Chương 133: Đi ăn cứt
Chương 133: Đi ăn cứtChương 133: Đi ăn cứt
Trịnh Quyền thích hút thuốc, lại càng thích cảm giác mạnh mẽ khi ngậm điếu xì gà trong miệng. Mỗi lần ngậm điếu thuốc, nhìn đối thủ của mình bị ngược đãi, trong lòng Trịnh Quyền có một sự thoải mái không nói nên lời.
Nhưng còn lần này, y thật sự không thoải mái nổi.
Xì gà đã hút không biết bao nhiêu điếu. Lần này trực tiếp bị nhét vào trong miệng, đương nhiên chính là lần đầu tiên, chẳng khác nào một cơn ác mộng cho Nhị thế tổ Hắc Sơn Hội Phục Đại.
Tàn thuốc nóng hổi lập tức làm phỏng đầu lưỡi, y liền hét thảm một tiếng, cả người co rúc trong xe. Cảm giác đau nhức khiến cho mắt của y như muốn hoa lên. Miệng đầy mùi thuốc lá trộn lẫn mùi thịt bị nướng.
Từ xa.
Trong phòng bảo vệ cổng, đám người Lâm Tiểu Thảo đều sợ ngây người, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bọn họ chỉ nghĩ đến có lẽ hai người nói chuyện với nhau sẽ không được êm thấm. Nhưng không nghĩ đến, sau khi Tiêu Dương biết rõ thân phận của Trịnh Quyền lại dám xuất thủ trước. Hơn nữa còn xuất thủ một cách tàn nhẫn.
Nghĩ đến cảnh tượng bị tàn thuốc nóng cho vào miệng, tất cả mọi người đều không rét mà run.
- Nơi này là bảo vệ cổng của Phục Đại.
Ý tứ của Tiêu Dương rất rõ ràng. Nơi này là chỗ làm việc của tổ bảo vệ, cho dù là Hắc Sơn Hội cũng phải theo quy củ.
Đến một ngày nào đó, đừng nói là Hắc Sơn Hội, cho dù là năm xã đoàn dắt tay nhau mà đến, thậm chí nhân vật quyền thế nhất trong cả nước đến cổng Phục Đại cũng đều phải thu liễm khí diễm của mình. Bởi vì nơi này có một nhân vật truyền kỳ tên Tiêu Dương.
Nhưng hôm nay, Trịnh Quyền ngoại trừ toàn thân đau nhức, trong đầu chỉ còn là lửa giận. Ánh mắt nhìn Tiêu Dương mang theo hận ý đậm đặc.
Y nằm mơ cũng không nghĩ ra, y lại bị một bảo vệ cổng hạ thủ trước.
Hắn cũng dám động thủ với y?
Trịnh Quyền xem ra, bảo vệ cổng bình thường chỉ cần liếc y một cái cũng đã là một sự mạo phạm rồi.
- Chó chất.
Trịnh Quyền nghiến răng nghiến lợi mắng, hận không thể chặt Tiêu Dương thành tám khối.
Tiêu Dương nheo mắt nhìn Trịnh Quyền ngậm miệng mở miệng đều là chó, đứng chắp tay, đột nhiên mỉm cười:
- Trịnh thiếu gia, tôi đã hảo tâm mời cậu ăn thuốc mà.
- Ăn mẹ mày đấy.
Trịnh Quyền nổi giận gầm một tiếng.
Thần sắc Tiêu Dương thoáng trâm xuống, mạnh mẽ tiến lên, mở cửa xe, cầm một chân Trịnh Quyền, dùng sức kéo.
-A. Nương theo tiếng kêu hoảng sợ, thân ảnh của Trịnh Quyền bị kéo ra khỏi xe, nện xuống mặt đất. Cơ thể mềm mại đụng vào nền xi măng cứng rắn, lập tức hiện lên vài vết bâầm.
- Chó...
Trịnh Quyền vừa mới nói được một nửa, lập tức im bặt.
Bốp.
Chân phải của Tiêu Dương đã dẫm lên miệng Trịnh Quyền.
-A...
Trịnh Quyền mở to mắt, ánh mắt vừa oán hận, vừa e ngại đồng thời trộn lẫn nhục nhã.
Cũng may là lúc này không có ai ra vào cổng. Nếu việc y bị một bảo vệ cổng giẫm lên mặt không thể động đậy truyền ra ngoài, Nhị thiếu gia của Hắc Sơn Hội còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Chân Tiêu Dương vẫn dẫm mạnh lên miệng Trịnh Quyền. Y chỉ có thể ư ư, nhưng không cách nào giãy giụa được. Từ trước cho đến bây giờ đều là y cưỡi lên người người khác, nào có ai dẫm lên đầu của y chứ.
