Chương 132: Nơi này là bảo vệ cổng Phục Đại
Chương 132: Nơi này là bảo vệ cổng Phục ĐạiChương 132: Nơi này là bảo vệ cổng Phục Đại
- Người có thể dự đoán được tôi sẽ gặp Tiêu Dương ở đây, chắc hẳn rất quen thuộc với thói quen làm việc của tôi.
Đạm Thai Diệc Dao nhàn nhạt nói:
- Lập tức bảo người đi điều tra ngay.
Sự việc đấu súng hôm nay xác thực là đột phát. Nhưng Đạm Thai Diệc Dao lại có thể dựa vào sự kiện này để thăm dò thực lực của Tiêu Dương. Tâm trí như vậy, tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh. Nhất là cô ta lại dùng chính bản thân mình để thăm dò.
- Tiểu thư...
Người áo xám khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Chữ thực lực này không đơn giản.
- Sao?
Đạm Thai Diệc Dao khẽ giật mình.
- Không nghĩ đến anh cũng nhìn ra được thực lực của hắn. Xem ra, lúc trước tôi đã đánh giá thấp Tiêu Dương rồi.
- Không chỉ là coi được...
Người áo xám khẽ ngừng lại, giọng nói có chút chân chừ:
- Nếu chính diện giao thủ, thực lực của hắn chưa chắc nằm dưới tôi.
- Cái gì?
Đạm Thai Diệc Dao biến sắc, ánh mắt hiện lên tinh quang:
- Chuyện này là thật sao? Thế nhưng anh...
Người áo xám ngẩng đầu, khuôn mặt bình thường không có gì lạ. Nếu trộn lẫn giữa những người khác, cũng chẳng ai chú ý đến y.
- Ai lại đi thừa nhận mình thua kém người khác. Nhưng mà...
Người áo xám nghiêm mặt nói:
- Tuy hắn không sử dụng thực lực chân chính, nhưng tôi tin rằng cảm giác của mình không sai.
- Nhưng mà... hắn nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi.
Khuôn mặt Đạm Thai Diệc Dao không giấu được vẻ kinh ngạc.
- Hắn có phải là người của nơi khác không?
Người áo xám có chút chân chừ.
Đạm Thai Diệc Dao nhướng mày:
- Chắc có lẽ là không. Những nơi khác không có họ Tiêu. Hơn nữa, nếu hắn là người của thế lực khác, không có khả năng không biết thân phận của tôi. Chuyện hôm nay càng không có khả năng phát sinh.
- Nếu là như thế, người này lại càng phải mua chuộc.
Người áo xám trầm giọng nói: - Tùy thời có thể dùng hắn làm vương bài.
kNN —
YNN —
Tiêu Dương không trở về Đồ Thư Quán, trực tiếp bước ra cổng.
Tiếng bước chân dồn dập hướng về phía bên này.
- Tiêu ca.
Lâm Tiểu Thảo dẫn đầu một số bảo vệ cổng chặn Tiêu Dương lại:
- Vừa rồi anh có nghe được thanh âm gì không?
- Thanh âm?
Tiêu Dương giật mình, chợt lắc đầu:
- Mọi người không cần đi nữa. Là mấy đứa sinh viên nhàm chán đốt pháo ở hồ sen. Tôi đã qua đó bảo bọn họ đừng chơi nữa.
- Thì ra là đốt pháo.
Lâm Tiểu Thảo thở phào một hơi:
- Tôi còn tưởng rằng ban ngày ban mặt có người bắn nhau ở Phục Đại chứ?
- Thảo! Anh cho rằng đang xem phim sao? Tôi đã nói nhất định là có người đang đùa mà.
Một bảo vệ cổng lên tiếng.
Mọi người bật cười ha hả.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Tiêu Dương cùng với đám người Lâm Tiểu Thảo về lại phòng bảo vệ nói chuyện phiếm. Sau đó còn quyết định đến một quán karaoke gần trường chúc mừng Tiêu Dương đã rửa sạch nỗi oan.
- Tiêu ca, lần này anh đúng là nhân họa đắc phúc.
Lâm Tiểu Thảo cười:
- Lại còn nổi tiếng nữa chứ? Bây giờ ở Phục Đại ai mà không biết Tiêu ca chứ?
Tiêu Dương cười nhạt, lắc đầu nói:
- Chỉ trùng hợp mà thôi.
Dứt lời, từ xa đã truyền đến tiếng còi xe dồn dập.
Đám người Tiêu Dương liếc mắt nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đỏ như gió lốc xông thẳng về phía cổng trường.
Tiếng còi xe càng lúc càng gần.
- Lại là y.
Một bảo vệ nhếch miệng, động tác không nhanh không chậm, vội vàng bước đến chuẩn bị nhấn cái nút mở cổng trường tự động.
