Chương 1327: Muội nguyện ý trở thành người phụ nữ không biết thẹn
Chương 1327: Muội nguyện ý trở thành người phụ nữ không biết thẹnChương 1327: Muội nguyện ý trở thành người phụ nữ không biết thẹn
Một khắc này, tiểu thần long có suy nghĩ muốn tự phế võ công.
Vất vả khổ cực là vì cái gì? Không phải vì quả Ngưng Thần sao? Không phải một mà là nhiều, rất nhiều.
Tiểu thần long cảm giác cậu ta đã bị người cha vô lương kia làm cho hồ đồ.
Tiểu thần long đã cao lớn, Tiêu Dương không cần ngồi xổm xuống, chỉ cần xoay người là có thể vỗ được vai của cậu, ngữ trọng thâm trường nói:
- Mập, hãy tiếp tục cố gắng. Nếu đột phá được tầng tiếp theo, ta sẽ có thưởng.
- Hừ.
Tiểu thần long hừ lạnh, yên lặng nhìn một ngàn lẻ một quả Ngưng Thần, sau đó lại liếc mắt nhìn Tiêu Dương, oán khí bò lên trên đám mây bảy màu, làu bàu:
- Thông minh lanh lợi như tiểu thân long sẽ không bị lừa lần nữa đâu.
Khi Tiêu Dương nhìn thấy Ma Huyên, nó đang độ kiếp.
Nhưng những đạo hồng vân lôi kiếp oanh kích xuống mai rùa giống như đá chìm biển rộng, biến mất vô tung, thậm chí không cách nào nhấc lên con sóng.
Tiêu Dương lại bước đến một nơi khác.
Rùa thần Ma Huyền đã vô số tuổi, gần như là thọ ngang trời đất. Ông trời ghen ghét nó cũng là chuyện bình thường.
Tiểu thần long đột phá đến tầng ba, xác thực khiến cho Tiêu Dương có chút ngoài ý muốn, nhiều hơn nữa là kinh hỉ.
Tiêu Dương mừng rỡ:
Tiêu Dương nhìn thoáng qua tiểu thần long, bật cười hắc hắc.
Lực phòng ngự của Ma Huyền quả thật là nghịch thiên.
Nếu tiểu thần long dốc hết toàn lực, tuyệt đối sẽ là sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Quả Ngưng Thần đối với tiểu thần long chỉ là thức ăn ngon, nhưng đối với người khác, nó chính là chí bảo. Nếu không phải kiếm được tương đối nhiều quả Ngưng Thần trong tay Tương Thần lão nhân, Tiêu Dương cũng không nỡ để tên mập này ăn nhiều như vậy.
Hồng vân lôi kiếp.
Thực lực của Ma Huyền phải là đỉnh phong.
Thực lực của Man đại, Man nhị quả thật đều có tiến triển rất lớn, nhưng vẫn là tâng một đỉnh phong.
Hồng vân thiên đối, chín đạo lôi kiếp rất nhanh qua đi.
- Trong vòng mười ngày, Ma Huyền đã đột phá được tầng hai.
- Không, đối với Ma Huyền mà nói, đây không phải là đột phá mà là khôi phục.
- Những người khác đều xuất quan rồi?
Ma Huyền vẫn bình thường, chỉ khẽ mỉm cười.
Ma Huyền cũng không có chút ngoài ý muốn, mỉm cười nói:
- Chúc mừng ngươi, Ma Huyền. Ánh mắt Ma Huyền mở to:
Trên người Ma Huyền tản ra thần quang chói mắt. Cơ thể khổng lồ nhỏ đi, rất nhanh biến thành một lão giả trên lưng có mai rùa.
- Tiền đồ của con nha đầu đó đúng là vô hạn lượng. Đan thần năm đó cũng không bằng nó.
Tiêu Dương gật đầu.
- Luân Hồi đan đã thật sự luyện chế thành công?
Tiêu Dương bước lên.
- Thần long hậu đại nên thể hiện ra thực lực thiên phú như vậy.
- Chuyện mà ta nhờ ngươi quan sát, thế nào rồi?
Tiêu Dương hỏi.
Đối với một cường giả đỉnh phong mà nói, hiện tại chỉ mới khôi phục đến Tiên nhân tầng hai, cũng không đáng nói bao nhiêu.
Tiêu Dương nói.
- Vâng, tên mập đó đã đột phá Tiên nhân tâng ba.
Ma Huyền hỏi.
Ma Huyền cảm khái một câu, sau đó trầm giọng nói;
- Dựa theo chỉ thị của ngươi, vài ngày nay ta đã âm thâm quan sát năm Tiên nhân là Thánh Long Vương, Thái Cực Vương, Kỷ Ly tiên nhân, Bạch Phát Ma Tôn và Diệt Ma đại tiên.