Oán hận! Phẫn nộ! Không cam lòng.
Toàn thân kịch liệt run rẩy.
- Họa bất cập thê nhi, nhục bất cập chí thân.
Tiêu Dương lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén như đao đảo qua người Trịnh Quyền. Chạm phải ánh mắt này, Trịnh Quyên cảm giác toàn thân của mình như muốn rơi vào hâm băng, toàn thân lạnh run, vội vàng nhắm mắt lại.
Sắc mặt giận dữ bắt đầu xuất hiện.
Tiêu Dương nhịn không được, dùng sức đạp mạnh chân phải xuống vài phần.
- Dừng tay.
Lúc này, tiếng hét dôn dập vang lên.
Đồng thời, tiếng bước chân hỗn loạn vội vã từ trong trường học vọt ra.
Dẫn đầu là một thanh niên thân cao 1m9, mặt như chuông đồng, hai mắt mang theo sự khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, bước chân nhanh hơn, gào thét với Tiêu Dương:
- Anh điếc sao? Tôi bảo anh dừng tay.
Tiêu Dương nhìn lướt qua người chạy đến, nhàn nhạt nói:
- Anh bị mù à? Anh có thấy tôi động thủ không?
Dứt lời, chân phải Tiêu Dương còn cố ý dùng sức giẫm một cái. Trịnh Quyên dưới chân lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo.
Tiêu Dương đây là đang nhắc nhở người đến. Tôi không phải động tay mà là động chân.
- Anh là Tiêu Dương?
Lúc này, người tới nhìn thấy gương mặt Tiêu Dương, sắc mặt thoáng trắng bệch.
- Cậu quen tôi à?
Tiêu Dương dường như rất thỏa mãn vì sự nổi tiếng của mình.
Nghe xong, ánh mắt của người đến càng lộ ra thần sắc kiêng ky.
Thanh danh của Tiêu Dương trong thời gian này đã tăng vọt, nhưng đây không phải là điêu mà gã thanh niên này kiêng ky. Gã thanh niên tên Trần Hà Kiệt, là thành viên bên ngoài của Hắc Sơn Hội, phụ trách dùng vũ lực giải quyết chuyện bên ngoài. Đối với một số thế lực bang phái, Trần Hà Kiệt cũng có vài phần hiểu biết.
Quán bar Thiên Đường của Bích Lân Đường trong vòng một đêm bị đổi chủ. Phụ trách quán bar tên Ngô Thiên Đức, cao thủ đao thủ lẫy lừng trong giới giang hồ lại thua trong tay một bảo vệ cổng tên Tiêu Dương.
Trần Hà Kiệt cơ hồ có thể khẳng định chính là người trước mắt.
Quán bar do Ngô Thiên Đức suất lĩnh cũng bị phá hủy dễ như trở bàn tay, hai mươi người bao gồm cả gã bên trong có thể địch nổi Tiêu Dương không? Trần Hà Kiệt hối hận vô cùng. Sau khi nhận được điện thoại, vốn tưởng rằng đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để biểu hiện. Cho nên liền vội vàng triệu tập mười mấy người rồi chạy đến, nào có thể đoán được đối thủ là Tiêu Dương chứ.
Hôm nay, Trần Hà Kiệt quả thật có thể nói là đâm lao phải theo lao rồi.
- Còn đứng thất thần ra đó làm gì?
Trịnh Quyền nhân cơ hội chân Tiêu Dương hơi chút nới lỏng, vội gào thét:
- Mặc kệ hắn là ai, nhất định phải phế hắn cho tao.
Trong lúc Trân Hà Kiệt đang chân chừ, một người bên cạnh vội vàng vỗ ngực nói:
- Trịnh thiếu gia cứ yên tâm, đắc tội với anh, tương đương với việc mất đi một nửa nơi sống yên ổn ở Thượng Hải.
- Mau thả Trịnh thiếu gia ra. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
- Hừ. Tôi nhớ mấy ngày nay có hố rác đang thi công. Nếu không, để cho con chó này nếm thử tư vị của cứt?
Người nọ trào phúng nói.
- Câm miệng.
Trân Hà Kiệt lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng lên tiếng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Trần Hà Kiệt.
- Trần Hà Kiệt, lão tử bảo anh phải lập tức bắt hắn lại.
Trịnh Quyền gào thét, ánh mắt bắn ra một tia tàn nhẫn:
- Đánh gãy tứ chi của hắn, sau đó ném vào hố rác cho hắn ăn cứt. Là chó thì nên nếm thử tư vị của cứt.
- Đề nghị này cũng không tồi.
