Chương 1328: Điều kiện rời đi
Chương 1328: Điều kiện rời điChương 1328: Điều kiện rời đi
Một người phụ nữ có thể nói ra những lời này phải cần dũng khí lớn bao nhiêu?
Một người phụ nữ đuổi theo ngươi ba trăm năm, vì ngươi mà vứt bỏ mọi e dè, người đàn ông nào có thể sắt đá được chứ?
Kỷ Ly tiên nhân cũng phải chấn động.
Sự chân tình của Vũ Sơ Dung đã làm cho lòng ông nhấc lên con sóng lớn, khó có thể dừng lại.
Có một cô gái.
Ông rất quen thuộc.
Năm đó, ông và người con gái tên Phi yêu nhau thắm thiết. Vũ Sơ Dung là em gái song sinh của Phi.
Chỉ là, cho đến nay, Kỷ Ly tiên nhân vẫn đối đãi với Vũ Sơ Dung như một người em gái.
Hai bên im lặng rất lâu.
Kỷ Ly tiên nhân chậm rãi nói:
Nhưng một trăm năm tiếp theo, sự theo đuổi của Vũ Sơ Dung đã làm ông luống cuống. Trái tim ông chỉ dành cho Phi, tuyệt không thể tiếp nhận được người phụ nữ khác. Huống chỉ người đó lại là em gái của Phi. Vì vậy ông đã cự tuyệt và tránh né mất trăm năm.
- Dung nhị, xin lỗi.
Vũ Sơ Dung đã cùng ông khóc trước mộ người ông yêu nhất mất trăm năm.
- Muội thật sự không thể nào thay thế tỷ tỷ ở bên cạnh huynh sao?
Bởi vì Kỷ Ly tiên nhân chỉ yêu có một mình Phi.
- Kỳ thật, muội so với bất luận người nào cũng biết là đời này kiếp này, ta sẽ không bao giờ phụ chị của muội.
Một trăm năm đó, Kỷ Ly tiên nhân vẫn luôn chăm sóc Vũ Sơ Dung, xem bà như em gái. Bởi vì ông đã đáp ứng với Phi, sẽ chăm sóc cho Vũ Sơ Dung thật tốt.
Trên trời dưới đất không có ai có thể làm trái tim ông rung động.
Cuối cùng, Kỷ Ly tiên nhân quay lại, ánh mắt nhìn vào gương mặt quen thuộc, trong lòng bất chợt dâng lên một tia nhu hòa, nhưng rất nhanh đã bị xóa đi.
Kỷ Ly tiên nhân đột nhiên lớn giọng. Nhưng nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Vũ Sơ Dung, ông lại mêm xuống:
Cuối cùng thì bị nhốt một trăm năm.
- Ta xin lỗi muội. Muội hãy đi đi.
Vũ Sơ Dung cắn chặt môi, nói:
- Không ai có thể thay thế Phi.
Một lát sau, Vũ Sơ Dung lại cắn răng đi theo.
Ánh mắt Vũ Sơ Dung một lần nữa mơ hồ.
Kỷ Ly tiên nhân cố gắng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt chạm phải một đám mây trắng. Mang theo cái lạnh.
Vũ Sơ Dung cũng thi triển thân pháp đuổi theo. Nhưng đột nhiên một hòn đá nhỏ bay đến.
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Vũ Sơ Dung bước đến trước mặt Tiêu Dương, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu:
- Tiêu Dương, tại sao cậu lại đến đây?
Vũ Sơ Dung quay mặt nhìn sang, có chút ngạc nhiên. Dưới một gốc cây chính là Tiêu Dương, đang vẫy tay với bà. Hơn nữa còn ra hiệu im lặng, sau đó chỉ chỉ về hướng Kỷ Ly tiên nhân đã đi, vỗ vỗ ngực của mình đảm bảo người kia sẽ chạy không thoát đâu.
Trái tim thương tâm lúc này giống như nước chảy xuống, không biết đâu là hạn cuối.
- Muội không đi.
Ánh mắt Vũ Sơ Dung mang theo sự kiên định.
Kỷ Ly tiên nhân thở dài, bước chân lại nhanh hơn.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn đang dần dần đi xa.
- Muội đi đi.
Kỷ Ly tiên nhân dừng lại, bà cũng chỉ im lặng đứng cách ông không xa.
Kỷ Ly tiên nhân đi đằng trước, bà lại theo đằng sau.
- Cậu có thể mang ta đến gặp Kỷ đại ca không?
- Đương nhiên là được.
Tiêu Dương mỉm cười, nhìn về phía xa:
- Dược cô, chúng ta đến một chỗ khác nói chuyện đi.
Hai người rất nhanh đi xa.
Một lát sau, Kỷ Ly tiên nhân lại xuất hiện lần nữa, cau mày có chút khó hiểu:
- Tiêu Dương tìm Vũ Sơ Dung để làm gì? Thằng ranh này không phải đưa muội ấy vào Thượng cổ hồng hoang chứ?