- Kết quả thế nào?
Tiêu Dương không thể chờ đợi được. Năm đại tiên nhân này chính là cường giả mạnh nhất của Kiếm tông. Tiêu Dương muốn biết bọn họ có hy vọng tấn cấp Kim tiên hay không. Hắn đương nhiên là nhìn không ra, tùy tiện hỏi thì cũng không ổn. Vì vậy đã bảo Ma Huyền âm thầm quan sát. Với nhãn lực của Ma Huyền, rất dễ dàng nhận ra.
- Thiên phú năm người này không tệ, nhưng muốn trong một tháng đột phá Kim tiên thì không thể.
Ma Huyền lắc đầu, thở dài nói:
- Kim tiên là Tiên nhân đỉnh phong. Là mục tiêu theo đuổi chung của những người tu hành. Nhưng nói thì dễ, làm thì rất khó. Cho dù thiên phú có cao, cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Trừ phi là có cơ duyên nghịch thiên. Nhất là linh khí ở địa cầu lại quá ít.
- Kỷ Ly tiên nhân là người có thể đến gần Kim tiên nhất. Nhưng ông ấy lại có tâm ma.
Ma Huyền thở dài:
- Luân Hồi đan cứ để cho Kỷ gia gia dùng.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Thế thì có gì là muốn hay không?
- Đúng vậy, tình huống của Kỷ Ly tiên nhân đã là như thế, chỉ có một biện pháp diệt trừ tâm ma, chính là trọng chấn lại tình đạo. Luân Hồi đan đích thật có thể trợ giúp y đạt đến chuyện không có khả năng này. Trên đời này, cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp đỡ được y. Dù sao, Luân Hồi đan ngàn vạn năm cũng chưa từng xuất hiện một lần.
- Ý của ngươi là Luân Hồi đan? Tiêu Dương sửng sốt, trong tay lấy ra một cái hộp:
Ma Huyền thở dài một hơi:
- Đáng tiếc cho một tuyệt thế thiên tài của thế giới.
"Tâm ma'! Trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được hiện lên hình ảnh của một mỹ nữ."Kỷ gia gia có tâm ma, không biết có liên quan gì đến Dược cô hay không?”
- Có biện pháp gì không?
Tiêu Dương nhịn không được hỏi một câu.
- Ta đã nói, tu hành bình thường thì không cách nào đột phá.
Ma Huyền nói:
- Biện pháp thì có, nhưng cũng phải nhìn xem ngươi có bỏ được hay không?
- Ta?
- Con đường y đi là tình đạo, tình tan nhập vào kiếm. Đã có tình nhu hòa như tơ, lại có kiếm đánh đâu thắng đó. Trong tình đạo, tâm ma nhiều lắm. Kỷ Ly tiên nhân có thể đi đến bước này, có thể nói nghị lực của ông cao hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng y muốn đột phá Kim tiên, khó lắm.
Tiêu Dương xem ra, Kỷ Ly tiên nhân là người có hy vọng đột phá Kim tiên nhất trong số những người ở Kiếm tông.
- Kỷ gia gia có tâm ma? Tâm ma gì?
Tiêu Dương giật mình:
- Cái gì?
- Đời này chỉ dựa vào tu hành bình thường, phỏng chừng sẽ không có cơ hội có được Kim tiên lần nữa.
Không hề có chút lưu luyến.
Ánh mắt Ma Huyền xẹt qua một chút kinh ngạc:
- Ngươi có biết, Luân Hồi đan cũng có thể giúp cho ngươi trở thành kiếm tiên.
- Chẳng lẽ không có Luân Hồi đan thì ta không thể thành kiếm tiên?
Tiêu Dương bật cười, thân sắc kiên định.
- Ta tin rằng mình có thể làm được. Còn Kỷ gia gia, so với ta còn cần viên thần đan này hơn, không phải sao? Huống chi, Kiếm tông có thể xuất hiện một Kim tiên, tuyệt đối còn tốt hơn so với một kiếm tiên bình thường như ta.
- Nhưng ngươi nên biết rõ, Luân Hồi đan có thể giúp cho Kỷ Ly tiên nhân trọng chấn tình đạo, nhưng tuyệt không phải 100% có thể giúp y trở thành Kim tiên. Chuyện này nhất định có phong hiểm. Nói không chừng, Luân Hồi đan sẽ bị lãng phí.
- Ta nguyện ý để Kỷ gia gia dùng thử.
Tiêu Dương mỉm cười, sắc mặt không hề có chút do dự.
Thượng cổ hồng hoang, khu vực núi non hùng vĩ.
Tại một khe nước chảy.
