻ chờ mong.
- Haha.
Bạch Phát Ma Tôn cũng nhịn không được mà cười to:
- Ta không không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thấy, sau khi cậu thành Kiếm tiên sẽ có bao nhiêu kinh khủng. Cái khác không đề cập đến, truyên thừa sức mạnh Kiếm tiên tối cường nhất định phải đạt đến cảnh giới Kiếm tiên mới có thể chính thức bộc phát.
Kiếm tiên.
Tiêu Dương cũng vô cùng chờ mong cảnh giới này.
Đám người Thánh Long Vương cũng tiến lên chúc mừng.
Có Luân Hồi đan, trở thành Kiếm tiên chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Xem ra, tôi lại bị cách xa thêm một khoảng cách nữa rồi.
Thái tử Dịch Hàn bước đến trước mặt Tiêu Dương, thở dài một hơi.
Tiêu Dương đang định cổ vũ y, Thái tử Dịch Hàn đã lạnh lùng quay người đi:
- Sau này không pha trà cho cậu uống nữa.
Tiêu Dương...
Nhưng trong lòng hắn thật sự rất vui. Thái tử Dịch Hàn có thể nói đùa với hắn như vậy, ít nhất trong lòng y đã xem Tiêu Dương là huynh đệ. Trước kia chưa bao giờ Dịch Hàn nói chuyện với hắn như thế.
Luân Hồi đan xuất hiện, công lao lớn nhất chính là tiểu công chúa Tiêu Nhu Y.
Khi Tiêu Dương đang chuẩn bị xoay người lại nói lời cảm ơn, Tiểu công chúa đã khoanh chân ngồi xuống, vận khí tu hành. Thần Nông đỉnh đang thong thả xoay tròn trên đầu cô.
Đan tu tu luyện chính là nương theo quá trình luyện đan.
Tiêu Dương biết tiểu công chúa đang luyện hóa thu hoạch luyện đan, cũng không quấy rây cô nữa.
- Bây giờ cậu nên đi bế quan.
Thánh Long Vương bước lên nói:
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ hộ pháp cho cậu. Sẽ không có việc gì đâu.
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, hắn xoay người rời khỏi. Tiêu Dương cũng không nóng lòng phục dụng Luân Hồi đan.
Hắn đến chỗ tiểu thần long đang tu luyện.
Hắn muốn biết trong vòng mười ngày qua, tiểu thần long rốt cuộc có đột phá nào hay không.
Xuất hiện trong tâm mắt của Tiêu Dương là một đám mây bảy màu. Trên đám mây là một thân ảnh đang nằm nghiêng.
Tiêu Dương kinh ngạc. Mười ngày không gặp, tiểu thần long lại lớn hơn nữa rồi.
Nếu như nói lúc trước, tiểu thần long chỉ là đứa bé ba tuổi mập mạp.
Bây giờ, tiểu thân long nhìn qua chính là đứa bé mười tuổi mập mạp.
Từ xa nhìn lại giống như viên thịt tròn nằm trên đám mây.
- Baba, cuối cùng thì người cũng đến rồi.
Tiêu Dương vừa mới đến gần, tiểu thần long đã giật mình ngồi dậy, cười to, ánh mắt sung mãn:
- Quả đâu?
Vẫn là ánh mắt này.
Từ đứa bé ba tuổi đến mười tuổi, bản chất một chút cũng không thay đổi.
Tiêu Dương nhìn không thấu thực lực của tiểu thần long, trực tiếp hỏi:
- Bây giờ cảnh giới của ngươi là gì?
Tiểu thần long vươn ba ngón tay.
- Tầng ba?
Ánh mắt Tiêu Dương mở to. Khi tiểu thần long gật đầu, hắn không khỏi chấn động.
Gần mười ngày.
Từ tiên nhân tâng một đến tiên nhân tâng ba.
Tiểu thần long không khỏi quá nghịch thiên.
- Ta muốn thưởng.
Tiểu thần long vô cùng chờ mong.
- Baba, nếu đột phá một tâng, thưởng một ngàn quả Ngưng Thần. Đột phá càng cao, thưởng càng nhiều. Hahah...
- Đương nhiên rồi.
Tiêu Dương hào sảng lấy ra một đống quả Ngưng Thần.
Tiểu thần long vui sướng lao thân hình mập mạp đến.
Một lát sau liền bi phẫn nói:
- Tại sao chỉ có một ngàn lẻ một?
- Có cái gì không đúng?
- Đột phá một tâng thưởng một ngàn quả Ngưng Thần.
- Đúng vậy.
- Nhưng ta đột phá đến hai tầng lận. - Cho nên mới là một ngàn quả thêm một quả Ngưng Thần. Tiểu thần long lệ nóng quanh tròng: - Đúng là lĩnh ngộ đau đớn đến cỡ nào!