Kỷ Ly tiên nhân chợt cười khổ.
Bên trong thượng cổ hồng hoang.
- Chuyện giữa người và Kỷ đại thúc, tôi chỉ biết được một ít. Kỳ thật, tôi hy vọng Kỷ đại thúc có thể tiếp nhận người. Nhưng người có biết vì sao Kỷ đại thúc lại không tiếp nhận người không?
Tiêu Dương cười khổ:
- Dược cô.
Vũ Sơ Dung vội vàng nói.
- Vậy mau dẫn ta đi gặp huynh ấy.
Tiêu Dương gật đầu.
- Cậu gọi huynh ấy là Kỷ gia gia?
Vũ Sơ Dung sửng sốt, nhưng rồi lại nói:
- Với tuổi của các người, đích thật là có thể gọi như vậy. Nhưng trước mặt ta, cậu có thể gọi huynh ấy là Kỷ đại thúc được không? Kỷ gia gia khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Kỷ đại thúc?
Thần sắc Tiêu Dương có chút quái dị. Nhưng bối phận thì không thể loạn được.
Kỷ Ly tiên nhân nhận Diệp Tang làm cháu gái, hắn gọi ông ấy là Kỷ gia gia là đúng. Nhưng trước mặt Dược cô, hắn gọi Kỷ gia gia xác thực là có chút không ổn.
- Dù sao cũng chỉ là tên gọi thôi mà, gọi sao cũng được. Bất quá cũng chỉ là một danh xưng mà thôi.
Vũ Sơ Dung khoát tay, thần sắc mang theo sự không chờ đợi được, nói:
- Kỷ đại ca sống ở đây?
- Dược cô, vừa rồi tôi mới nghe thấy đoạn đối thoại giữa bà và Kỷ gia gia.
Tiêu Dương trả lời đơn giản, cũng không đợi Dược cô hỏi, Tiêu Dương đã xấu hổ nói:
- Đây là một không gian do tôi tạo ra.
- Tại sao linh khí lại nhiều như vậy?
Ánh mắt Vũ Sơ Dung chấn kinh:
- Đây là nơi nào?
Vũ Sơ Dung buồn bã nói:
- Huynh ấy không quên được chị của ta.
- Người cũng đã qua đời ba trăm năm. Người ở lại đau khổ ba trăm năm lại càng khắc cốt ghi tâm. Trong lòng Kỷ đại thúc chính là như vậy. Nhưng tôi không tin sự nỗ lực của Dược cô trong ba trăm năm, ông ấy lại không cảm động.
- Nhưng vì sao huynh ấy nhìn thấy ta lại chạy trốn?
- Chính là tâm ma.
Nghe xong, sắc mặt Vũ Sơ Dung liên thay đổi:
- Cậu nói Kỷ đại ca có tâm ma?
Sắc mặt Vũ Sơ Dung tái nhợt. Người tu hành cảnh giới càng cao, tâm ma lại càng tồn tại. Tâm ma tùy thời có thể hủy diệt một cường giả tuyệt thế.
- Ông ấy có tâm ma.
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu:
- Ông ấy là dùng tình nhập đạo. Tâm ma lại có liên quan đến tình. Mà nhiều năm qua, người có tình liên quan nhiều nhất đến ông ấy chính là người.
Vũ Sơ Dung thì thào:
- Là ta không thuận theo, khiến cho Kỷ đại ca sinh ra tâm ma sao? Là ta hại huynh ấy sao?
- Dược cô, tôi không phải là có ý chỉ trích người.
Tiêu Dương nói:
- Tôi chỉ muốn thương lượng với người, trợ giúp Kỷ đại thúc loại trừ tâm ma.
Vũ Sơ Dung bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tâm ma nằm sâu trong nội tâm của Kỷ đại ca. Ngoại trừ Kỷ đại ca, ta căn bản không có biện pháp. Một mùi thơm đột nhiên đập vào mũi, tinh thân Vũ Sơ Dung chấn động, nhìn cái hộp trong tay Tiêu Dương:
- Cái này...
- Có thể làm cho Kỷ đại thúc trọng chấn tình đạo một lần nữa.
Tiêu Dương nói:
- Tên của nó là Luân Hồi đan.
- Luân Hồi đan?
Vũ Sơ Dung kinh hô, thần sắc trở nên kích động:
- Luân Hồi đan? Tại sao cậu lại có Luân Hồi đan?
Trong nháy mắt Vũ Sơ Dung liền tin tưởng lời nói của Tiêu Dương. Bởi vì có Luân Hồi đan, nếu Kỷ Ly tiên nhân có tâm ma, nhất định sẽ bị Luân Hồi đan loại bỏ.
Một lát sau, Vũ Sơ Dung thở ra một hơi, bình tĩnh nói:
- Tiêu Dương, cậu có biết Luân Hồi đan trân quý đến thế nào không? Nếu cậu phục dụng nó, cậu nhất định sẽ trở thành kiếm tiên.