Tiêu Dương mỉm cười, buông lỏng chân, sau đó ngồi xổm xuống nhấc một tay của Trịnh Quyền lên, khóe miệng hiện lên độ cong:
- Xác thực, là chó thì nên nếm thử tư vị của cứt.
Nghe xong, tất cả mọi người đều chấn động.
- Mày... mày muốn làm gì?
Ánh mắt Trịnh Quyền trợn to, giọng nói mang theo vài phần run rẩy. Cho dù đang có hơn mười người đứng trước mặt của y, y vẫn không cách nào cảm thấy an toàn.
- Cho cậu đi ăn cứt.
Tiêu Dương trả lời, sau đó kéo Trịnh Quyền dậy, nói với người kia: - Dẫn đường đi.
Người nọ biến sắc, nhịn không được phải lui một bước.
- Mọi người đừng để hắn hù. Cùng tiến lên tiêu diệt hắn.
Không biết người nào rống to một tiếng. Nhất thời, hơn mười người đều rống lên, bao gôm Trần Hà Kiệt. Dưới tình huống trước mắt, cho dù biết không địch lại Tiêu Dương, nhưng tuyệt đối cũng phải kiên trì. Nếu không, sau này gã không cần lăn lộn ở Hắc Sơn Hội.
- Không biết tự lượng sức mình.
Tiêu Dương một tay nhấc Trịnh Quyền, dùng sức hất lên. Thân ảnh Trịnh Quyền giống như một cái đống cát bị ném về phía trước. Nhất thời, đám người đang xông tới phải dừng bước.
Vèo, vèo vèo.
Thân ảnh Tiêu Dương linh hoạt chớp động. Đám người này đều là học sinh còn chưa bước ra khỏi xã hội, bình thường nhiều nhất cũng chỉ biết kéo bè kéo lũ đánh nhau, làm sao có sức đánh lại Tiêu Dương chứ?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, bao gồm Trần Hà Kiệt cao 1m9, tất cả đều bị đánh nằm rạp trên mặt đất.
Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
Ánh mắt tất cả mọi người đều mang theo sự hoảng sợ, không thể tin được nhìn Tiêu Dương.
- Mày... mày...
Trịnh Quyền cảm thấy trong lòng lạnh buốt, chỉ thẳng vào Tiêu Dương.
- Anh không thể chờ được mà muốn ăn cứt sao?
Tiêu Dương nhẹ giọng hỏi, ánh mắt chuyển sang người lên tiếng lúc trước:
- Phiên cậu có thể dẫn đường không?
Toàn thân người này run lên, vội vàng lắc đầu:
- Không... không, tôi không biết. Cái gì tôi cũng không biết.
Hưu.
Một cây ngân châm chớp động.
Người này còn chưa kịp phản ứng, ngân châm đã chui tọt vào cơ thể cậu ta.
- Anh...
Cậu nam sinh nhất thời sợ hãi:
- Anh đã làm gì tôi?
- Cậu hãy sờ xuống cách xương sườn trái ba thốn.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Cậu nam sinh nghe xong liền thò tay xuống. Vừa đụng một cái, nhất thời cảm giác một cơn đau như khoan tim truyền đến. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy ra trên trán.
Ước chừng một phút sau, cơn đau nhức kịch liệt vừa rồi mới từ từ chậm lại.
Quần áo đã bị thấm ướt.
- Cứ mỗi một canh giờ, xương sườn của cậu sẽ bị đau nhức như vậy. Và thời gian sẽ càng lúc càng dài.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói: - Cậu cứ tiếp tục chịu đựng, không cần quan tâm đấn lời của tôi, cũng không cần dắt tôi qua đó.
Khuôn mặt người này run rẩy vài cái, một lát sau liền cắn răng, ánh mắt chuyển sang Trịnh Quyên:
- Trịnh thiếu gia, thật xin lỗi.
Nghe xong, sắc mặt Trịnh Quyền đột nhiên thay đổi.
- Mày...
Thanh âm liền im bặt. Một cây ngân châm đã cắm vào cổ họng Trịnh Quyền, làm y mất đi khả năng nói chuyện.
- Đi thôi.
Tiêu Dương mang theo Trịnh Quyền, thản nhiên nói.
- Đi ăn cứt.
Cậu thanh niên rùng mình, run rẩy bước ra khu vực tương đối vắng vẻ.
- Kiệt ca, phải làm sao bây giờ?
Một người quay sang hỏi Trần Hà Kiệt.
Trân Hà Kiệt nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, cắn răng nói:
- Bảo mấy anh em theo sát đằng sau. Để tôi đi tìm Hội trưởng, tuyệt không thể để Trịnh thiếu gia bị ném vào hố rác.