- Chờ một chút.
Tiêu Dương ra tay ngăn lại.
Hắn nhìn thoáng qua chiếc xe màu đỏ đang đến gần, tiếng còi xe cũng dồn dập bên tai. - Ylà ai?
- Tiêu ca, người này chọc không được đâu.
Lâm Tiểu Thảo nói:
- Y là em trai của Trịnh Thu, Trịnh Quyền.
Tiêu Dương cau mày:
- Ai là Trịnh Thu?
- Anh không biết Trịnh Thu?
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương giống như nhìn quái vật.
- Tiêu ca, trước khi anh đến Phục Đại, chẳng lẽ không biết chút gì về Phục Đại?
Lâm Tiểu Thảo cười khổ:
- Chưa từng nghe qua Trịnh Thu thì cũng phải nghe qua Hắc Sơn Hội chứ?
- Cái này thì biết, một trong năm xã đoàn của trường đại học.
Tiêu Dương nói. Trước đó mấy phút, hội trưởng của Thanh Phong Hội còn ném cho hắn cành ô liu nữa mà.
- Biết là tốt rồi.
Lâm Tiểu Thảo thở ra:
- Năm đại xã đoàn ở Minh Châu có thể nói là một tay che khuất bầu trời. Chúng ta nên tận lực né tránh.
- Y thường xuyên như vậy sao?
Ánh mắt Tiêu Dương liếc qua chiếc xe cách còn chưa đến trăm mét.
- Nào chỉ có như vậy thôi đâu.
- Tiểu Vũ.
Lâm Tiểu Thảo vội quát một tiếng.
- Cứ để cậu ấy nói.
Tiêu Dương thản nhiên nói.
Tiểu Vũ chần chừ, sau đó không cam lòng lên tiếng:
- Lần nào Trịnh Quyên cũng dùng phương thức như vậy để vào trường. Ban đầu có mấy anh em mới đến còn chưa rõ lắm, chưa kịp mở cửa, kết quả đều bị đánh một trận. Sau đó bị đuổi việc một cách vô lý. Ngược lại, khi chúng tôi mở cửa, y cũng sẽ không trực tiếp lái vào, mà là...
Lúc này, mấy bảo vệ cổng có mặt trong phòng không hẹn mà cùng tức giận, tuy nhiên lại không dám nói gì.
- Mà là sao?
Thần sắc Tiêu Dương thoáng trầm xuống.
Với tư cách là đại đội trưởng của tổ bảo vệ, chuyện mà hắn không rõ vẫn còn nhiều lắm.
- Y dừng xe, sau đó quay kiếng xe xuống, nói một câu "đúng là chó biết nghe lời".
Lâm Tiểu Thảo nghiến răng đáp. Âm.
Tiêu Dương vỗ mạnh xuống mặt bàn, ánh sáng lạnh hiện lên trong mắt.
- Cố tình gây sự. Khinh người quá đáng.
- Tiêu ca...
Lâm Tiểu Thảo khổ sở nói:
- Trịnh Quyền nổi danh Nhị thế tổ ở Minh Châu. Người nào cũng biết sự ngang ngược của y. Chính vì y có Hắc Sơn Hội chống lưng đằng sau.
Tiêu Dương nheo mắt, khoát tay nói:
- Không cần mở cửa.
- Tiêu ca.
Tất cả mọi người đều quýnh lên.
- Tiêu ca...
Sắc mặt Lâm Tiểu Thảo vô cùng ngưng trọng.
- Quyền thế của Hắc Sơn Hội...
- Chẳng lẽ các anh em ngày nào cũng phải chịu sự nhục nhã như vậy sao?
Trong lòng Tiêu Dương đã có ý định, bình tĩnh nói:
- Cho dù không làm bảo vệ cổng nữa, tôi cũng không thể để mọi người ủy khuất mà sống như vậy. Đàn ông cả đời phải thẳng sống lưng mà sống.
- Đàn ông cả đời phải thẳng sống lưng mà sống.
Trong phòng bảo vệ, ánh mắt tất cả mọi người đều kiên định. Bọn họ đều là người trẻ tuổi huyết khí phương cương. Ngày nào cũng bị người khác làm nhục như thế, nếu người nào không nhịn được, chỉ sở đã sớm đập một trận rồi. Hôm nay, nghe Tiêu Dương nói như vậy, cả đám đều mang hận ý nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang chạy đến.
Két.
Tia lửa bắn lên khi bánh xe ma sát với mặt đường.
Khoảng cách chiếc xe màu đỏ dừng lại cách cổng trường chưa đến một mét.
Cửa kính xe hạ xuống.