Hai thân ảnh một trước một sau đuổi nhau.
- Kỷ đại ca, huynh không được đi. Dược cô ở phía sau không ngừng hô to.
Cuối cùng, Dược cô ngừng lại, khóc lên:
- Nếu huynh còn chạy, ta sẽ tự vẫn ở đây.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Kỷ Ly tiên nhân chấn động, cười khổ. Một lát sau liên lắc đầu, nhìn một gốc cây đằng xa, bất đắc dĩ nói:
- Muội không cần theo ta nữa.
Mắt Dược cô đỏ lên, nước mắt chảy xuống:
- Kỷ đại ca, muội khó khăn tìm huynh mất trăm năm, chẳng lẽ chỉ được câu nói này của huynh? Huynh đúng thật là tàn nhẫn mà.
Trong lòng Kỷ Ly tiên nhân không phải là không có tình cảm, nhưng ông cũng không nhìn Dược cô, chỉ cười khổ lắc đầu.
- Kể cả nhìn muội một cái huynh cũng không muốn?
Dược cô càng khóc nhiều hơn:
- Kỷ đại ca, rốt cuộc là muội có lỗi gì? Vì sao ngay cả nhìn muội huynh cũng không muốn? Vì sao?
Kỷ Ly tiên nhân quay người qua, ánh mắt rơi xuống người Dược cô. Dung nhan mỹ lệ này vẫn luôn quanh quẩn trong mộng của ông, nhưng Kỷ Ly tiên nhân biết đó không phải cùng một người:
- Dung nhi, muội không có lỗi. Nhưng muội nên biết, Kỷ Ly ta kiếp này sẽ không yêu người thứ hai.
- Kỷ đại ca.
- Đừng gọi ta là Kỷ đại ca.
Kỷ Ly tiên nhân cắt ngang lời nói của Dược cô.
Dược cô đột nhiên trở nên kích động:
- Thế Kỷ đại ca muốn muội gọi huynh là tỷ phu?
Cả người Kỷ Ly tiên nhân chấn động.
Rất lâu sau, ông thở dài một hơi, nói:
- Suốt đời này, ta đều là tỷ phu của muội. Hơn nữa cũng chỉ là tỷ phu.
- Nhưng tỷ ấy đã chết ba trăm năm rồi mà.
Dược cô khóc to, thanh âm như chấn triệt trời xanh.
Ba trăm năm.
Ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân đột nhiên mở to.
Một lát sau liên thì thào:
- Đúng vậy, ba trăm năm. Nhưng cho dù có ba trăm năm nữa, ta cũng không bao giờ quên nàng ấy.
- Ba trăm năm, có mấy người bình thường có thể trải qua thời gian như vậy. Cho dù không đạt đến cảnh giới tiên nhân, cũng không thể tồn tại được trong thời gian dài như thế.
Dược cô cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại:
- Nhưng đối với muội mà nói, là rất dài sao? Muội dường như chỉ có làm ba chuyện.
- Thứ nhất, cùng huynh khóc trước phần mộ của chị mất trăm năm. - Đuổi theo huynh, ném qua hết thảy mọi rụt rè mất trăm năm.
- Tìm huynh trong hư vô mờ mịt mất trăm năm.
Dược cô ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Kỷ Ly tiên nhân:
- Muội không biết có còn mấy cái một trăm năm nữa. Con người cuối cùng cũng không thể tồn tại cùng trời xanh. Nhưng Vũ Sơ Dung muội đã sớm thề, muội sẽ chờ Kỷ đại ca. Chờ đến khi muội chết.
Trong lòng Kỷ Ly tiên nhân giống như có sóng gợn, tim đập thật mạnh. Trong đầu ông lại xuất hiện một gương mặt rất giống Vũ Sơ Dung.
Rất lâu sau, Kỷ Ly tiên nhân thật sự không đành lòng nhìn Vũ Sơ Dung, thở ra một hơi, quay sang nhìn khe nước bên cạnh. Lúc này, một cánh hoa màu tím rơi xuống, bị dòng nước đẩy đi, sau đó biến mất ở đằng xa.
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Vũ Sơ Dung lau khô lệ, không đợi Kỷ Ly tiên nhân lên tiếng, liền ngẩng đầu nhìn Kỷ Ly tiên nhân:
- Kỷ đại ca, muội biết kết quả của ngày hôm nay cũng giống như trăm năm trước, cũng sẽ mắng muội, đuổi muội, tránh né muội. Nhưng muội vẫn đuổi theo huynh cho dù huynh có cảm thấy muội là người phụ nữ không biết thẹn.
Vũ Sơ Dung cắn môi.
- Nhưng muội nguyện ý trở thành người phụ nữ không biết thẹn.