- Tôi biết, Dược cô biết, Kỷ đại thúc lại càng biết.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Cho nên tôi mới tìm người.
- Cậu sợ huynh ấy không chịu tiếp nhận Luân Hồi đan?
Vũ Sơ Dung hỏi.
- Nếu Kỷ đại thúc biết tôi đưa Luân Hồi đan cho ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không dùng.
Tiêu Dương nói:
- Cho nên, Luân Hồi đan này chỉ có thể nhờ Dược cô. Người nhất định phải giao cho Kỷ đại thúc, để ông ấy dùng nó.
Vũ Sơ Dung nhìn Tiêu Dương, một lát sau, trịnh trọng gật đầu;
- Tiêu Dương, đa tạ cậu.
Bà không cự tuyệt, bởi vì bà biết Luân Hồi đan cực kỳ quan trọng đối với Kỷ Ly tiên nhân.
Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía xa:
- Ông ấy về rồi.
- Dược cô, người hãy hành động tùy theo hoàn cảnh. Đừng để cho ông ấy biết về Luân Hồi đan.
Tiêu Dương vung tay, một thần quang bao trùm lấy Vũ Sơ Dung. Thân ảnh Vũ Sơ Dung liên biến mất.
Kỷ Ly tiên nhân vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Ông không nhìn thấy Tiêu Dương và Vũ Sơ Dung đâu.
Có thật sự tiến vào thượng cổ hồng hoang hay không?
Suy nghĩ cũng không được gì, Kỷ Ly tiên nhân đành phải bỏ qua. Bởi vì hôm nay ông còn một việc quan trọng cần làm.
Hôm nay là ngày giỗ của Phi. Nhưng điều khiến cho Kỷ Ly tiên nhân lo lắng nhất lại phát sinh. Phía trước là một dung nhan quen thuộc khiến cho ông không dám nhìn thẳng.
- Thằng ranh kia đúng là bán đứng mình.
Kỷ Ly tiên nhân lẩm bẩm, không biết có nên đi tìm Tiêu Dương giáo huấn một trận hay không. Cho dù hắn là Tông chủ Kiếm tông, là cháu rể của ông.
- Kỷ đại ca.
Vũ Sơ Dung dường như biết Kỷ Ly tiên nhân có ý định chạy trốn, liên vọt đến:
- Kỷ đại ca, muội sẽ đi. Huynh có thể nói chuyện với muội vài câu được không?
Kỷ Ly tiên nhân cả kinh, từ từ quay đầu lại, mắt mở to nhìn Vũ Sơ Dung:
- Dung nhi, muội nói cái gì?
- Muội sẽ đi.
Vũ Sơ Dung cắn môi.
Một khắc này, Kỷ Ly tiên nhân đột nhiên cảm thấy hụt hãng.
Đi. Chưa bao giờ ông nghe Vũ Sơ Dung nói ra chữ này.
Trong lòng lại không hề có sự nhẹ nhõm như đã nghĩ, ngược lại hỏi:
- Muội muốn đi đâu?
- Kỷ đại ca, muội biết huynh vẫn quan tâm muội.
Vũ Sơ Dung nhẹ nhàng cười.
- Ta đã đáp ứng Phi sẽ chăm sóc tốt cho muội. Nhưng muội cũng phải biết chăm sóc bản thân mình.
Kỷ Ly tiên nhân nói một câu.
Bất luận thế nào, câu chuyện cũng phải có hồi kết.
- Nhưng muội có một điều kiện.
Vũ Sơ Dung nói.
Kỷ Ly tiên nhân ngẩn ra:
- Có điều kiện gì?
- Muội biết, Kỷ đại ca đang gánh trên vai trách nhiệm phục hưng Kiếm tông.
Vũ Sơ Dung nói:
- Nhưng thực lực của Kiếm tông không bằng một phần ngàn năm xưa. Nếu Kỷ đại ca có thể tiếp nhận một món quà của muội, muội sẽ rời đi.
Vũ Sơ Dung lấy ra một cái hộp tỏa ra mùi thơm mê người.
Mở cái hộp ra, bên trong là một viên thần đan to bằng quả trứng xuất hiện trước mắt Kỷ Ly tiên nhân.
- Cái này...
Kỷ Ly tiên nhân cảm nhận được một luồng sức mạnh hùng hậu.
- Đây là linh đan do đích thật muội luyện chế, có thể tăng cường thực lực.
Vũ Sơ Dung nhìn Kỷ Ly tiên nhân:
- Đây là món quà cuối cùng muội tặng cho huynh. Mặc dù Kỷ Ly tiên nhân chưa từng nhìn thấy Luân Hồi đan nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự trân quý của viên thần đan này.
Mày cau lại:
- Dung nhi, hãy giữ viên đan này cho muội.
- Nếu huynh dùng viên đan này, muội mới rời đi.
Vũ Sơ Dung kiên quyết nói.