Một mái tóc màu đỏ rối như tổ chim, chẳng khác nào thanh niên lêu lổng xuất hiện. Chính giữa ngón tay còn kẹp một điếu xì gà chưa đốt. Cánh tay đặt trên thành xe, lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền ánh vàng rực rỡ.
- Mẹ nó, chó chết, mắt các người bị mù, tai các người bị điếc hết rôi sao?
Đầu còn chưa thò ra, một thanh âm bén nhọn như vịt công đã vang lên.
Mắt nhỏ, nhưng lại phát ra sự tàn nhẫn.
Cánh cửa cổng được mở, một thân hình thon dài thong thả bước ra, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
- Trịnh thiếu gia?
Tiêu Dương lên tiếng.
Trịnh Quyền cau mày: - Anh là cái thứ chó chết gì đó?
- Miệng chó thì không thể nhả ra được ngà voi.
Bộp.
Trịnh Quyền vỗ mạnh vào thân xe, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, cả giận nói:
- Xem ra anh đã chán sống rồi.
Thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, tiến lên vài bước:
- Cậu muốn vào trường?
- Nói nhảm.
Trịnh Quyền xì một tiếng, cười lạnh nói:
- Nhưng bây giờ lão tử không muốn vào nữa.
Trịnh Quyền móc điện thoại, bấm một hàng số.
- Trước cổng trường có một thứ không có mắt. Dẫn người đến đây.
Sau khi nói một câu, ánh mắt Trịnh Quyền mang theo sự khinh miệt nhìn Tiêu Dương:
- Cái thứ chó chết như anh, không để anh nhớ lâu một chút, chỉ sợ lần sau sẽ làm chậm trễ thời gian của lão tử.
- Còn các người nữa.
Trịnh Quyền liếc mắt nhìn đám người Lâm Tiểu Thảo trong phòng bảo vệ, hung ác nói:
- Lão tử đã bấm còi inh ỏi trước khi đến, chẳng lẽ đám chó các người đều điếc hết rồi sao?
Nghe xong, sắc mặt đám người Lâm Tiểu Thảo lại càng thấp xuống.
- Người của cậu còn bao lâu nữa mới đến?
Lúc này, Tiêu Dương đột nhiên hỏi.
- Muốn chạy à?
Trịnh Quyền cười ha hả, ánh mắt mang theo sự trêu tức:
- Tôi muốn nhìn xem, con chó như anh có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão tử ở Minh Châu này không?
Coi trời bằng vung.
- Nói cho anh biết, lão tử là người của Hắc Sơn Hội.
Trịnh Quyền nghiễm nhiên dùng tư thái của người chiến thắng để nói. Tính cách của y thuộc loại sợ thiên hạ không loạn, hôm nay có cơ hội phát tiết, Trịnh Quyền hưng phấn không thể nói nên lời.
Bốp.
Trịnh Quyền mở bật lửa, đốt điếu xì gà, hít một hơi thật sâu, mây mù lượn lờ, phả vào mặt Tiêu Dương.
- Cậu rất thích hút thuốc sao?
Tiêu Dương đột nhiên hỏi.
- Như thế nào?
Trịnh Quyên duỗi điếu xì gà giữa ngón tay:
- Anh chưa từng hút xì gà à? Có muốn lão tử bố thí cho nếm thử một chút không? Thần sắc Tiêu Dương vui vẻ, lập tức tiến lên:
- Vậy thì cảm ơn rồi.
- Chó.
Trịnh Quyền ném điếu xì gà trong tay ra ngoài. Khi Tiêu Dương thò tay tiếp nhận, ánh mắt Trịnh Quyền hiện lên sự hung ác, tay khẽ chuyển, tàn thuốc rất nhanh rơi vào lòng bàn tay Tiêu Dương.
- Hừ.
Tiêu Dương cười lạnh, ra tay càng thêm nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã đoạt lấy điếu xì gà trong tay Trịnh Quyên.
- Nếu cậu thích hút thuốc như vậy, vậy thì để cậu hút đi.
Tiêu Dương nói xong, một tay còn lại duỗi vào trong xe, bóp lấy miệng Trịnh Quyền, đồng thời đưa điếu xì gà trong tay còn lại vào miệng y.
-A.
Ánh mắt Trịnh Quyền hiện lên sự hoảng sợ, nhìn tàn thuốc đỏ rực đang tiến vào miệng của mình.
- Hút đi.
Sau khi nhét điếu thuốc vào trong miệng, Tiêu Dương bóp mạnh miệng của Trịnh Quyền lại, sau đó dùng sức đẩy.
Oành.
Thân ảnh Trịnh Quyền nặng nề đập vào trong xe.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Hắc Sơn Hội?
Tiêu Dương võ võ bụi trong tay, nhàn nhạt nói.
- Nơi này là bảo vệ cổng Phục Đại.